Tom ngã bệnh.
Nói thật, giữa đêm đông tuyết rơi mà đứng ngoài trời suốt năm, sáu giờ đồng hồ không phải là một hành động thông minh. Thậm chí còn không mặc đủ ấm, cũng không tự ếm cho mình một thần chú Giữ ấm nào…
“Bây giờ còn chưa uống thuốc à?” Harry hầm hừ nói. Một giây trước hai đứa nó đang đứng ôm nhau ở đó, một giây sau cả cơ thể Tom đã đổ gục ngay xuống người nó, mặt đỏ bừng, thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa dọa chết nó rồi. Sờ lên trán mới biết người nọ đã phát sốt, Harry đành phải cõng hắn đã ngất xỉu đi về ký túc xá.
Người bị trách cứ lại không thèm để ý. Tom ngồi trên giường, trên người đắp tấm chăn Harry đã đắp ngay ngắn cho hắn, tay nghịch nghịch một chai thủy tinh nhỏ. “Chai lần trước cậu lấy ra…” Hắn chầm chậm nói, ánh mắt nhìn chằm chằm Harry, “…trên nắp chai cũng có hình này.”
“Đừng nói với tôi giờ phút này mà cậu còn có tâm tình nghiên cứu chuyện đó!” Harry tức giận hầm hừ. Đồng thời nó cũng phải thừa nhận ánh mắt của Tom thật sắc bén, lần trước nó giơ chai thủy tinh chứa thuốc giải độc của Tử Xà ra chưa lâu đã bị ném vỡ, vậy mà Tom vẫn nhìn thấy được. “Tôi đã nói rồi, đó là thuốc do cậu điều chế, trên đó là ký hiệu của cậu.”
“Ký hiệu của tôi?” Tom nhướn mày, hiển nhiên là vô cùng hứng thú, “Hình này… là nhẫn hả? Viên đá khảm trên mặt nhẫn có hình rất kỳ lạ.”
“Có phải nếu tôi nói cho cậu biết thì cậu sẽ ngoan ngoãn uống thuốc đúng không?” Harry bất đắc dĩ nhìn hắn. Tom lớn lên ở thế giới Muggle, hoàn toàn không biết đến câu chuyện Bảo Bối Tử Thần, mà nó không dám khẳng định nói cho hắn biết là một ý kiến hay. Nói thật, Bảo Bối Tử Thần chỉ là một truyền thuyết, mà sau này Tom đổi tên mình thành ‘Chiến Thắng Tử Thần’ [tác giả chú thích: vol-de-mort, theo tiếng Pháp có nghĩa là ‘Chiến Thắng Tử Thần’] cũng chỉ là hy vọng xa vời của hắn mà thôi.
Tom không đáp lại, nhưng ánh mắt hắn chăm chú nhìn Harry.
“Được rồi, được rồi, để tôi nghĩ xem nên nói như thế nào…” Dĩ nhiên là hắn muốn biết rồi, Harry thầm suy tính trong lòng.
Nếu nói cho Tom biết, chắc chắn hắn sẽ nảy sinh hứng thú với Bảo Bối Tử Thần, chuyện này không còn nghi ngờ. Hiện tại chiếc nhẫn đang ở chỗ Morfin Gaunt, Áo Khoác Tàng Hình thì hẳn là ở nhà cụ nội nó, Charlus Potter; còn cây Đũa Phép Cơm Nguội thì Chúa Tể Hắc Ám Đức Gellert Grindewald đang cầm.
Mà hiện tại Tom đang cố hết sức chứng minh cho mọi người thấy hắn chính là người thừa kế của Slytherin, phải đợi đến nghỉ hè năm sau hắn mới tới làng Hangleton Nhỏ tìm ba mình, cho nên tạm thời hắn sẽ không nghĩ đến chuyện lấy Viên Đá Phục Sinh tạo thành Trường Sinh Linh Giá. Việc cần làm bây giờ là giải quyết êm đẹp con Tử Xà trong Phòng Chứa Bí Mật kia đã, đồng thời khiến Tom hiểu ra Bảo Bối Tử Thần chỉ là mấy thứ đồ pháp thuật có pháp lực hùng mạnh mà thôi, có như thế hắn mới không nghĩ đến chuyện phân cắt linh hồn mình ra nữa.
Vấn đề là nó phải nói như thế nào để Tom tin nó nói thật. Chỉ dựa vào lời nói một phía của nó, liệu hắn có tin không? Dù sao truyền thuyết cũng không nói như thế. Cần một người đức cao vọng trọng mới có thể khiến Tom hoàn toàn tin tưởng… Harry chớp chớp mắt. Ai da, nó thật ngốc, không phải đã có sẵn một người như thế rồi sao?
“Sao rồi? Nghĩ xong chưa?” Tom hơi ngả người ra sau tạo cho mình tư thế thoải mái nhất. Hắn nhìn vẻ mặt liên tục biến đối của Harry – thoáng chốc do dự, thoáng chốc lo lắng, cuối cùng giống như chợt nghĩ ra cái gì đó. Hắn đột nhiên rất muốn cười… Ha ha, thật sự có thể nhìn được sự thay đổi suy nghĩ ngay trên mặt Harry, cậu ta muốn nói dối hắn là không thể nào.
“Được rồi…” Harry ngồi xuống cạnh giường hắn, kể tóm tắt câu chuyện về ba Bảo Bối Tử Thần.
“Vậy là… ký hiệu kia là chiếc nhẫn gắn Viên Đá Phục Sinh?” Tom ký hiệu trện nắp chai thuốc của Harry một cách kỹ càng, “Nghe thật nhàm chán!” Có thể nhìn thấy người chết? Hắn không muốn gặp ai cả, chẳng lẽ để má hắn quay về chính miệng nói cho hắn nghe, bà ta bỏ rơi hắn ở cô nhi viện như thế nào sao? Thật nực cười!
Nhàm chán? Harry không sao ngờ tới câu trả lời này. Nó trợn mắt há hốc mồm nhìn Tom, người kia mở nắp bình thuốc ra, một hơi uống hết. “Cũng không đến nỗi khó uống.” Tom bình luận. Sau đó hắn chú ý tới vẻ mặt của Harry, “Cậu làm sao vậy?”
Có thể nói tôi đã nghĩ cậu muốn bất tử được không?
“Không… không có gì.” Harry vội lắc đầu. Xem ra suy nghĩ bất tử của Tom là sau khi hắn giải quyết xong sự kiện Phòng Chứa Bí Mật mới có, nó cũng không thể dẫn dắt hắn đi tới suy nghĩ đó được.
“Áo Khoác Tàng Hình có chút vướng víu…” Tom tiếp tục đưa ra ý kiến về Bảo Bối Tử Thần, “Nhưng Đũa Phép Cơm Nguội nghe cũng không tồi.”
Dù sao Harry có vẻ như rất hiểu hắn, nói suy nghĩ của hắn với cậu ấy cũng chẳng có vấn đề gì cả. Từ sự biến đổi vẻ mặt vừa rồi của cậu ấy có thể đoán được cậu ấy biết được suy nghĩ của hắn sau này.
Đây chính là Voldemort, luôn có hứng thú với những thứ có pháp lực hùng mạnh. Harry sáng suốt ngậm miệng, không đưa ra ý kiến.
Tom cẩn thận quan sát vẻ mặt của nó. “Nhìn vẻ mặt của cậu… tôi đoán cậu biết cây đũa phép kia đang ở chỗ nào?” Giọng điệu gần như khẳng định. Chuyện này hoàn toàn có khả năng, Harry đến từ tương lai cơ mà.
“Gellert Grindewald.” Harry cằn nhằn nói ra cái tên này. Để Tom vụng trộm đi tìm không bằng bây giờ nói cho hắn biết.
“À~~” Tom kéo dài giọng. “Chả trách hắn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Thì ra là vì hắn có một cây đũa phép bất bại.”
Nhìn vẻ mặt của hắn, Harry không nhịn được mà lớn tiếng phản bác: “Nó cũng không phải vô địch! Theo tôi được biết có ba lần nó bị người khác đánh bại!” Grindewald bại bởi cụ Dumbledore, Draco Malfoy lại tước đũa phép của cụ Dumbledore, bản thân nó cũng tước đũa phép, làm thần chú Avada Kedavra của Voldemort phản phé. Về Grindewald, nó không biết tình hình cụ thể như thế nào, cụ Dumbledore là tự nguyện, mà Voldemort thì bị chính thần chú của hắn bắn ngược lại giết chết…
“Cậu không muốn nó.” Tom mím môi trầm tư, một lúc lâu sau mới nói tiếp.
“Đúng vậy, tôi không muốn. Nó chỉ mang đến chiến tranh, tàn sát cho người khác, sao tôi lại cần một thứ như thế chứ?” Harry hậm hực nói, “Tôi ném nó đi… Đúng vậy, cuối cùng tôi đã ném nó từ trên vách núi xuống!”
Trên thực tế, sau trận quyết chiến cuối cùng, nó trở về với hình dáng sơ sinh, Voldemort cũng trở về quá khứ mà vẫn quyết định tới giết nó… Nhưng mà Harry có một cảm giác rất mãnh liệt, sau khi Voldemort bị Lời Nguyền Chết Chóc phản phé – nếu hắn thật sự chết, thì mọi việc sau đó sẽ diễn ra như thế – nó sẽ không giữ lại cây đũa phép dính đầy máu người đó, nó sẽ khiến truyền thuyết vĩnh viễn chỉ là truyền thuyết… Harry tin chắc chuyện này.
Thật đúng là chuyện một Gryffindor xúc động sẽ làm… Tom định nói như thế, nhưng nơi nào đó trong đáy lòng nói cho hắn biết, Harry nói đúng. Cậu ấy không cần Đũa Phép Cơm Nguội vì cậu cho rằng nó không sạch sẽ, sẽ mang đến tai họa cho mọi người… “Thật sự là tình thương lớn lao, khiến người ta cảm động.” Cuối cùng Tom nói, còn vỗ tay hai cái.
Harry nhìn hắn, trên mặt nó không có vẻ gì là không ngờ tới. Nó không lạc quan tếu rằng nó chỉ nói nói mấy câu là có thể khiến Tom từ bỏ mục đích của hắn. Nhưng từ giờ đến nghỉ hè còn khá nhiều thời gian, nhất định nó sẽ tranh thủ làm được chuyện này. Nó đứng lên, đưa tay ra phía sau đầu Tom chỉnh lại gối. “Trời sắp sáng rồi, cậu ngủ một chút đi.” Đợi khi Tom khỏi bệnh, nó sẽ nói cho hắn biết bí mật kia, ít nhất bây giờ hắn đã không còn cảnh giác với nó như lúc đầu nữa. Chuyện lớn phải làm từng chút một, có đúng không?
“Nhưng mà tôi lại rất muốn.” Tom đột nhiên nói.
Harry ngơ ngác, sau đó mới hiểu thì ra Tom đang nói đến hắn của tương lai.
Nhìn phản ứng của Harry, Tom vội nói tiếp: “Tôi đoạt được nó, thủ đoạn rất có thể không hề quang minh chính đại… Nhưng nó không mang đến thắng lợi cho tôi. Ngược lại, cậu không muốn có nó cuối cùng lại thắng.” Bằng không sao lại dùng vẻ mặt hậm hực như thế để nói về ba lần thất bại của cây đũa phép đó chứ?
“Được rồi, ít nhất tôi có thể xem như cậu rất hiểu mình.” Harry thở hắt ra.
“Vết sẹo trên đầu cậu là do khi đó để lại sao?” Tom vẫn hỏi tiếp.
Nói thật, Harry không định nói chuyện nó trọng sinh cho Tom biết. Không phải là nó cố ý giấu diếm, mà là đến bây giờ chính nó cũng không hiểu được chuyện nó quay về quá khứ là như thế nào. Tất cả đều rất chân thật, nhưng trong lòng nó lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Có điều Tom thật sự rất thông minh, chỉ dựa vào vài manh mối nho nhỏ đã có thể suy đoán được Voldemort – chính là hắn sau này – từng ra tay với nó không chỉ một lần, nhưng lại chưa lần nào thành công.
“Tôi đã nói rồi, ngủ đi!” Harry không muốn nói. Nhưng mà Tom lại kéo chăn không để mình trượt người xuống, tuy rằng vì tác dụng của thuốc mà đầu óc hắn đã trở nên mơ hồ.
“Đây là cái gì…?” Hắn còn chưa nói hết câu đã nghẹo đầu mà ngủ mất.
“Là thuốc chữa cảm đơn thuần, tác dụng phụ chính là phải ngủ một giấc!” Biết rõ Tom đã ngủ say, nhưng Harry vẫn tức giận trả lời. Mỗi lần hắn sắc sảo lại khiến nó cảm thấy bản thân thật thất bại, nên nói hắn không hổ là Voldemort sao? Nó chỉnh lại tư thế để Tom được thoải mái, nhìn gương mặt trầm tĩnh kia, Harry không nhịn được mà cúi đầu hôn hắn một cái. Thật là… Xấu tính như thế, nhưng nó vẫn cảm thấy đau lòng!
Sau đêm hôm đó, Tom vẫn soi mói tính cách Gryffindor của Harry như trước, nhưng không hề móc mỉa, châm chọc nó gì cả. Harry nghĩ, đây là một chuyện tốt. Đồng thời có thêm một chuyện khác, kể từ sau lễ Giáng Sinh, bọn nó không còn nhìn thấy giáo sư Dumbledore trên bàn ăn nữa. Theo lời giáo sư Slughorn, thầy ấy đi cứu viện: “Chiến sự ở Kursk (*) như dầu sôi lửa bỏng!” Kiến thức Lịch sử pháp thuật của Harry không được tốt lắm, nó chỉ nhớ mang máng là khoảng tháng hai sang năm, chiến trường Bắc Âu sẽ giành được thắng lợi. Có điều, thầy Dumbledore không ở đây cũng là chuyện tốt, bởi vì nó chuẩn bị làm một chuyện trái với quy định của trường Hogwarts một chút – ừm, hẳn là không chỉ một chút thôi đâu.(*)Kursk: là một thành phố ở miền trung nước Nga. Nơi đây, vào mùa hạ năm 1943 đã diễn ra Trận Vòng cung Kursk nổi tiếng trong lịch sử Chiến tranh Thế giới II.
Trong đêm trước giao thừa, gần tới nửa đêm Harry gọi Tom đang ngủ trên giường dậy.
“Nếu cậu muốn nghe tiếng chuông giao thừa thì không phải còn một lúc nữa à?” Tom vì bị kéo ra khỏi ổ chăn ấm áp mà càu nhàu, hắn mới vừa ngủ được một lát thôi đấy nha.
“Dậy đi, theo tôi ra ngoài.” Harry không để ý đến lời càu nhàu của hắn, thúc giục.
Tom nghe thế mới động đậy thân người. “Tôi còn nghĩ cậu là học sinh tuân thủ nội quy chứ…”
Harry nghĩ, nếu giáo sư Snape nghe được câu đánh giá này của Tom, nhất định sẽ vô cùng vui lòng nói cho hắn nghe – Harry Potter, kể từ khi bước chân vào trường Hogwarts đều liên tục làm trái nội quy! “Đó là bởi vì lần nào cậu cũng làm trái nội quy trước tôi!”
Đối với lời này của nó, Tom… ừm, không thèm để ý.
Thật ra, thầy Dumbledore không có ở đây, khả năng lớn nhất khiến bọn nó bị phát hiện đã không còn, cho nên hai đứa nó đi xuống Phòng Chứa Bí Mật mà không gặp chút khó khăn nào cả. Đến khi Harry và Tom trượt hết ống cống thoát nước bốc mùi hôi thối, bước vào đại sảnh có bức tượng khuôn mặt già nua khổng lồ, Tom vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Nửa đêm cậu gọi tôi đến đây làm gì?”
“Tặng quà sinh nhật cho cậu.” Harry vừa nói vừa đẩy hắn đi về phía trước, đến mép hồ nước. Hồ nước này có vẻ rất sâu, bởi vì được xây dựng từ rất lâu rồi cho nên nước đã chuyển sang màu đen ngòm.
“Quà sinh nhật? Hồ nước đen ngòm này sao?” Tom quay đầu nhìn Harry, hắn chắc chắn hôm nay không phải ngày cá tháng tư.
Harry biết sinh nhật của hắn không kì lạ chút nào, có điều so với cuốn sách [Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong] (**) cùng một hộp kẹo cứng nhân rượu Whisky Scotland hôm Giáng Sinh thì quà tặng lần này cũng quá khó hiểu đi?(**) Những chuyện kể của Beedle Người Hát Rong (tựa gốc: The Tales of Beedle the Bard) là một cuốn sách gồm những câu chuyện kể dành cho trẻ em của nữ nhà văn người Anh J.K.Rowling. Nó ngụ ý đến một cuốn cổ tích cùng tên đã được đề cập đến trong cuốn Harry Potter và Bảo bối Tử thần.
“Tôi tưởng rằng không còn món quà sinh nhật nào có thể kỳ cục hơn kẹo với truyện cổ tích rồi chứ?” Tom nghi ngờ, không, hắn có thể khẳng định, tuyệt đối sẽ không có người nào tặng hắn những thứ này như Harry. Nhưng mà phải nói thật, vị kẹo nhân Whisky không tệ lắm.
Harry không thèm để ý đến hắn, rút đũa phép ra chỉ xuống hồ, niệm một câu thần chú. Nước dưới hồ đột nhiên biến động, dần tạo thành một cột nước xoáy, dâng lên cao, sau đó chảy hết sang một cái lỗ khác. “Đi xuống xem có cái gì.”
Hồ nước được xây dựng cách đây mấy nghìn năm nhưng ở dưới đáy hồ chỉ có một lớp bùn và đá cực mỏng. Những đường nét trạm trổ vẫn rất rõ ràng, dễ dàng nhận thấy là có người đã cố ý để lại ký hiệu bên dưới. “Đây là cái gì?” Cho dù Tom thông minh cũng không đoán được dưới đó có gì.
“Cậu mở ra sẽ biết thôi.” Harry căng thẳng. Nói thật, chính nó cũng không biết lần đầu tiên đi xuống căn phòng bí mật của Phòng Chứa Bí Mật sẽ xảy ra chuyện gì. Nó chỉ có thể đánh cược, rằng Salazar Slytherin sẽ không thiết kế cạm bẫy gì để làm hại đời sau của mình, đánh cược Tom Riddle sẽ tin tưởng nó, cũng đánh cược Salazar Slytherin sẽ nói cho Tom biết chân tướng của sinh mạng và cái chết.