Klippan Thụy Điển.
Ngày 10 tháng 5 năm 2000
Harry thức giấc.
Phải mất một lúc anh mới biết mình đang ở đâu. Sau khi tự vào căn hộ, điều đầu tiên anh chợt nghĩ đó là mình sẽ không thể ngủ được. Chỉ có một bức tường mỏng dính và một tấm kính duy nhất ngăn cách phòng ngủ với con phố ồn ã ngoài kia. Nhưng ngay sau khi siêu thị bên kia đường đóng cửa nghỉ đêm, nơi này có vẻ câm lặng như chết. Chẳng có lấy một chiếc xe chạy qua. Cư dân địa phương dường như đã bị nuốt chửng.
Ở siêu thị, Harry đã mua một bánh pizza cỡ lớn về hâm nóng trong lò. Anh nghĩ thật lạ làm sao khi anh đang ngồi ở Thụy Điển, ăn món Ý làm ở Na Uy. Sau đó, anh bật chiếc ti-vi phủ đầy bụi đặt trên một thùng bia trong góc phòng. Rõ ràng có chuyện gì đó không ổn với chiếc ti-vi, vì gương mặt của ai cũng đều phủ một lớp mờ mờ màu xanh lạ lẫm. Anh ngồi đó xem một bộ phim tài liệu. Một cô gái kể lại chuyện về anh trai, anh này đã đi du lịch vòng quanh thế giới vào những năm 1970 và gửi thư về cho cô, trong suốt quãng đời thơ ấu của cô. Từ cảnh vô gia cư tại Paris đến khu định cư ở Israel, từ một chuyến đi bằng xe lửa qua Ấn Độ đến lúc đứng trên bờ vực tuyệt vọng tại Copenhagen. Phim được làm rất đơn giản. Một vài đoạn clip, nhưng hầu hết là những bức ảnh tĩnh, một giọng thuyết minh và một câu chuyện buồn bã, u sầu đến lạ lùng. Chắc anh đã nằm mơ thấy nó, vì khi anh thức giấc, những nhân vật và nơi chốn ấy vẫn đang chiếu trên võng mạc của anh.
Âm thanh đánh thức anh phát ra từ chiếc áo khoác anh vắt trên ghế trong bếp. Những tiếng bíp bíp chói tai vang dội khắp các bức tường của căn phòng trơ trọi. Anh đã bật hết cỡ lò sưởi điện dạng bảng, nhưng dưới chiếc chăn lông vũ mỏng anh vẫn lạnh thấu xương. Đặt chân xuống lớp vải sơn lót sàn nhà lạnh ngắt, anh lấy chiếc điện thoại di động nơi túi áo trong ra.
“A lô?”
Không trả lời.
“A lô?”
Anh chỉ nghe thấy tiếng đầu dây bên kia đang thở. “Phải em không, Sis?”
Con bé là người duy nhất anh có thể ngay lập tức nghĩ đến có số của anh và là người có thể gọi cho anh vào giữa đêm thế này.
“Có chuyện gì sao? Helge bị làm sao hả?”
Anh đã nghi ngờ khi giao con chim cho Sis, nhưng con bé dường như thấy hạnh phúc và đã hứa sẽ chăm sóc nó cẩn thận. Nhưng đây không phải là Sis. Con bé không thở kiểu này. Và con bé hẳn đã trả lời anh.
“Ai đấy?”
Vẫn không trả lời.
Anh vừa định gác máy thì chợt nghe thấy tiếng thút thít. Hơi thở bắt đầu run run; nghe như thể người ở đầu dây bên kia sắp khóc. Harry ngồi xuống giường sofa. Qua khoảng hở giữa các bức rèm xanh mỏng, anh có thể thấy biển hiệu đèn nê ông của siêu thị ICA.
Hariy rút một điếu thuốc lá ra khỏi bao trên chiếc bàn cà phê cạnh sofa, châm lửa rồi ngả người ra. Anh hít một hơi thật sâu khi nghe hơi thở run run chuyển thành tiếng nức nở khẽ.
“Đừng khóc mà,” anh nói.
Ngoài kia một chiếc xe chạy qua. Hẳn phải là một chiếc Volvo, Harry nghĩ. Anh kéo chăn lên phủ hai chân. Rồi anh kể câu chuyện về cô gái và anh trai cô ta, ít nhiều theo những gì anh còn nhớ được. Khi anh kể xong cô không khóc nữa, và anh vừa nói tạm biệt xong, đường dây liền tắt.
Khi chiếc di động lại reo, lúc ấy đã quá 8 giờ và ngoài kia trời đã sáng. Harry tìm thấy nó dưới tấm chăn, giữa hai chân anh. Đó là Meirik. Giọng ông nghe căng thẳng.
“Quay về Oslo ngay lập tức,” ông nói. “Có vẻ như khẩu súng trường Marklin của cậu đã khai hỏa rồi.”