Chim Cổ Đỏ

Chương 18



Vườn thượng uyển.
Ngày 10 tháng Mười một năm 1999.


Đó là một buổi tối trời trong, lạnh lẽo. Điều đầu tiên khiến lão già chú ý khi bước ra khỏi nhà ga tàu điện ngầm là vẫn còn đầy người trên phố. Lão đã mường tượng là trung tâm này sẽ gần như vắng hoe, tuy nhiên mấy chiếc taxi ở phố Karl Johans đang vụt qua vụt lại dưới ánh đèn neon, từng đám đông người xuôi ngược trên những vỉa hè. Lão đứng ở vạch đường dành cho khách bộ hành cùng một nhóm thanh niên da ngăm đen đang nói liến thoắng một thứ tiếng khác và chờ hình người xanh lá. Lão đoán rằng chúng là người Pakistan. Hay có lẽ là Ả Rập. Những suy nghĩ của lão bị cắt ngang khi đèn giao thông chuyển màu, lão quả quyết bước qua đường đi lên ngọn đồi về phía mặt tiền được soi sáng của Hoàng cung. Ngay cả ở đây cũng có người, đa phần là thanh niên, đang trên đường đến hoặc đi khỏi một thứ mà Chúa mới biết là cái gì. Lão dừng lại trên đồi nghỉ xả hơi, ngay trước bức tượng Karl Johans ngồi trên lưng ngựa, nhìn mơ màng xuống phía Storting và quyền lực mà ông ta đã cố đưa về Hoàng cung sau lưng mình.

Đã hơn một tuần rồi trời không hề mưa, những chiếc lá khô xào xạc khi lão già rẽ phải giữa đám cây trong khu vườn. Lão ngả người ra sau nhìn kỹ những cành cây trơ trụi in hình trên nền trời đầy sao. Một câu thơ chợt đến với lão:

Cây du và cây dương, cây bu lô và cây sồi,

Tấm áo choàng đen thẫm, nhợt nhạt như thây ma.

Nếu tối nay không trăng thì hẳn là tốt hơn nhiều, lão nghĩ. Nhưng có trăng cũng giúp lão dễ dàng tìm thấy thứ lão đang tìm: cây sồi lớn nơi lão đã tựa đầu vào cái ngày lão biết cuộc đời mình đang đến hồi kết. Lão đưa mắt nhìn theo thân cây lên đến tận ngọn. Cái cây này có thể bao nhiêu tuổi nhỉ? Hai trăm? Hay ba trăm? Ắt cây này đã trưởng thành khi Karl Johans được tuyên bố là vua của Na Uy. Thế nhưng kiếp sống nào rồi cũng chấm hết. Sự sống của lão, sự sống của cây, phải rồi, ngay cả sự sống của đức vua. Lão đứng ra sau cây để không bị ai từ lối đi nhìn thấy và bỏ ba lô xuống. Rồi lão khom xuống, mở ba lô bày ra những thứ bên trong: ba chai dung dịch diệt cỏ glyphosate, được người bán hàng tại tiệm đồ gia dụng ở Kirkeveien gọi là thuốc diệt cỏ Round-Up. Và một ống tiêm cho ngựa có đầu kim bằng thép chắc lão mua ở tiệm thuốc. Lão bảo mình sẽ dùng ống tiêm này vào việc nấu ăn, tiêm chất béo vào thịt, nhưng điều đó là không cần thiết vì anh ta ném sang lão cái nhìn chán ngán, và có lẽ đã quên bẵng lão trước khi lão ra khỏi cửa.

Lão già liếc thật nhanh xung quanh trước khi chọc đầu mũi kim thép dài qua nút bần trên một chai, chậm rãi rút pit- tông để thứ chất lỏng óng ả vào đầy ống tiêm. Lão đưa mấy ngón tay lần mò cho đến khi tìm thấy một kẽ hở trên vỏ cây, rồi cắm kim tiêm vào. Mọi việc không diễn ra dễ dàng như lão hình dung. Lão phải ấn thật mạnh cho ống tiêm xuyên qua lớp gỗ cứng. Nếu lão chỉ tiêm vào lớp ngoài cùng thì sẽ không hiệu quả; lão phải chạm tới được lớp gỗ thịt, bên trong cây, những cơ quan tạo sự sống. Lão ấn ống tiêm mạnh hơn nữa. Cây kim rung lên bần bật. Khốn thật! Lão không được làm gãy nó, lão chỉ có mỗi một cây thôi. Mũi kim tiêm trượt vào trong, nhưng chỉ được vài phân rồi đứng chết gí tại chỗ. Mặc dù thời tiết lạnh cắt da thịt, người lão đang toát mồ hôi. Lão nắm thật chặt ống tiêm, vừa định ấn sâu thêm nữa thì nghe tiếng lá cây lạo xạo đằng lối đi. Lão buông tay khỏi ống tiêm. Tiếng động đến gần hơn. Lão nhắm mắt lại, nín thở. Những bước chân đi sát bên cạnh. Khi mở mắt ra lại lão thoáng thấy hai bóng người đang khuất sau mấy bụi rậm, cạnh trạm gác nhìn ra phố Frederiks. Lão thở hắt ra, lại chú mục vào ống tiêm. Lão quyết tâm liều một phen, rồi hết sức bình sinh lão lại ấn kim tiêm. Đúng lúc lão nghĩ sẽ nghe tiếng mũi kim gãy tách, kim tiêm đã đâm ngập thân cây. Lão già quẹt trán. Việc còn lại quá đơn giản.

Sau mười phút lão đã tiêm xong hai chai hỗn hợp, đang tiêm nốt chai thứ ba thì nghe thấy những giọng nói đến gần. Hai bóng người đi vòng chỗ đám bụi rậm tại trạm gác nên lão cho rằng họ cũng là những người lão đã thấy lúc nãy.

“Xin chào!” Đó là giọng người đàn ông.

Lão già phản ứng theo bản năng. Lão đứng thẳng người dậy trước cây để đuôi áo choàng của lão che khuất ống tiêm vẫn đang cắm chặt trong thân cây. Giây phút sau, lão bị ánh sáng làm lóa mắt. Lão đưa hai tay lên che mặt.

“Chiếu đèn ra chỗ khác đi Tom.” Một phụ nữ.

Ánh sáng không còn, lão trông thấy một ánh sáng hình nón đang nhảy nhót giữa cái cây trong khu vườn.

Cặp đôi bước đến bên lão và người phụ nữ tuổi mới đầu ba mươi, có những đường nét quyến rũ mặc dù không nổi bật, giơ tấm thẻ trước mặt lão gần đến mức ngay cả dưới ánh trăng mờ lão cũng thấy được ảnh cô ta. Rõ ràng bức hình được chụp khi cô ta trẻ hơn một chút, đang giữ nét mặt nghiêm nghị. Cộng thêm một cái tên. Ellen nào đó.

“Cảnh sát đây,” cô ta nói. “Tôi xin lỗi nếu chúng tôi có làm ông kinh hoảng.”

“Ông đang làm gì ở đây giữa đêm hôm thế này, ông ngoại?” người đàn ông hỏi. Cả hai người đều đang mặc thường phục. Dưới chiếc mũ len đen của anh ta, lão thấy một thanh niên có gương mặt ưa nhìn, đôi mắt xanh lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm lại lão.

“Tôi chỉ ra ngoài đi dạo thôi,” lão già đáp, hy vọng sự run rẩy trong giọng nói không lộ ra quá rõ.

“Thế sao?” người tên Tom hỏi. “Đằng sau một cái cây trong công viên, mặc một chiếc áo choàng dài. Ông biết chúng tôi gọi như thế là gì không?”

“Dừng lại đi, Tom! Một lần nữa, tôi xin lỗi,” người phụ nữ nói, quay về phía lão già. “Vài tiếng trước vừa xảy ra một vụ tấn công trong khu vườn này. Một cậu thanh niên đã bị hành hung. Ông có trông thấy hay nghe thấy gì không?”

“Tôi chỉ vừa mới đến đây!” lão già nói, tập trung vào người phụ nữ nhằm lảng tránh ánh mắt dò xét của gã đàn ông, “Tôi chẳng trông thấy gì cả. Chỉ thấy chòm sao Đại Hùng Tinh và Tiểu Hùng Tinh thôi.” Lão chỉ tay lên trời. “Tôi rất tiếc khi nghe chuyện đó. Thằng bé bị thương có nặng không?”

“Khá nặng. Rất xin lỗi vì đã quấy rầy,” cô mỉm cười. “Chúc ông buổi tối tốt lành.”

Họ bỏ đi. Lão già nhắm mắt lại, lại ngã người dựa thân cây. Giây phút sau hai ve áo lão bị xốc lên, lão cảm thấy hơi thở nóng hổi phả vào tai mình. Sau đó là giọng nói của gã thanh niên.

“Nếu tôi mà bắt quả tang lão làm trò này nữa, tôi sẽ cắt phăng nó đi. Nghe không hả? Tôi căm ghét những kẻ như lão.”

Hai bàn tay buông ve áo lão ra, rồi biến mất.

Lão già sụm xuống, cảm thấy hơi ẩm lạnh ngắt từ dưới đất thấm đẫm qua quần áo. Trong đầu lão, một giọng nói cứ ngâm nga đúng vần thơ ấy lặp đi lặp lạ i.

Cây du và cây dương, cây bulô và cây sồi,

Tấm áo choàng đen thẫm, nhợt nhạt như thây ma.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv