Tầng 1, khách sạn Continental.
Ngày 1 tháng Ba năm 2000.
“Chúng ta có thể gặp nhau thế này thì quý quá,” Bernt Brandhaug nói, nâng ly rượu.
Họ cùng nâng ly, Aud Hilde mỉm cười với ông Thứ trưởng Ngoại giao.
“Mà không chỉ vì việc công,” ông nói, nhìn vào mắt cô cho đến khi cô cụp mắt xuống. Brandhaug dò xét cô. Cô không hẳn là hấp dẫn, nét của cô hơi quá thô không thể coi là hấp dẫn được và dứt khoát là cô tròn trĩnh, nhưng cô có cái vẻ quyến rũ, khêu gợi và cô là một nàng mập trẻ trung.
Sáng nay cô đã gọi cho ông từ văn phòng tham mưu nói rằng họ cần lời khuyên của ông về một vụ bất thường, nhưng cô chưa kịp nói gì ông đã đề nghị cô lên văn phòng mình. Khi cô đến nơi ông đã lập tức quyết định rằng ông không có thời gian và họ có thể thảo luận chuyện đó vào bữa ăn sau giờ làm.
“Công chức chúng ta cũng nên có thêm vài đặc quyền,” ông đã nói vậy. Cô cho rằng ông muốn nói về bữa ăn.
Đến giờ mọi thứ đã tiến triển tốt. Trưởng phục vụ đã dành cho họ bàn ăn thường lệ của Brandhaug, và như ông biết, trong phòng chẳng có ai ông quen.
“Vâng, ngày hôm qua chúng tôi gặp phải vụ lạ lùng này,” cô nói, để phục vụ trải khăn ăn trên lòng cô. “Có một ông già đến chỗ chúng tôi cứ khăng khăng cho rằng chúng ta nợ tiền ông ta. Tức là Văn phòng Ngoại giao. Ông ta nói là gần hai triệu krone, nhắc đến lá thư ông ta đã gửi vào năm 1970.”
Cô đảo mắt. Lẽ ra cô không nên dùng nhiều lớp trang điểm thế, Brandhaug nghĩ.
“Vậy chúng ta nợ tiền ông ấy làm gì?”
“Ông ta bảo rằng ông ta là một thủy thủ của thương hạm trong chiến tranh. Nó có liên quan đến Nortraship. Họ đã giữ lại khoản tiền lương của ông ta!”
“À, đúng rồi. Tôi nghĩ tôi biết nó là về cái gì rồi. Ông ta còn nói gì nữa?”
“Rằng ông ta không thể đợi được nữa. Rằng chúng ta đã lừa dối ông ta và tất cả các thủy thủ thương hạm khác. Chúa sẽ trừng phạt chúng ta vì những tội lỗi của mình. Tôi không biết ông ta đang say rượu hay bị bệnh, nhưng trông ông ta mệt mỏi chán nản lắm. Ông ta mang theo một lá thư, có chữ ký của tổng lãnh sự Na Uy tại Bombay năm 1944, người đã thay mặt cho nhà nước Na Uy, bảo đảm hoàn trả tiền thưởng rủi ro chiến tranh cho bốn năm phục vụ như một sĩ quan trong thương hạm Na Uy. Không có lá thư đấy thì chúng tôi đương nhiên đã hò dô mà kéo ông ta ra khỏi cửa, và chúng tôi đã không làm phiền ông với chuyện vặt thế này.”
“Cô có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào cô muốn mà, Aud Hilde,” ông đáp, bất chợt hốt hoảng: tên cô ấy có phải là Aud Hilde không nhỉ?
“Tội ông già!” Brandhaug nói, ra hiệu cho phục vụ mang thêm rượu. “Điều đáng buồn trong vụ này đó là thực ra ông ta đúng. Nortraship được thành lập nhằm quản lý các tàu trong thương hạm mà quân Đức đã không chiếm dụng. Đó là một tổ chức phục vụ một phần các lợi ích thương mại, một phần cho các lợi ích chính trị. Chẳng hạn như người Anh đã trả những khoản tiền lớn trong các khoản tiền thưởng rủi ro cho Nortraship này để được sử dụng tàu biển vận chuyển của Na Uy. Nhưng tiền, thay vì để trả cho thủy thủ đoàn, thì lại đi thẳng vào túi các chủ tàu và các kho bạc nhà nước. Ở đây ta đang nói đến vài trăm triệu krone. Các thủy thủ thương hạm đã cố gắng đòi lại tiền thông qua những vụ kiện cáo, nhưng họ đã thua kiện tại Tòa án Tối cao năm 1954. Năm 1972, Quốc hội Na Uy đã thông qua một đạo luật quy định rằng các thủy thủ thương hạm có quyền đòi lại số tiền này.”
“Dường như người này chẳng nhận được cái gì. Vì theo lời ông ta nói, ông ta đã ở Biển Đông và bị ngư lôi của hải quân Nhật Bản tấn công, chứ không phải quân Đức.”
“Ông ta có nói tên ông ta là gì không?”
“Konrad Asnes. Đợi chút tôi sẽ cho ông xem lá thư. Ông ta đã tính được chúng ta nợ bao nhiêu kèm theo lãi suất kép.”
Cô cúi xuống tìm trong túi. Hai cánh tay trên của cô run run. Cô ta cần tập luyện nhiều hơn nữa, Brandhaug nghĩ. Giảm bốn cân thì Aud Hilde sẽ có thân hình đầy đặn thay vì… béo.
“Được rồi!” ông nói. “Tôi không cần xem đâu. Nortraship trực thuộc Bộ Thương mại mà.”
Cô ngước mắt nhìn ông.
“Ông ta cứ khăng khăng rằng chúng ta là những người nợ tiền ông ta. Ông ta cho chúng ta hạn chót là hai tuần.”
Brandhaug phá lên cười.
“Phải không đấy? Sau sáu mươi năm sao giờ ông ta gấp thế?”
“Ông ta không nói, mà chỉ bảo rằng chúng ta phải hứng chịu hậu quả nếu không trả tiền cho ông ta.”
“Lạy Chúa tôi.” Brandhaug đợi đến khi phục vụ rót thêm rượu vào ly cho họ xong rồi mới rướn người qua bàn. “Tôi ghét phải hứng chịu hậu quả lắm, cô thì sao?” Môi cô thoáng cười ngập ngừng.
Brandhaug nâng ly.
“Tôi đang tự hỏi chúng ta nên làm gì với vụ này?” cô nói.
“Quên nó đi,” ông đáp. “Nhưng tôi cũng đang tự hỏi một câu, Aud Hilde.”
“Là gì thế ạ?”
“Rằng cô đã thấy phòng khách sạn chúng ta được tùy ý dùng ở đây chưa?
Aud Hilde lại mỉm cười, nói rằng cô chưa thấy.