Chim Cổ Đỏ

Chương 78



Irisvien.
Ngày 11 tháng 5 năm 2000


Khi Harry phóng đến Irisveien, anh thấy ngay chiếc xe cảnh sát đậu ngoài nhà bà Juul. Con phố tĩnh lặng với những ngôi nhà gỗ, từng vũng nước do tuyết tan, ánh đèn màu xanh lặng lẽ xoay tròn, hai đứa trẻ con tò mò trên hai chiếc xe đạp - giống như sự tái diễn cảnh tượng ngoài nhà của Sverre Olsen. Harry cầu nguyện những điều tương tự sẽ không lặp lại nữa.

Anh dừng xe, xuống chiếc Escort, chậm rãi bước về phía ngôi nhà. Khi khép cửa lại sau lưng, anh nghe thấy tiếng ai đó vọng lại từ trên cầu thang.

“Weber,” Harry ngạc nhiên nói. “Ta lại đụng nhau nữa rồi.”

“Quả là vậy.”

“Tôi không biết hôm nay ông cũng đi tuần đấy!”

“Cậu biết thừa rằng tôi có đi đếch đâu. Nhưng Brandhaug sống gần đây, chúng tôi vừa mới vào xe thì nhận được tin nhắn qua radio.”

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Phán đoán của cậu cũng tốt như tôi. Chẳng có ai ở nhà hết. Nhưng cửa thì mở toang.”

“Ông đã đi xem xét xung quanh chưa?”

“Từ tầng hầm lên gác xép.”

“Lạ thật. Con chó cũng không có ở đây, theo như tôi thấy!”

Cả chó lẫn người đều biến mất. Nhưng trông như thể ai đó đã ở trong tầng hầm, vì cửa sổ trên cửa ra vào nơi đó bị đập vỡ.”

“Được,” Harry đáp, nhìn quanh Irisveien. Anh thoáng thấy sân tennis giữa các ngôi nhà.

“Bà ấy có thể đã sang nhà hàng xóm!” Harry nói. “Tôi đã bảo bà ấy làm thế.”

Weber đi theo Harry vào trong hành lang có một sĩ quan trẻ đang đứng nhìn vào gương trên bàn đặt điện thoại.

“Moen, cậu có thấy được bất kỳ dấu hiệu sự sống thông minh nào không?” Weber hỏi châm biếm.

Moen quay lại, gật đầu nhanh với Harry.

“À,” Moen đáp. “Tôi không biết cái này là thông minh hay chỉ là kỳ quặc nữa.” Anh chỉ tay vào gương. Hai người kia đến gần hơn.

“Chà, tôi sẽ choáng mất!” Weber nói.

Những chữ cái to đỏ rực có vẻ như được viết bằng son môi.

Chúa TRỜI LÀ NGƯỜI PHÁN XÉT TA.

Harry cảm thấy miệng mình như vừa cắn phải vỏ cam.

Tấm kính trên cửa ra vào trước nhà rung lên bần bật khi cửa mở tung.

“Các người đang làm gì ở đây thế?” bóng người đang đứng trước mặt họ quay lưng lại với nguồn sáng cất tiếng hỏi.

“Burre đâu rồi?”

Đó là Even Juul.

•   •   •

Harry ngồi tại bàn bếp cùng một Even Juul rõ ràng rất lo lắng.

Moen đã làm một vòng qua các nhà hàng xóm, tìm kiếm Signe Juul và hỏi xem có ai thấy gì không. Weber có những việc khẩn cấp phải làm trong vụ Brandhaug nên lái xe tuần tra đi trước.

Harry hứa cho Moen đi nhờ.

“Mỗi khi ra ngoài đi đâu đó, bà ấy vẫn từng báo với tôi!”

Even Juul nói. “Ý tôi là nói với tôi.”

“Chữ viết trên mặt gương trong hành lang có phải của bà ấy không?”

“Không,” ông đáp. “Dù sao thì tôi không nghĩ thế.”

“Có phải son môi của bà ấy không?”

Juul chỉ nhìn Harry mà không đáp.

“Khi nói chuyện với tôi qua điện thoại, bà ấy khiếp đảm lắm!” Harry nói. “Bà ấy cứ luôn miệng nói rằng có ai đó đang cố giết bà ấy. Ông có biết đó có thể là ai không?”

“Giết à?”

“Đó là bà ấy nói vậy.”

“Nhưng chẳng ai muốn giết Signe hết.”

“Không ư?”

“Cậu điên hay sao vậy?”

“Trong trường hợp đó, tôi chắc chắn ông sẽ hiểu nếu tôi phải hỏi có phải vợ ông không được ổn định không. Quá kích động!”

Harry không chắc Juul nghe thấy anh khi ông lắc đầu.

“Thôi được,” Harry nói, đứng dậy. “Ông sẽ phải nghĩ nát xem có điều gì có thể giúp chúng tôi không. Ông cũng nên gọi cho tất cả bạn bè, người thân để xem bà ấy có trốn đến chỗ họ để được bảo vệ không. Tôi đã bắt đầu tìm kiếm rồi - Moen và tôi sẽ kiểm tra vùng lân cận ngay đây. Tạm thời lúc này, đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm.”

Khi Harry đóng cửa lại sau lưng, Moen đang bước về phía anh và lắc đầu.

“Thậm chí chẳng ai trông thấy có xe nào à?” Harry hỏi.

“Vào thời điểm này trong ngày, chỉ toàn ông bà già, phụ nữ và trẻ em ở nhà thôi.”

“Mấy ông bà già giỏi để ý mọi chuyện lắm đấy!”

“Rõ ràng lần này thì không. Ý tôi là nếu có cái gì đó đáng để ý ở đằng xa.”

Đáng để ý. Harry không biết tại sao, nhưng có điều gì đó trong câu nói của Moen dội lại trong vô thức anh. Lũ trẻ trên mấy chiếc xe đạp đã tản đi hết. Anh thở dài.

“Cùng về thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv