Rạp chiếu phim Gimle, Bygdoy Allé.
Ngày 7 tháng Ba năm 2000.
“Vậy tôi còn biết làm gì nữa?” Harry hỏi Ellen, đưa cùi chỗ thúc cô lên phía trước trong hàng người. “Tôi chỉ đang ngồi đó tự hỏi có nên đi hỏi một trong mấy lão già kêu ca xem họ có biết ai đang ấp ủ các kế hoạch ám sát và đã mua một khẩu súng trường với cái giá vượt chuẩn cho dịp đặc biệt này. Và đúng lúc đó thì một gã bước tới bàn chúng tôi và nói với cái giọng như đưa đám: “Làm sao mà ông dám đến đây, hả Even?”
“Thế anh đã làm gì?” Ellen hỏi.
“Chẳng làm gì cả. Tôi chỉ ngồi đó và thấy mặt Even Juul thuỗn ra. Trông ông ấy như thể vừa thấy ma vậy. Rõ ràng hai người bọn họ biết nhau. À mà đó là người thứ hai tôi gặp hôm nay quen biết Juul. Edvard Mosken cũng nói rằng biết ông ấy.”
“Chuyện đó lạ lắm sao? Juul viết bài cho báo, ông ấy lên ti-vi, ông ấy có tiếng!”
“Có thể là cô đúng. Dù sao đi nữa, Juul đứng lên và cứ vậy bỏ ra ngoài. Tôi phải chạy đuổi theo ông ấy. Mặt Juul xám ngoét khi tôi bắt kịp ông ấy trên phố. Nhưng khi tôi hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì, ông ấy quả quyết rằng ông ấy không biết người đàn ông kia. Sau đó tôi lái xe đưa ông ấy về nhà, ông ấy chỉ nói được mỗi lời từ biệt rồi đi. Trông ông ấy hoàn toàn choáng váng. Hàng ghế thứ mười được không?”
Harry cúi khom người xuống ô cửa quầy bán vé, mua hai vé.
“Tôi thấy nghi ngờ với cái phim này lắm,” anh nói.
“Tại sao?” Ellen hỏi. “Vì là phim tôi chọn à?”
“Tôi có nghe lỏm một cô bé nhai kẹo cao su trên xe buýt nói với bạn rằng cái phim Todo sobre mi madre(34) này hay. Như trong từ naaiice ấy.”
“Nói thế nghĩa là gì?”
“Khi mấy cô bé nói một bộ phim là hay thì tôi lại có cái cảm giác rất kiểu Cà chua xanh chiên(35) này. Khi con gái các cô được phục vụ một phim ủy mị sướt mướt nào đó, còn ít nội dung hơn cả Chương trình Oprah Winfrey thì các cô luôn nghĩ mình vừa xem một phim nồng nhiệt và thông minh. Bắp rang bơ không?”
Anh đưa cùi chỗ huých cô lên trước trong hàng người mua bắp rang bơ.
“Anh đúng là một người bị hư hại rồi, Harry ạ. Một người bị hư hại rồi. À mà anh biết gì không? Kim phát ghen lên khi tôi bảo sẽ đi xem phim với một đồng nghiệp ở chỗ làm đấy.”
“Chúc mừng cô.”
“Nói kẻo quên!” cô nói. “Tôi đã tìm thấy tên luật sư biện hộ cho Edvard Mosken con mà anh hỏi. Và ông nội của hắn ta đã làm việc trong các phiên tòa sau chiến tranh.”
“Rồi sao?”
Ellen mỉm cười.
“Johan Krohn và Kristian Krohn.”
“Tuyệt.”
“Tôi đã nói chuyện với tay ủy viên công tố trong phiên tòa xử Mosken con. Mosken bố đã tức giận điên cuồng khi tòa phán quyết con trai ông ta có tội, và ông ta đã tấn công Krohn. Ông ta gào lên rằng Krohn và ông nội gã đang có âm mưu hại gia đình Mosken.”
“Thú vị đấy.”
“Tôi xứng đáng được một túi bắp rang bơ thật to, đúng không?”
Todo sobre mi madre hay hơn nhiều chứ không như Harry đã e sợ. Nhưng vào giữa cảnh Rosa được chôn, anh vẫn phải quấy rầy một Ellen đang giàn giụa nước mắt, để hỏi Grenland là ở đâu. Cô trả lời đó là vùng nằm quanh Porsgrunn và Skien rồi mới được yên tĩnh xem một mạch đến hết phim.