Cửa hiệu bán đồ nam giới, Hegdehaugsveien.
Ngày 2 tháng Ba năm 2000.
“Chất liệu len, cỡ 110,” người bán hàng nói, đưa chiếc áo vest cho lão già. “Loại tốt nhất. Nhẹ và bền.”
“Chỉ mặc một lần thôi,” lão già nói mà mỉm cười.
“Ôi,” cô nói, hơi lúng túng. “Chúng tôi có vài cái rẻ hơn…”
Lão ngắm mình trong gương. “Cái này được rồi.”
“Kiểu may cổ điển,” cô bán hàng cam đoan với lão. “Kiểu may cổ điển nhất chúng tôi từng có.”
Cô kinh hãi nhìn lão già, lão đang gập cả người lại.
“Ông có ốm không? Liệu tôi…?”
“Không, chỉ nhói một chút thôi. Sẽ qua mà.” Lão già đứng thẳng người lên. “Sớm nhất thì khi nào cô lên gấu quần xong?”
“Đến thứ Tư tuần sau ạ. Nếu không vội. Ông có cần quần cho dịp đặc biệt nào không?”
“Có, nhưng thứ Tư cũng được.”
Lão trả cho cô mấy tờ 100 krone.
Khi lão đếm tiền, cô nói, “Tôi có thể nói với ông rằng ông sẽ có một bộ com lê dùng đến hết đời.”
Tiếng cười của lão già vẫn vang vọng bên tai cô rất lâu sau khi lão đã đi khỏi.