Chim Cổ Đỏ

Chương 75



Văn phòng Moller.
Ngày 11 tháng 5 năm 2000


“Thế nào?” Maller hỏi, sau khi Harry với Halvorsen nhấp xong ngụm cà phê đầu tiên. Gương mặt nhăn nhó, Harry nói cho ông nghe điều anh suy nghĩ.

“Tôi nghĩ mối liên kết giữa bài viết trên báo và vụ giết người là bằng âm.”

“Tại sao?” Moller ngồi ngả người ra lưng ghế.

“Theo ý kiến của Weber, kẻ sát nhân đã nấp trong khu rừng kể từ sáng sớm hôm đó, tối đa là vài tiếng sau khi tờ Dagbladet ra sạp. Đây không phải hành động bộc phát; mà là một cuộc tấn công được lên kế hoạch kỹ càng. Kẻ sát nhân biết mình sẽ bắn chết Brandhaug đã được vài ngày. Hắn đã ra ngoài trinh sát khu vực đó; hắn biết về giờ giấc đi về của Brandhaug; hắn đã tìm ra nơi tốt nhất để bắn mà rủi ro bị phát hiện thấp nhất; hắn biết ông ta sẽ đi vào và đi ra như thế nào, hàng trăm chi tiết nhỏ nhặt.”

“Vậy cậu nghĩ vụ giết người này chính là lý do hắn mua khẩu súng trường M a rklin?”

“Có thể có. Có thể không.”

“Cảm ơn đấy. Điều đó giúp ta đi được một chặng đường dài quá đấy nhỉ!” Moller chua chát nói.

“Tôi chỉ muốn nói rằng đó là một khả năng. Mặt khác, tất cả những điều đó hoàn toàn không cân xứng. Hơi thái quá khi tuồn vào khẩu súng trường ám sát nổi tiếng nhất thế giới để giết một quan chức tuy là cấp cao, nhưng không mấy nổi tiếng, chẳng có vệ sĩ hay nhân viên an ninh nào. Nói thẳng ra là bất kỳ sát thủ nào cũng có thể đến rung chuông cửa, bắn chết ông ta bằng khẩu súng cầm tay ở cự li gần. Vụ này hơi giống… giống..!”

Hai bàn tay Harry khua vòng vòng.

“Giết gà dùng tới dao mổ trâu!” Halvorsen nói.

“Chính xác!” Harry nói.

“Hừm.” Moller nhắm mắt lại. “Và cậu thấy mình đóng vai trò gì trong việc tiếp tục cuộc điều tra, Harry?”

“Như một kiểu máy truy quét?” Harry mỉm cười. “Tôi là thằng cha từ POT lo làm việc của mình, nhưng có thể yêu cầu hỗ trợ từ tất cả các phòng ban khác bất kỳ lúc nào cần thiết. Là người báo cáo với Meirik, nhưng có quyền tiếp cận toàn bộ các tài liệu trong vụ án. Là người đặt các câu hỏi, nhưng không bao giờ bị hỏi. Đại loại thế.”

“Thế còn quyền được giết người chứ?” Moller nói. “Và một chiếc xe chạy thật nhanh?”

“Thực ra, đó không phải là ý của tôi!” Harry đáp. “Meirik vừa nói chuyện với cảnh sát trưởng rồi.”

“Cảnh sát trưởng à?”

“Phải. Tôi cho rằng sếp sẽ nhận được một thư điện tử về chuyện này nội trong ngày hôm nay đấy. Vụ Brandhaug có mức ưu tiên hàng đầu từ phút này, và cảnh sát trưởng muốn lật tung tất cả lên. Đây là một trong số những thỏa thuận FBI mà trong chừng mực nào đó các nhóm điều tra có những nhiệm vụ trùng lặp, nhằm tránh chuẩn hóa những ý tưởng anh nhận được về các vụ lớn. Chắc sếp đã đọc về chuyện này rồi.”

“Chưa.”

“Vấn đề đó là dù cho anh bị trùng lặp ở trong một vài công việc, và dù cho cũng công việc điều tra đó các nhóm điều tra khác nhau làm đi làm lại đến vài lần, điều đó vẫn được bù lại bằng các lợi thế là phương thức tiếp cận khác nhau và các hướng điều tra khác nhau!”

“Cảm ơn,” Moller nói. “Vậy thì tôi có liên quan gì? Mà sao giờ cậu vẫn còn ngồi ở đây?”

“Vì như tôi đã nói, tôi có thể yêu cầu hỗ trợ từ tất cả các…”

“… phòng ban khác nhau khi cần thiết, nghe rồi. Nói thẳng ra đi, Harry.” Harry hất đầu sang phía Halvorsen, cậu ta đang mỉm cười có phần nào bẽn lẽn với Moller. Ông rên lên.

“Xin cậu đấy, Harry! Cậu thừa biết trong Đội Hình sự chúng tôi chỉ còn trơ xương thôi.”

“Tôi hứa sếp sẽ nhận lại cậu ta nguyên vẹn.”

“Tôi đã nói là không!”

Harry không nói gì. Anh chờ đợi, đan các ngón tay vào nhau, nhìn chăm chú bức tranh chép rẻ tiền Lâu đài Soria Maria của Kittelsen treo trên tường, phía trên giá sách.

“Khi nào thì tôi có lại cậu ta?” Moller hỏi.

“Ngay sau khi vụ này kết thúc.”

“Ngay sau khi… Đó là cách người đứng đầu bộ phận trả lời một thanh tra đấy, Harry. Không phải là ngược lại.”

Harry nhún vai.

“Xin lỗi sếp.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv