*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tháng mười hai đến kéo theo làn tuyết dày đặc phủ trắng xóa cả tòa lâu đài, bài tập mà các giáo sư giao cho đám học trò năm thứ năm cũng nhiều như tuyết lở vậy. Tom là Huynh trưởng, nhiệm vụ hắn phải làm còn nhiều hơn những học sinh khác: đốc thúc việc trang trí trong tòa lâu đài [treo những dải lụa đủ màu lên cây thông, đuổi con yêu tinh Peeves luôn tìm mọi cách quấy rối đi], trông coi đám học trò năm thứ hai nghỉ giữa giờ mà vì thời tiết quá lạnh giá mà không thể không ở lại trong tòa lâu đài [cũng may là đám học sinh nhà Slytherin đều rất nghe lời Tom], thay phiên tuần tra hành lang với thầy giám thị Argus Filch [Harry không thể không nói, ở phương diện nghi ngờ lung tung, thầy giám thị Filch trẻ tuổi và thầy giám thị Filch năm mươi năm sau không hề khác nhau], đủ loại chuyện khác nữa.
Trước lễ Giáng Sinh còn diễn ra một trận đấu Quidditch, khác hẳn với bình thường, Harry chẳng hề có một chút chờ mong. Bởi vì khi trận đấu Quidditch đầu tiên của năm học diễn ra, nó hào hứng chạy đi xem, kết quả phát hiện các cầu thủ chỉ chơi theo kiểu đối phó bản năng, học sinh đến xem cũng chẳng được mấy người. Có lẽ suy nghĩ của bọn họ là: ‘Cưỡi chổi bay di chuyển cũng tạm được, nhưng ở thời điểm quan trọng thì Độn thổ vẫn là phương tiện di chuyển tiện lợi nhất’…
Được rồi, Harry lại một lần nữa nhận thức được đây là thời đại khác xa với thời đại mà nó sống. Trong lúc cả Muggle và Pháp sư đều đang lâm vào cuộc chiến tranh thế giới, thì mọi người không hào hứng với Quidditch cũng là chuyện dễ hiểu. Thầy hiệu trưởng Armando Dippet từng có ý định bỏ luôn môn thể thao này, nhưng giáo sư Dumbledore lại kiên quyết giữ lại với lý do giữ lại một hoạt động ‘có thể tự do hít thở bầu không khí’, các trận bóng Quidditch mới được tiếp tục tổ chức [tuy rằng Harry cho rằng chẳng mấy người để ý đến chuyện nó có được tổ chức nữa hay không]. Sau đó Harry lại nghĩ, sở dĩ về sau Voldemort không giỏi cưỡi chổi, ngoại trừ hắn không quan tâm đến những hoạt động thể chất, môi trường mà hắn sống cũng có ảnh hưởng không nhỏ.
Ngày nghỉ lễ càng lúc càng gần, học sinh ở lại đón giáng sinh ở trường cũng ít đi rất nhiều, có thể nói là đếm trên đầu ngón tay – trong bữa tiệc đêm Giáng Sinh, Harry sửng sốt phát hiện ra chỉ có nó và Tom [đám học sinh nhà Slytherin muốn ở lại chắc chắn là bị Tom đuổi về hết, còn học sinh ở những nhà khác, có lẽ là không muốn bỏ qua cơ hội quý giá được gặp người nhà]. Trong Đại Sảnh Đường được đặt hai cây thông khổng lồ, phía trên được treo đầy những quả cầu sáng ngời đủ màu và những bông tuyết lấp lánh, trên đỉnh có gắn một cô tiên nữ xinh đẹp được tạo bằng những viên kẹo ngọt, đôi cánh trong suốt còn được phù phép để vỗ nhè nhẹ. Mà thức ăn trên bàn cũng vô cùng phong phú, Harry đoán đám gia tinh trong Hogwarts đã làm tất cả món ăn mà chúng biết.
Trên bàn ăn, giáo sư Slughorn vẫn hết lời khen ngợi Tom như thường, bởi vì dù là ngày nghỉ nhưng hắn vẫn cắm rễ ở thư viện, không có ngày nào là không đến, “Tom à, bây giờ đang là thời gian nghỉ lễ Giáng Sinh đó…” Thầy cười tủm tỉm nói, cầm một miếng mứt hoa quả lên cắn một nửa, “Lão già như thầy hồi bằng tuổi con cũng không được chăm chỉ như vậy đâu!” Thầy ấy vừa nói vừa liếc nhìn những giáo viên chủ nhiệm của ba nhà còn lại, dáng vẻ khoe khoang.
Tom mím môi cười, tỏ vẻ như ngượng ngùng, không nói gì cả. Harry lén quay đầu sang nhìn vẻ mặt của hắn, cảm thấy biểu hiện của hắn rất đúng mực, vừa không khiến giáo sư Slughorn mất mặt, cũng không quá tự kiêu mà làm các giáo sư khác thấy không vui.
“Chăm chỉ là chuyện tốt, nhưng Harry này, con là bạn cùng phòng với Tom, thỉnh thoảng cũng nên nhắc nhở thằng bé cần phải nghỉ ngơi. Thầy thấy hai con đều quá gầy…” Giáo sư Slughorn quay sang dặn dò Harry.
Mình lại được tiện thể mà quan tâm… Harry nghĩ, sau đó cũng học theo Tom, chỉ gật gật đầu mà không nói lời nào.
Giáo sư Slughorn dường như rất vừa lòng. Sau đó thầy chuyển hướng sang giáo sư Dumbledore, nói chuyện lễ Giáng Sinh nhận được những quà gì. “Một giỏ kẹo cực lớn… Rượu Brandy nho Chardonnay, ông cũng biết, đó chính là rượu Burgundy (*) Pháp đó, trong thời cuộc hiện nay mà còn kiếm được một chai rượu loại này thật đúng là không dễ dàng…” Nói đến đây thầy vui sướng cười rạng rỡ, bộ ria mép hải mã vĩ đại màu vàng hoe rung rung.(*) Burgundy được coi là ‘thiên đường’ của rượu vang Pháp. Rượu vang Burgundy nổi tiếng bởi độ tinh tế, thanh tao, khiến cho người thưởng thức có những cảm giác tuyệt vời nhất. Burgundy nổi tiếng với các chai rượu vang từ vang trắng đến vang đỏ. Các loại rượu vang đều có đặc điểm nổi bật là được làm ra từ một giống nho duy nhất. Rượu vang đỏ được làm từ 100% loại nho Pinot Noir còn vang trắng được làm từ 100% Chardonnay. Đây đều là những giống nho trứ danh trên thế giới. Ta không thể tìm thấy nơi đâu có thể trồng được giống nho có phẩm chất thanh tao, mùi hương thơm và hài lòng như Pinot Noir hay Chardonnay.
Harry vừa tự lấy cho mình một đĩa đậu Hà Lan chiên, chợt nghe thấy tiếng của thầy hiệu trưởng Dippet: “Đúng là rất gầy… Nào nào nào, các trò ăn nhiều một chút, hôm nay là lễ Giáng Sinh mà…” Sau đó thầy khẽ vẩy đũa phép, thịt nướng và gà tây lập tức chất thành núi trong đĩa của nó và Tom.
Tom thật đúng là được mọi người yêu mến nha, chuyện này một lần nữa lại chứng minh sức hấp dẫn của hắn. Harry nhìn thấy vẻ mặt của những giáo sư khác không có gì khác ngoài sự yêu thương, vội cùng hắn nói cảm ơn. Sau đó nó thò tay ra với một đĩa mứt cam rồi đẩy sang chỗ Tom. Theo những gì Harry biết, khẩu vị của Voldemort rất thanh đạm, nhưng chắc chắn là trước mặt các giáo sư, hắn sẽ ăn hết những thứ đồ dầu mỡ mà hắn không thích kia.
Nhìn đĩa mứt cam được đẩy sang chỗ mình, tay Tom chợt dừng lại. Hắn quay đầu nhìn sang Harry, mà người kia đang nhiệt tình đánh chén thịt trong đĩa của mình. Hắn thu hồi tầm mắt, hơi cúi đầu, trong đôi mắt đen lóe lên ý cười mà ngay cả hắn cũng không phát hiện ra.
Giáo sư Dumbledore nghe giáo sư Slughorn không ngừng lải nhải về lễ Giáng Sinh, tay chậm rãi cắt miếng xúc xích trong đĩa của mình, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý nhìn sang Harry và Tom. Mỗi hành động của hai đứa đương nhiên không lọt khỏi tầm mắt giáo sư Dumbledore, giáo sư Dumbledore có chút giật mình: xem ra Harry không nói dối, thằng bé biết nó đang làm gì, hơn nữa còn có vẻ… rất hiệu quả.
Nói thật, lần trước Harry thẳng thắn từ chối đề nghị của giáo sư Dumbledore quả thật là ngoài dự tính của thầy. Hơn nữa trừ việc này ra, giáo sư Dumbledore còn thu được một vài kết quả trong việc âm thầm điều tra của mình. Giáo sư phát hiện ra bộ hồ sơ nhập học của Harry được làm giả vô cùng hoàn mỹ, nếu không phải chính giáo sư Dumbledore chạy tới Pháp để chứng thực thì chắc chắn sẽ không tìm ra được sơ hở. Giáo sư Dumbledore có chút nghi ngờ, hẳn là thằng bé Harry này đã suy tính đến tình hình chiến tranh hiện tại cho nên mới chọn giả làm học sinh từ nước Pháp xa xôi chuyển trường tới đây – chuyện này giúp làm giảm khả năng nó bị vạch trần đến mức thấp nhất.
Tất cả những chuyện này chứng minh Harry không phải chỉ là một học sinh năm thứ năm bình thường. Thằng bé từ chối nói sự thật cho giáo sư Dumbledore biết, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt xanh ngọc bích trong veo đầy sự kiên định của nó, giáo sư Dumbledore biết Harry có một niềm tin rất vững chắc, không gì có thể dao động được. Rõ ràng là một thằng bé khó hiểu, nhưng không hiểu sao, đối với Harry, giáo sư Dumbledore lại phát hiện bản thân mình rất tự nhiên mà có suy nghĩ ‘có thể tin tưởng thằng bé này’.
Giáo sư Dumbledore lấy thêm cho mình ít kẹo bơ cứng hình ngón tay (nguyên văn: toffee finger). Trên người Harry có khí chất khiến người ta bị thu hút: có sự nhiệt tình, ngay thẳng của Gryffindor, cũng có cả sự khôn khéo của Slytherin [Voldemort: Dumbledore, mắt ngươi mờ rồi hả? Harry học được của ta đó!], nghe thật mâu thuẫn, có điều hai tính cách này ở trên người Harry lại không hề khiến người khác cảm thấy có một chút xíu gượng ép nào. Có lẽ thằng bé này thật sự có thể thu phục được Tom Riddle lạnh lùng, đầy mưu tính… Harry nói không sai, chính mình còn Gellert bên kia eo biển cần phải lo nghĩ…
Thầy Slughorn ngồi bên cạnh đã bắt đầu nói đến sự ngon dở của các loại rượu Brandy. Giáo sư Dumbledore chậm rãi nhắm mắt lại. Lúc mở mắt ra, trong mắt đã xuất hiện thêm nét mệt mỏi mà chưa ai từng nhìn thấy.
Sau bữa tiệc tối, Harry trở về ký túc xá ngủ. Nhưng nó nằm xuống chưa được bao lâu, chợt bừng tỉnh giữa một giấc mộng dường như đã từng nhìn thấy. Căn nhà Muggle kiểu cũ… Tuyết bay bay giữa màn trời… Bậc thang bằng đá trạm khắc hình rắn uốn lượn lạnh lẽo… Ngã tư đường không một bóng người… Ánh đèn leo lắt lọt qua ô cửa sổ… Mùi thức ăn thơm lừng quanh quẩn trong không khí… Bụng đói đến kêu vang… Harry tin chắc trước đây nó đã từng mơ thấy cảnh tượng như vậy, nhưng lúc tỉnh dậy đập vào mắt là bức màn nhung đen viền vàng – là năm đầu tiên nó đón Giáng Sinh ở căn nhà số 12 quảng trường Grimmauld!
Harry chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt thêm lần nữa, cuối cùng cũng xác định được cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ: Đó là lễ Giáng Sinh của Muggle tại London, nói chính xác thì chính là ở gần cô nhi viện nơi Tom sống… Chả trách nó lại có giấc mơ như vậy! Đó là hồi ức của Voldemort, giờ nó mới nhận ra căn nhà kiến trúc cũ kỹ kia chính là cô nhi viện! Harry trở người ngồi dậy, nhìn sang chiếc giường đối diện: giường trống không! Chết tiệt, Tom không ngủ sao? Harry vội rời giường, khoác áo lông lên người. Theo nó đoán, rất có thể Tom đã xuống Phòng Chứa Bí Mật.
Sắc trời tối mịt, tuyết vẫn bay lả tả xuống mặt đất. Harry vừa mới đi lên đến khúc cua tới Đại Sảnh Đường ở lầu một, cơn gió lạnh lập tức ập đến khiến nó phải kéo chặt chiếc áo lông trên người. Tuyết đã phủ một lớp dày trên mặt sân, đỉnh tháp phía xa cũng như vậy. Harry đang định đi lên lầu, chợt nhìn thấy một bóng người màu đen đứng trước sân ngay dưới chân bậc thang. Đi lại gần hơn chút, Harry phát hiện bóng đen kia chính là Tom. Hắn đang đứng đó, ngửa mặt lên trời, không hề nhúc nhích.
Hơn nửa đêm không ngủ được chạy ra sân ngắm tuyết sao?
Harry thật hết cách. “Tom.” Nó gọi một tiếng, vừa gọi vừa đi tới, “Cậu đừng lúc nào cũng như vậy…” Sau đó nó thấy tuyết bám đầy trên người Tom, bị thân nhiệt của hắn làm tan chảy, sau lại đông thành từng cột băng nhỏ. “Rốt cuộc cậu đứng đây bao lâu rồi? Sắp biến thành người tuyết luôn rồi này…” Harry muốn kéo hắn đi vào mái hiên, nhưng lại chạm phải bàn tay lạnh như băng của hắn. Nó có chút hoảng hốt: “Merlin ơi! Cậu định để mình chết cóng luôn hả?”
Đôi mắt đang nhìn lên trời của Tom khẽ chuyển, nhưng thân thể hắn vẫn không chút động đậy.
“Tuyết tan! Không thấm nước! Sưởi ấm!” Harry phát hiện giờ nó không nói đúng sai với Tom được, liền rút đũa phép của mình ra. Sau đó nó thử xem lại độ ấm trên bàn tay Tom, tuyết tan rồi, người cũng khô ráo, nhưng bàn tay vẫn rất lạnh. Xem ra hắn đã đứng ở đây rất lâu rồi, cho nên thần chú Sưởi ấm của nó chưa phát huy tác dụng ngay được. “Cứ thế này cậu sẽ bệnh mất… Chúng ta đi vào đi?” Harry dò hỏi. Đêm nay tâm trạng của Tom không được tốt cho lắm, giấc mộng vừa rồi của nó đã cho thấy điều đó.
Cậu bé tóc đen quay đầu nhìn nó, nhưng vẫn không nói lời nào.
Harry thầm thở dài một hơi, sau đó cởi áo lông của mình ra, khoác lên người Tom. Lúc buộc cổ áo, Harry buồn bực phát hiện, dù là Tom mà trước kia Voldemort biến thành, hay Voldemort thời niên thiếu lúc này, hắn đều cao hơn nó nửa cái đầu… Harry khoác áo cho hắn xong, tự ếm cho mình một thần chú Giữ ấm, rồi đứng đó bên cạnh Tom ngắm nhìn tuyết rơi.
Từ nhỏ bọn nó chưa từng trải qua một lễ Giáng Sinh hạnh phúc bao giờ. Khi một cơn gió lạnh quất thẳng vô mặt đau rát, Harry đã nghĩ như vậy. Trước đây nó ở nhà dì dượng, quà tặng Giáng Sinh giá trị nhất là một miếng bánh quy. Còn quà của Dudley thì không cần phải nói, nó không bao giờ sánh được.
Có lẽ nó hạnh phúc hơn Voldemort ở chỗ nó được lớn lên trong một thế giới hòa bình, kinh tế phát triển, tuổi thơ của nó không có những ký ức kinh hoàng của khủng hoảng kinh tế, thời niên thiếu cũng không phải trải qua chiến tranh thế giới lần hai. Ba má nó chết vì bảo vệ nó, mà ba má Voldemort thì lại lần lượt từ bỏ hắn. So với cô nhi viện lạnh lẽo tình người, tuy rằng nó cũng ăn không đủ no, nhưng ít ra vẫn có gì đó bỏ bụng – ít nhất nó không có những đêm Giáng Sinh bụng đói kêu vang. Tuy Dudley bắt nạt nó, trong cô nhi viện lại có nhiều những đứa trẻ Muggle hơn. Những khinh thường, thù hằn đó còn khiến người ta tổn thương hơn cả trêu chọc hay đánh mắng…
Cho nên mới nói bọn nó có giống nhau, nhưng cuối cùng lại trở thành những người khác xa nhau.
Đến khi Harry lấy lại tinh thần, dưới chân nó đã có hẳn một đụn tuyết. Sau đó nó lại phát hiện, người bên cạnh vẫn không hề nhúc nhích, cơ thể vẫn lạnh giá như băng. Harry có chút nổi nóng, nó kéo bàn tay lộ ra bên ngoài của người kia, “Cậu mau vào hầm ngồi cạnh lò sưởi mà ngây người, đừng có…” Nó còn chưa nói xong, chợt cảm thấy bàn tay kia khẽ động, nắm chặt tay nó. Harry sững người, nhìn vào đôi mắt đen dường như càng thêm sâu thẳm giữa đêm đông, cuối cùng nó làm một việc mà trước nay nó luôn muốn lại không dám làm: Vươn tay, ôm người nó thương nhớ vào trong lòng.
Tom Riddle cúi đầu nhìn người trước ngực mình. Harry gọi hắn đi về, làm khô quần áo cho hắn, còn cởi áo khoác của mình ra đưa cho hắn… Lo hắn bị lạnh, lo hắn sinh bệnh, lo hắn không vui… Chưa từng có người nào quan tâm hắn như vậy, không phải vì bị hắn cưỡng ép lợi dụng, không phải vì bề ngoài anh tuấn của hắn, không phải vì muốn lấy lòng hắn, đơn giản chỉ vì hắn… Hàng năm, trong khoảng thời gian từ Giáng Sinh đến năm mới, cảm xúc trong lòng hắn đều rất nặng nề. Lúc trước hắn chỉ phỏng đoán thân thế của mình, nhưng bây giờ hắn đã biết là ba má hắn đều vứt bỏ hắn, để mặc hắn mà rời đi, hắn cảm thấy lòng mình đã đông thành băng.
Nhưng mà bây giờ, từ nơi cái đầu kia dựa vào tỏa ra hơi ấm, trái tim, từng mạch máu đều chậm rãi hồi sinh, vì sao chúng lại đập mạnh như vậy? Hắn đẩy Harry ra [người kia bất mãn hừ khẽ một tiếng, ôm eo hắn càng chặt], cởi áo choàng Harry khoác cho hắn ra, phủ lên cả hai cơ thể, thuận tay ôm lấy người trước mặt. Sự lỗ mãng của sư tử Gryffindor luôn có hiệu quả… Tom cảm nhận được người trong ngực vì động tác vừa rồi của hắn mà khẽ run lên, nhưng không hề có dấu hiệu buông hắn ra. Cằm hắn nhẹ nhàng cọ qua lại tóc người kia, cảm giác thần chú Sưởi ấm cuối cùng đã có tác dụng.
Hai người bọn nó cứ đứng đó ôm nhau, bông tuyết trắng xoay tròn rơi xuống bên cạnh, bóng tối xung quanh mịt mùng mà yên tĩnh.
Bức mành cửa sổ của văn phòng giáo sư Biến hình trên lầu hai không chút tiếng động hạ xuống.