*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạn Tom lạnh băng nhưng kool lòi ?
Editor: Mình biết là dạo này mình hơi bị hư, mãi mới chịu up chương mới, nhưng mà mấy bạn đừng có giận mình nhơ:”(
“Chú đây!” Chú Sirius cười tủm tỉm, thuận tay cởi khăn quàng cổ xuống. “Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, chú vội vàng chạy đến đây trước khi trời tối, may là tụi con còn chưa về.” Chú đưa hai bàn tay lên miệng thở một hơi cho ấm: “Thời tiết hôm nay tệ thật, mới tháng mười…”
Harry đành phải tự khuyên mình quên chuyện lão Malfoy với Chester kia đi, hiện tại nó cũng chẳng có cách điều tra. Có chú Sirius ở đây, mấy phương pháp nó nghĩ được hồi này đều không có cơ hội dùng rồi.
Hiển nhiên là ban nãy chú Sirius đụng phải mấy người hồi nãy ở cửa, cho nên chú hỏi: “Tại sao lão Malfoy lại đi cùng với thầy giáo mấy đứa vậy? Tụi con không biết chứ lão ta chính là…” trong quán nhiều người cười nói, chú hạ thấp giọng: “một Tử Thần Thực Tử chính cống đó.”
Harry liền đem chuyện vừa rồi kể lại một lần, đến khi chú Sirius nghe ra người đàn ông chú không biết mặt kia là một Thần Sáng, sắc mặt chú ấy mới đỡ nhăn nhó hơn một chút. “Borges Chester? Chú có nghe qua cái tên này.” Chú đăm chiêu suy nghĩ: “Một năm trước hắn vào làm việc ở văn phòng Thần Sáng, nghe nói cách làm việc rất cứng rắn, bắt được không ít pháp sư hắc ám, bằng không cũng chẳng thể nào thăng chức nhanh như thế được. Nói thật ra thì hắn ta có thể là Thần Sáng lợi hại nhất, sau Mắt Điên…” Mặc dù vậy hắn lại chẳng có hứng thú mấy với lời mời của Hội Phượng Hoàng, thật lãng phí một người giỏi giang như vậy! Ban nãy nhìn qua thì thấy quan hệ giữa hắn với vị Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của trường Hogwarts không phải dạng hời hợt, đấy là ngưu tầm ngưu mã tầm mã đó sao? Bọn họ hoàn toàn không bị cụ Dumbledore tác động.
Nhưng mà chuyện này càng ngày càng kì lạ rồi! Harry nghĩ nghĩ, một Chúa Tể Hắc Ám đi lại với một Thần Sáng…
Những lời tiếp theo của chú Sirius kéo Harry về với hiện tại. “Đây cũng là lý do vì sao chú lại đến đây.” Chú Sirius nói với nó, ánh mắt thận trọng đánh giá khắp bốn phía, chú ý không để người ngoài cuộc nghe được. “Tuy rằng chú đồng ý ký tên vào tờ đơn xin phép của con, nhưng con lúc nào cũng phải đi cùng với bạn bè mới được. Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chưa hành động không có nghĩa là con an toàn.”
Harry không khỏi cho Tom một cái liếc mắt – kẻ đang nhàn nhã ngồi uống bia bơ, như thể cái người mà chú Sirius nói cả bọn phải đề phòng không phải là hắn vậy. Vị cha đỡ đầu yêu quý của con ơi, chú cứ đứng trước mặt Voldemort mà nói con phải đề phòng hắn như vậy hả? Trong lòng Harry rõ ràng là đang ca thán, nhưng trước mặt chú Sirius nó cứ phải gật gật đầu. Hermione thì dùng một loại ánh mắt cực kì lo lắng nhìn sang nó, khiến cho Harry cảm thấy cục diện hiện tại có chút mắc cười. Chúa Tể Hắc Ám chính quy đang đường hoàng ngồi cạnh bọn họ đấy, nếu hắn thật sự ra tay thì nó chết cả ngàn lần chưa chắc đã đủ.
“Nếu đã như vậy thì gần đây chú bận rộn chuyện gì thế ạ?” Để thoát khỏi tình huống khó xử hiện tại, Harry chọn đại một đề tài mới. Hội Phượng Hoàng không biết hành động của bọn Tử Thần Thực Tử, nhưng cũng không thể cứ ngồi đó chờ chết, vậy rốt cuộc công tác của mọi người thế nào?
“Con biết đấy, sau sự kiện lần trước cụ Dumbledore có phái vài người đến thay phiên bảo vệ con. Chú vốn cũng muốn xung phong, nhưng hình như cụ thấy chú thích hợp với công tác lien lạc hơn.” Chú Sirius nhún vai tiếc nuối, miệng nói vậy nhưng đôi mắt ánh lên vẻ không đồng ý.
“Cụ Dumbledore có phái người?” Harry lặp lại lần nữa: “Lúc con còn ở chỗ Privet Drive ấy hả?”
“Đúng rồi. Nhưng mà theo chú thấy thì cái bà lão Squib đó chẳng đáng tin chút nào!” Chú Sirius hiển nhiên không hài lòng chút nào về chuyện này. “Chú dám nói đấy là sai lầm nghiêm trọng của cụ Dumbledore, đáng lẽ chuyện bảo vệ con phải do chú làm chứ!”
Với một kẻ đã biết hoàn toàn mọi chuyện mà nói, Harry phải cố gắng diễn đạt nét ngạc nhiên đến giật mình của nó: “Chú đang nói đến bà Figg nhà ở cùng khu phố ấy hả? Bà ta lúc nào cũng khoái mời con đến uống trà.”
Chú Sirius hình như chẳng đế tâm mấy đến chuyện Harry đoán trúng phóc bà lão Squib ấy là ai. “Một pháp sư sống giữa cả đám Muggle suốt ngày kì thị chẳng phải dễ dàng gì, mà cậu pháp sư ấy còn không được phép sử dụng đũa phép nữa chứ… Harry à, bình thường chỉ có bà ta chăm sóc cho con thôi hả?”
Harry khẽ cúi đầu, khiến chú Sirius đau lòng nhìn, vội vàng siết lấy một bàn tay của nó. “Chú có tới đó nhìn… Harry à, cả nhà dì dượng con thật là…” Chú nghiến răng nghiến lợi: “Nếu sớm biết có chuyện như vậy, chú đời nào đáp ứng cụ Dumbledore lấy ngôi nhà của chú làm Tổng bộ cho Hội Phượng Hoàng chứ! Ai cũng không cản được chú chăm sóc cho đứa con đỡ đầu của chú đâu! Cho dù có là cụ Dumbledore thì cũng không được!”
Hermione nhìn hai chú cháu nắm tay nhau thân thiết, nước mắt không nhịn được mà tuôn rơi. Tom thì trầm mặc mà nhìn Sirius, biểu tình trên mặt đọc không ra.
“Con cảm ơn chú, chú Sirius. Có người suy nghĩ cho con như vậy con vui lắm.” Harry hơi dừng lại, bởi có một bàn tay dưới gầm bàn vụng trộm siết chặt lấy bàn tay còn lại của nó, hai lòng bàn tay tiếp hợp, mười ngón đan xen nhau. Harry cũng không biết vì cái gì mà tâm tình u ám của nó mỗi khi nhắc đến dì dượng nó đều đã bay biến. “Hơn nữa, mùa hè này con được đến thái ấp của Giáo sư Rold, trải nghiệm ở đó quả là tuyệt vời! Đúng rồi…” Harry vội vàng chốt hai câu cho xong cái đề tài này, rồi nó nhíu mày, nhìn chằm chằm vào chú Sirius: “Chú vừa mới nói cái gì mà Tổng bộ?” Harry đã tiếp xúc với thế giới pháp thuật được hai năm, nhưng đến tận bây giờ nó mới nghe nhắc đến cái tên Hội Phượng Hoàng này, đâu thể trách nó nóng vội được.
Chú Sirius vốn còn tưởng Harry sẽ chia sẻ mấy kỉ niệm khó quên của nó trong kì nghỉ hè chứ, đến lúc nghe được câu hỏi của Harry thì trên mặt liền hiện ra vẻ hối hận, nhưng nó biến mất rất nhanh chóng. “Hội Phượng Hoàng,” chú nói rõ ràng: “người lãnh đạo là cụ Dumbledore, đây kì thật là một tổ chức lập ra nhằm đối kháng lại bọn Tử Thần Thực Tử.” Chú quan sát Harry sát sao: “Cụ Dumbledore không có ý định nhắc đến thứ này trước mặt con. Cụ cảm thấy con vẫn còn nhỏ, mà đề tài này lại khá nghiêm trọng…”
“Nhưng chú lại không nghĩ như vậy?” Harry rõ ràng thấy được vẻ thoải mái của chú sau lần nói hớ đó.
“Con sớm hay muộn thì cũng phải đối mặt với chuyện này thôi.” Chú Sirius lời ít mà ý nhiều. “Vậy không bằng chuẩn bị sẵn sàng ngay từ bây giờ luôn. Chú cảm thấy con đảm nhiệm được trọng trách này, biểu hiện của con đã khiến chú nhìn mấy cậu bé mười hai, mười ba tuổi khác xưa.”
Harry thật không biết nói gì cho phải, chỉ có thể cười gượng một tiếng cụt ngủn. Đó căn bản là do nó đâu phải chỉ mới mười hai, mười ba tuổi. Nó là kẻ trở về từ tinh phong huyết vũ cùng quỷ kế âm mưu, cho dù có sinh hoạt cùng hoàn cảnh với bao nhiêu đứa trẻ khác thì nó cũng không thể nào làm một đứa trẻ chân chính được. Harry siết lấy bàn tay đặt dưới bàn, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Tom nắm lại tay nó. Hi vọng lúc này nó có thể thay đổi lịch sử, có thể khiến cho thảm kịch của cha mẹ nó không xảy ra lần nữa…
Có vẻ như chú Sirius thấy cuộc nói chuyện đến đây là đủ, chú buông bàn tay đang nắm tay Harry ra, vươn tay lên vỗ vai nó. “Khó khăn lắm mới gặp con một lần, không nên bàn mấy chuyện như vậy.” Nét mặt chú bỗng mang theo vẻ hưng phấn: “Chú thấy Tiệm trang thiết bị Qiudditch hình như ra chổi mới, nhìn qua không tệ chút nào. Harry à, con thấy thế nào?”
Không đợi Harry kịp phản ứng, Hermione đã bật ra một tiếng: “Cây Tia Chớp?”
Chú Sirius cười ha ha: “Harry, chẳng phải con đã nói với chú rằng hai người bạn của con đâu có quan tâm đến Quidditch nhiều lắm đâu.” Thái độ này của chú hiển nhiên là ngầm đồng ý với Hermione.
“Là như vầy nè chú Sirius, cây Tia Chớp rất là nổi tiếng…” Harry thấy người cha đỡ đầu chuẩn bị quà sinh nhật cho nó mà vui mừng đến như vậy, nó có chút không đành lòng nói ra sự thật: “Nó rất là tốt, nhưng mà con đã có một cây rồi.”
Nét tươi cười đọng lại trên gương mặt Sirius. Cây chổi đó cũng phải tốn cả một gia tài, ai sẽ vì Harry mà tiêu số tiền nhiều như vậy? “Nếu được, chú có thể biết là ai đã mua cho con không?”
Cả Harry lẫn Hermione đều quay phắt đầu về phía Tom, ý tứ của hành động này không cần nói cũng rõ.
Hắn hình như xem nhẹ cậu nhóc này rồi. Người trước mặt ngồi đến thẳng tắp, trong ánh mắt ấy lộ ra vẻ quang mang, là nhất định sẽ thắng hay chắc chắn không chịu thua? Sirius khẽ thu liễm biểu tình lại, hai mắt tập trung đánh giá cậu bé Tom ngồi cùng bàn.
Ở phía bên kia, Giáo sư Rold và Borges Chester ra khỏi tiệm Ba Cây Chổi, cả hai vừa đi vừa thấp giọng bàn bạc gì đó. Lucius Malfoy đi phía sau lại hoang mang rối bời. Hắn đoán sai rồi sao? Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của Draco có khả năng chính là Voldemort, nhưng tại sao một Chúa Tể Hắc Ám lại đi chung với một Thần Sáng nhỉ?
Đúng vậy, hôm nay Lucius Malfoy đến là để bảy tỏ lòng trung thành của lão.
Trong buổi họp Tử Thần Thực Tử đầu tiên, lão ta đã bị Chúa Tể Hắc Ám chỉ thẳng mặt là không giữ gìn được một cái gì đó cho thật tốt. Nhưng mà lão đã giấu cái thứ đó kĩ thật kĩ rồi mà, chẳng thể nào mất được ấy chứ. Vậy mà có kẻ nào đã to gan cuỗm cái thứ ấy đi, lại còn để cho Chúa Tể Hắc Ám biết được nữa. Kì thật lão cực độ hoài nghi, số người có thể đánh cắp thứ mà một Malfoy cất giữ không nhiều, mà người biết hắn cất giữ cái thứ đó cũng chỉ có lão cùng chính Voldemort mà thôi, cho nên rất có thể là Chúa Tể Hắc Ám đã tự mình lấy nó đi… Nhưng Ngài ấy vì cái gì lại phải làm như vậy? Là muốn trước mặt mọi người giáo huấn lão một trận hay sao? Xem như trừng phạt cho cái tội lão mười năm không thèm đi tìm chủ nhân ư?
Cuộc họp lần thứ hai với lão mà nói mới càng thêm bi kịch. Đám Nott có một kế hoạch bắt lấy Harry Potter dâng cho Chúa Tể Hắc Ám, để chứng minh lòng trung thành và sự hữu dụng của mình với ông chủ, lúc lão biết Goyle và Crabbe thế mà lại gạt lão tham dự hành động ấy, lão chỉ cảm thấy sự tức giận. Lão thấy mình giống như bị thất sủng, cho nên cái lúc nghe được động tĩnh phía bên đó, trong cơn giận điên cuồng của mình lão đã hất đổ cái ấm trà sứ bình thường lão thích nhất. Kết quả, ai ngờ đâu con gia tinh nhà lão lén lút chạy đi mật báo, khiến cho kế hoạch của đám Nott thất bại. Tuy rằng lão mừng thầm với cái kết quả ấy, nhưng đó đâu có nghĩa là lão gồng mình đỡ được cơn giận của Chúa Tể Hắc Ám đâu. Cái lúc bước lên phía trước lão đã chuẩn bị tâm lý có gì thì đẩy con gia tinh Dobby lên làm kẻ chết thay, nhưng thật không ngờ là lão còn không kịp dùng đến chiêu thức đó nữa. So với việc hành động lần này thất bại, Chúa Tể Hắc Ám hình như còn xem trọng chuyện thằng bé Harry Potter sống chết ra sao hơn.
Từ đó về sau hắn không còn thấy bất kì cuộc họp triệu tập nào nữa, nhưng Chúa Tể Hắc Ám chắc chắn vẫn có vài phân phó xuống dưới. Những Tử Thần Thực Tử trước đây dối trá hoặc bán đứng đồng bọn nhằm tránh cái kết cục trong ngục giam có vài người đã biến mất. Theo trí nhớ của Lucius thì đó hình như toàn là những người không góp mặt trong hai lần triệu tập.
Kẻ biến mất đầu tiên chính là Igor Karkaroff, hiệu trưởng trường Durmstrang. Sau kì nghỉ hè thấy hắn không trở lại ngôi trường, lúc đi tìm mới nhận ra là chẳng ai tìm được hắn, rất có thể do hắn nghe được đồn thổi gì đấy mà mang thân trốn trước. Nói thật, Lucius không thích cái tên Karkaroff răng vàng ấy chút nào, nhưng nghĩ đến kết cục của hắn ta một khi bị Chúa Tể Hắc Ám tìm được, lão Lucius bỗng cảm thấy rùng mình ớn lạnh. Chẳng có ai dám lĩnh giáo thủ đoạn ra tay của Chúa Tể Hắc Ám, phàm là Tử Thần Thực Tử đều có cùng suy nghĩ này.
Sau đó, ngạc nhiên là Rabastan Lestrange lại nhận lời mời lấp cái ghế trống của Karkaroff. Thử nghĩ mà xem, nếu không có Chúa Tể Hắc Ám nhúng tay vào, làm thế nào mà một tên Tử Thần Thực Tử chưa từng đặt chân lên nước Đức lại có được sự tán đồng của cả hội đồng quản trị trường Durmstrang chứ!
Còn có Bellastrix Lestrange – chị gái của Cissy nữa chứ, cứ thế rời bỏ thế giới pháp thuật, chạy đến chỗ Muggle đi làm chủ tịch tập đoàn. Bản thân bà ta cực kì ghét thứ dân Muggle, nếu nói chỉ vì muốn kiếm tiền mà phải làm như vậy đích thị là nói nhảm. Đã như vậy thì ngoại trừ Chúa Tể Hắc Ám ra, còn ai trên đời này sai khiến được bà điên đó nữa? Chồng bà ta – Rodolphus Lestrange biến mất trong thế giới pháp thuật cả một năm, đến khi có lại tin tức thì hắn ta đã tiến vào hạ viện nước Anh, thành công trở thành một thành viên Quốc Hội.
So với mấy chuyện ở trên thì vài Tử Thần Thực Tử có chút chức vị trong Bộ Pháp Thuật bị điều động lại là chuyện đương nhiên.
Nhưng cái việc chân chính khiến Lucius tức giận chính là: trong số Tử Thần Thực Tử bị điều động đó tuyệt không có lão. Dòng họ Malfoy là quý tộc đã bao đời nay, dòng máu thuần khiết, tài chính hùng hậu, vậy rốt cuộc là cái gì khiến cho Chúa Tể Hắc Ám không vừa lòng bọn họ? Vì muốn biết rõ vấn đề này mà lão cơm nước không ngon. Lão đã thấy được Chúa Tể Hắc Ám ngày càng cường đại nhưng vẫn rất tỉnh táo, lão cũng đã thấy được một góc của cái kế hoạch vĩ đại mang đầy dã tâm của Ngài ấy, thậm chí lão còn thấy được cái tương lai khi Ngài ấy thành công, cái vinh quang của kẻ đứng trên cúi đầu nhìn xuống, cùng với biết bao tài lộc cứ ùn ùn kéo đến… Trong cái tương lai như thế có Chúa Tể Hắc Ám, có Nott, có dòng họ Lestrange, thậm chí còn có cả một vài Tử Thần Thực Tử bình thường lão chẳng để vào mắt, nhưng lại chẳng có lão. Thế thì lão làm sao mà cam tâm đây?
Lão đã thử triệu hồi Chúa Tể Hắc Ám, nhưng chẳng thấy động tĩnh gì cả, có lẽ Ngài ấy không muốn gặp lão. Còn may mắn là lão vẫn luôn nói Draco phải quan sát kĩ lưỡng vị Giáo sư Rold, cái khí thế trấn áp trong tiệm sách lần đó vẫn còn mới nguyên trong suy nghĩ của lão. Không chỉ như thế, năng lực phép thuật của người đó còn vô cùng mạnh mẽ. Đến kì nghỉ hè, lão lại nghe được một tin tức động trời: người đó kế thừa tước vị Slytherin lưu lại. Lão lúc này vội vàng lật lại gia phả tổ tiên và gia phả các dòng họ thuần huyết khác, còn rất rất nhiều mấy quyển sách cổ niên đại phải cả trăm năm, cứ tìm như thế ròng rã suốt một tháng. Cuối cùng, lão cho ra một cái kết luận là giới quý tộc không hề có dòng họ Rold. Điều này rất cổ quái, cũng cực kì bất thường!
Rold… Lord…
Bỗng một suy nghĩ thoáng vụt qua khiến da đầu Lucius tê rần, còn người thì đầy mồ hôi lạnh. Lão vội quơ lấy giấy, viết xuống hai cái tên, rồi dùng đầu đũa phép chọc chọc tấm giấy, mấy chữ cái trên đó liền tự động sắp xếp lại vài tổ hợp theo thứ tự bất kì. Sau cả đêm mày mò thí nghiệm, Lucius Malfoy ngồi xụi lơ trong cái ghế bành khảm hoa, trên tấm giấy da trước mặt chỉ có đúng một câu: