Hamburg.
Ngày 30 tháng Sáu năm 1944.
“Helena yêu dấu nhất đời của anh,
Anh yêu em nhiều hơn cả chính bản thân mình. Giờ em biết điều đó rồi. Cho dù chúng ta chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi bên nhau, và em còn cả một cuộc đời dài và hạnh phúc ở trước mắt (anh biết em sẽ cố!), anh hy vọng em sẽ không bao giờ hoàn toàn quên anh. Ở đây đang là buổi tối. Anh đang ngồi ở nơi đóng quân say ngủ bên một bến cảng ở Hamburg, và bom đang rơi xuống ở ngoài kia. Anh chỉ có một mình. Những người khác đang trú trong các boong ke và hầm. Chẳng có điện, tuy nhiên hỏa lực đang bắn dữ dội ở ngoài kia cho anh quá đủ ánh sáng để viết thư.
Bọn anh phải xuống tàu trước khi đến. Hamburg vì các đường sắt đêm trước đã bị đánh bom, họ chất bọn anh lên hết các xe tải và đưa đến thành phố. Chào đón bọn anh là một quang cảnh khủng khiếp. Cứ hai ngôi nhà lại có một nhà dường như biến thành đống gạch vụn, những con chó lượn lờ dọc theo đống rác rưởi đang bốc khói, đâu đâu anh cũng trông thấy những đứa trẻ hốc hác, gầy giơ xương áo quần rách rưới nhìn chằm chặp các xe tải, những đôi mắt mở to trống rỗng. Anh đã đi qua Hamburg trên đường đến Sennheim chỉ mới hai năm trước, nhưng giờ đây nơi này hầu như không thể nhận ra được nữa. Lúc đó anh đã nghĩ Elbe là dòng sông đẹp nhất anh từng thấy, nhưng bây giờ những mảnh ván và vật trôi nổi lềnh bềnh từ con tàu bị đắm trôi qua trong dòng nước màu nâu bẩn thỉu, và anh nghe có người nói nước sông đã bị nhiễm độc bởi bao xác chết lềnh bềnh trong đó. Người ta cũng đang nói về chuyện có thêm nhiều trận đánh bom về đêm nữa và đang chạy khỏi thành phố bằng mọi cách có thể. Anh dự định bắt tàu hỏa đến Copenhagen vào đêm nay, nhưng các tuyến đường sắt về phía Bắc cũng đã bị đánh bom.
Anh xin lỗi em vì thứ tiếng Đức khủng khiếp của mình. Như em có thể thấy, tay anh cũng hơi không vững, nhưng đó là vì những trái bom đang khiến toàn bộ ngôi nhà này rung chuyển. Và không phải bởi vì anh sợ. Anh phải sợ cái gì chứ? Từ chỗ đang ngồi anh chứng kiến một hiện tượng anh đã được nghe nói đến, nhưng anh chưa bao giờ thấy - một trận bão lửa. Những ngọn lửa bên kia bến cảng dường như hút hết mọi thứ. Anh có thể thấy thanh gỗ rời và cả mái lợp tấm chì bị bốc đi, bay vào trong những ngọn lửa. Và mặt biển - nó đang sôi! Hơi nước đang bốc lên từ bên dưới những cây cầu đằng kia. Nếu một kẻ tội nghiệp nào đó đang cố gắng nhảy xuống nước để tránh bom, họ cũng sẽ bị chiên sống. Anh mở cửa sổ và cảm thấy như thể không khí đã bị rút cạn ôxy. Và rồi anh nghe thấy tiếng gầm rú - như thể ai đó đang đứng trong những ngọn lửa gào lên. “Cháy nữa đi, nữa đi, nữa đi.” Thật phi thường và kinh hoàng, đúng vậy, nhưng cũng hấp dẫn đến lạ lùng.
Trái tim anh ngập tràn tình yêu đến mức anh cảm thấy mình không dễ bị tổn thương - nhờ có em đấy, Helena. Nếu một ngày nào đó em có con cái (anh biết em muốn có con và anh muốn em sinh con), anh muốn em kể cho chúng nghe những câu chuyện về anh. Hãy kể những câu chuyện ấy như chuyện thần tiên, vì chúng là như vậy - những chuyện thần tiên có thực. Anh đã quyết định đêm nay sẽ ra ngoài để xem anh sẽ tìm thấy gì, anh sẽ gặp gỡ ai. Anh sẽ để lại lá thư trong bi đông nước bằng kim loại của anh ở trên bàn. Anh đã khắc nguệch ngoạc tên em và địa chỉ lên bi đông bằng lưỡi lê của anh, như thế những ai tìm thấy nó sẽ biết phải làm gì.
Uriah yêu dấu của em.