Sở Cảnh sát.
Ngày 5 tháng Mười một năm 1999.
Bjame Moller thở dài, ngây nhìn ra cửa sổ. Những suy nghĩ của ông dạo gần đây thường lan man. Con mưa đã ngớt, mặc dù bầu trời xám xịt như chì vẫn sà thấp trên Sở Cảnh sát tại Gronland. Một con chó chạy lon ton trên bãi cỏ ngả nâu, không còn sức sống. Có một vị trí còn khuyết trong Đội Hình sự ở Bergen. Hạn chót nộp đơn ứng cử là tuần tới. Ông nghe một đồng nghiệp đằng đó nói rằng ở Bergen mỗi mùa thu trời chỉ mưa hai lần: từ tháng Chín đến tháng Mười một, và từ tháng Mười một sang năm mới. Dân vùng Bergen luôn phóng đại. Ông đã ở đó và ông thích thành phố ấy. Nó cách xa đám chính trị gia ở Oslo và nó nhỏ bé. Ông thích cái gì nhỏ bé.
“Gì vậy?” Moller quay lại và bắt gặp nét mặt cam chịu của Harry.
“Sếp đang giải thích cho tôi là một sự thuyên chuyển sẽ tốt cho tôi.”
“Vậy sao?”
“Lời của sếp đấy, sếp.”
“À phải. Phải, đúng thế đấy. Chúng ta phải chắc chắn mình không đi mãi một lối mòn, quẩn quanh với những thói quen và lề lối cũ. Chúng ta phải tiến lên và phát triển. Chúng ta phải cất cánh!”
“Cất cánh và cất cánh. POT ở trên đầu có ba tầng thôi mà.”
“Ý tôi là tránh xa mọi thứ. Sếp Cục An ninh Meirik nghĩ rằng cậu hoàn toàn phù hợp với vị trí ông ta dành sẵn cho cậu trên đó.”
“Những việc như thế không cần đăng tuyển sao?”
“Đừng lo về chuyện đó, Harry.”
“Không lo ư? Nhưng tôi có được phép hỏi vì lý do quái nào mà Sếp muốn tôi làm công tác giám sát không? Trông tôi giồng cảnh sát chìm lắm à?”
Không. Không”
“Không ư?”
“Không hẳn là có, nhưng mà… tại sao không?”
“Tại sao không ư?”
Moler tức giận gãi gãi sau đầu. Mặt ông đỏ tía.
“Mẹ kiếp, Harry. Chúng tôi đang mời cậu một chức vụ thanh tra, thêm năm bậc nữa trên bảng lương, không phải cày đêm và được mấy thằng tân binh chết tiệt tôn trọng một chút. Đây là một việc tốt, Harry.”
“Tôi thích làm ca đêm mà.”
“Chẳng ma nào thích làm ca đêm cả.”
“Tại sao không cho tôi vị trí thanh tra còn khuyết ở đây?”
“Harry! Giúp tôi một việc mà, nói đồng ý đi.”
Harry nghịch cái cốc giấy. “Sếp,” anh nói. “Ta biết nhau đã bao lâu rồi?”
Moller giơ một ngón tay cảnh cáo. “Đừng thử cái trò đó với tôi. Cái trò chúng-ta-đã-cùng-vào-sinh-ra-tử…”
“Bảy năm. Và trong suốt bảy năm thẩm vấn người trong thành phố nầy, những kẻ có lẽ là những sinh vật hai chân ngu xuẩn nhất. Vậy mà tôi vẫn chưa gặp ai nói dối tồi tệ hơn sếp. Có lẽ tôi ngu thật, nhưng tôi vẫn còn vài tế bào não vẫn đang làm hết công suất, và chúng nói với tôi rằng chính xác không phải vì thành tích của tôi mà tôi có được vị trí này. Tôi thật sửng sốt, cũng chả phải vì tôi bất ngờ ghi được điểm số cao nhất phòng trong kỳ thi bắn hằng năm. Chúng đang nói với tôi rằng chuyện tôi cho một nhân viên của Mật vụ ăn đạn có thể liên quan gì đó tới chuyện này. Nên sếp không cần phải nói gì hết, sếp ạ.”
Moller há miệng, nhưng ngậm lại mà khoanh tay trước ngực một cách cởi mở.
Harrry nói tiếp, “Tôi biết sếp không chịu trách nhiệm về chuyện bày ra màn kịch này. Và cho dù tôi không thấy được toàn cục, tôi cũng có chút trí tưởng tượng nên đoán được phần còn lại. Nếu tôi đúng thì điều đó có nghĩa là, những mong muốn của tôi liên quan đến các lựa chọn khác cho sự nghiệp cảnh sát của tôi chỉ có tầm quan trọng thứ yếu. Nên chỉ cần trả lời tôi câu này thôi: tôi có lựa chọn nào không?”
Moller chớp mắt, rồi chớp liên tục. Ông lại đang nghĩ về Bergen. Nghĩ về những mùa đông không có tuyết. Nghĩ về những ngày Chủ nhật đi chơi cùng vợ và mấy cậu nhóc trên ngọn Floyen. Một nơi tử tế để trưởng thành. Một vài trò đùa tinh nghịch vô hại, một chút lộn xộn, không có các băng đảng tội phạm và không có đứa mười bốn tuổi nào dùng ma túy quá liều. Đồn cảnh sát Bergen. Phải, tốt thật.
“Không!” ông nói.
“Được,” Harry nói. “Tôi không nghĩ vậy.” Anh vò cái cốc giấy và nhắm về phía sọt rác. “Sếp vừa mới nói tăng thêm năm bậc lương à?”
“Và một văn phòng riêng!”
“Ngăn cách tế nhị với các văn phòng khác, tôi hình dung được mà.” Anh ném bằng động tác tay chậm và cân nhắc. “Còn làm thêm giờ?”
“Ở mức lương đó thì không có đâu.”
“Vậy thì tôi sẽ phải mau mau về nhà lúc bốn giờ.” Chiếc cốc giấy rơi trên sàn cách thùng rác nửa mét.
“Tôi tin chắc chuyện đó ổn thôi!” Moller kèm theo vẻ gì đó gần như một nụ cười.