*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Chúc mửng sinh nhật chủ nhà nào! *tự bắn pháo*
Vào một tối thứ ba đầu tháng mười, vì chuẩn bị cho mùa Quidditch sắp bắt đầu mà đội trưởng đội Quidditch nhà Gryffindor – Oliver Wood triệu tập tất cả đội viên họp bàn chiến thuật mới.
“Từ khi Harry gia nhập đội ngũ chúng ta đến nay, chúng ta chưa từng thua một trận đấu Quidditch nào! Nhà Slytherin đã sáu năm liên tiếp giành được cúp Quidditch, nhưng vào năm học trước, cái kỉ lục ấy đã bị nhà chúng ta đánh bại!” Wood nhìn về phía Harry đầy kiêu ngạo, nói tiếp những lời tán dương: “Đây là năm cuối cùng của anh ở trường Hogwarts, về sau anh sẽ không thể thi đấu cùng mọi người nữa rồi…” rồi nhìn hết một lượt những thành viên của mình: “Anh hi vọng chúng ta có thể trở thành một đội bóng xịn nhứt trường, anh hi vọng trên cái cúp Quidditch lại một lần nữa khắc tên chúng ta!”
“Chắc chắn, anh Oliver à.” Fred và George đồng thanh, bọn họ nhìn ra được quyết tâm của anh Wood, nên hiếm khi không thấy họ cà rỡn.
“Chúng ta sẽ thắng, nhất định sẽ thắng.” Angelina nói.
Anh Wood nhìn thấy vẻ kiên định trên mặt mọi người mới trấn định xuống một chút. “Từ tình hình giải đấu năm ngoái đến xem thì không có ai thích hợp làm Tầm thủ hơn Harry. Năm nay, trận đầu tiên của chúng ta sẽ đối đầu với đội Slytherin.” Anh nhấn giọng: “Truy thủ đội đó thiên về khổ người to, cho nên chúng ta phải bảo vệ Harry cho tốt. Tình huống giống như lần trước tuyệt đối không được xảy ra lần nữa!”
Trong trận đấu giữa đội Gryffindor và Slytherin đó, Truy thủ bên Slytherin đã giựt cây gậy Tấn thủ mà quật thẳng vào ót Harry – người đang chuẩn bị tóm được trái Snitch bay phía sau trái Quaffle. May mà nó nghe được tiếng gió quất, nên ngay khi bắt được trái Snitch liền cúi người đến suýt rớt khỏi chổi, chỉ còn một tay bám lấy cán chổi, rất là nguy hiểm.
“Anh biết là sẽ khó khăn, nhưng Fred với George làm Tấn thủ cần phải chú ý đến an toàn của Harry. Đây là chuyện quan trọng nhất!” Anh Wood nhìn chằm chằm cặp sinh đôi mà nói.
Fred và George đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều hiểu khó khăn trong lời anh Wood mang hàm nghĩa gì. Về kĩ thuật cả hai người đều tự tin, nhưng đội Slytherin đều dùng loại chổi Nimbus 2001 mới nhất, trong khi cả đội Gryffindor có mỗi Harry là có một cây. Cặp sinh đôi chỉ dùng loại Quét Sạch, so sánh tính năng khẳng định là kém Nimbus cả về tốc độ, tính chính xác khi chuyển hướng, rồi khả năng linh hoạt gì gì đó.
Harry nhìn nhìn hai anh em sinh đôi, lại nhìn sang anh Wood lúc này đã định xoay người đi lấy cái bảng mô hình màu đen đen, cảm thấy nó có chuyện cần nói: “Anh Wood, em có một đề nghị.”
“Cái gì hả Harry?” Anh Oliver Wood đã dựng xong tấm bảng, đầu đũa phép sẵn sàng trên mấy cái biểu tượng.
“Em nghĩ là anh Fred và George có thể dùng chổi của em.” Harry nói nhanh: “Mọi người biết đấy, em có một cây Nimbus 2000 và Nimbus 2001.”
Anh Wood nhíu mày: “Em có biết mình đang nói cái gì không Harry? Chẳng lẽ em muốn cưỡi cây Sao Xẹt của trường mà đuổi theo trái Snitch vàng?”
“Nimbus! Cho tụi anh hả?” Fred và George cực kì hào hứng, nhưng vừa thấy điềm báo nổi giận của anh Wood, cả hai ngay lập tức sửa lại ngữ khí: “Harry à, tụi anh biết là em rất tốt bụng, tụi anh cũng thiệt là cảm động, nhưng mà tụi anh chỉ cần cây Sao Chổi cũng đã có thể đánh bại đám rắn độc đó rồi. Thiệt!”
“Ấy, không phải như thế. Em có chổi mới rồi.” Harry vội vàng giải thích.
Đến lúc này thì toàn bộ đội viên nhà Gryffindor đều trợn mắt nhìn nó. “Năm nào cũng có chổi bay mới!?!” Alicia Spinnet hâm mộ nói, trúng ngay tiếng lòng của tất cả mọi người.
Sắc mặt anh Wood lúc này mới tốt lên chút ít. “Là như vậy à? Lại một cây Nimbus 2001 nữa hả?” Anh đi tới vỗ vai Harry: “Kì thật em không cần phải làm như vậy đâu Harry, em vẫn mạnh hơn thằng Malfoy nhiều.”
Bọn họ còn chưa biết cây chổi mới của nó thật ra là… Harry khẽ nuốt nước miếng: “… Không phải Nimbus 2001 ạ.”
“Không phải Nimbus 2001?” Hàng lông mày anh Wood nhăn tít lại: “Vậy thì là Nimbus 2000?”
Harry lắc đầu.
“Đừng có nói với anh là em mua một cây Quét Sạch!” Anh Wood đen mặt.
Harry vẫn tiếp tục lắc đầu. Dưới ánh mắt chòng chọc của thành viên đội bóng, Harry lại nuốt thêm một ngụm nước miếng, chậm rãi nhả từng chữ rõ ràng: “Là một cây Tia Chớp.”
Cả phòng học được anh Wood mượn tạm làm nơi họp đội nhất thời yên tĩnh hẳn, chỉ có thể nghe tiếng gió đêm đánh vào lớp kính trên cửa sổ vun vút.
“Anh có nghe lầm không vậy? Một cây… Tia Chớp?” Anh Wood lung lay như sắp đổ, Harry phải vội vàng đỡ lấy ảnh.
Fred với George nhảy dựng lên, mỗi người ôm một tay Harry, mở mồm liến thoắng: “Tia Chớp! Cư nhiên là Tia Chớp! Vậy mà em còn không nói sớm cho tụi anh biết! Có thể cho tụi anh nhìn nó một cái không? Nếu được sờ luôn thì càng tốt…”
Alicia, Angelina và Katie đều mắt trợn tròn, miệng há hốc, thật không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng cả đội quyết định: để cây chổi mới của Harry trở thành vũ khí bí mật. “Em lẽ ra nên nói sớm cho mọi người biết mới phải, Harry à!” Trước khi kéo nhau ra khỏi phòng học trống, anh Wood có nói với nó như vậy. “Mấy chiến thuật anh suy nghĩ trước đều không sài được rồi… Trời đất ơi, một cây Tia Chớp…. đội Gryffindor chúng ta… Anh sẽ dựng chiến thuật mới lấy cây chổi của em làm cốt lõi.”
Lựa dịp anh Wood không chú ý, toàn thể đội viên lén lút trao đổi ánh mắt với nhau. Cái này có nghĩa mọi người lại phải chịu đựng thêm một buổi giảng giải chiến thuật dài lê thê của anh Wood. Nhưng mặc kệ thế nào, đội bóng bắt đầu những buổi luyện tập với sự tin tưởng tràn đầy, ba buổi một tuần. Mọi người trong đội tận mắt nhìn thấy Harry bay nhanh đến nỗi chỉ còn lại một vệt đỏ ánh vàng xẹt qua bầu trời, và sự tự tin giành được chiếc cúp Quidditch màu bạc lại càng rõ ràng hơn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cũng càng ngày càng ẩm ướt hơn, nhưng cũng chẳng thể ngăn lại niềm tin chiến thắng của bọn họ.
Trong khi đó, Giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám của tụi nó đã dạy xong cách phân biệt một vài loại sinh vật phép thuật hoang dã, về tập tính sinh hoạt và các biện pháp đối phó với chúng. Ngoại trừ những cồn cát trong sa mạc bữa đầu tiên, Giáo sư Rold còn dựng hẳn một khu rừng, đầm lầy hay cao nguyên tùy theo nội dung bài học, mỗi một lần đều khiến đám học trò mở rộng tầm mắt. Nhưng kích thích nhất hẳn là phải nói đến con Nanh độc Na-uy, chính là cái con xuất hiện trong mấy bài thử thách bảo vệ Hòn đá Phù thủy hồi năm nhất. Nhưng mà cuối cùng chỉ có Harry và Hermione thành công chạy vào khu rừng đối phó với con rồng đó, còn những người khác nếu không phải không dám đi thì chính là bị nó phun lửa đến không còn chỗ trốn, chật vật vô cùng.
Chương trình học của lớp Cổ ngữ Runes Harry chọn cũng khá là thuận lợi, bởi cuối học kì trước nó có tự học một ít để còn đọc hiểu quyển sách tham khảo mà Voldemort quăng cho nó. Trong kì nghỉ hè ở thái ấp Rold, nó còn ngồi dưới gốc cây vừa lật từ điển vừa đọc xong cái quyển “Lý thuyết cơ bản và hướng dẫn Hóa Thú Animagus” dày cộm.
Còn về cái lớp học bổ túc bí mật của nó, trên con đường học Hóa thú hình trì trệ mãi không tiến của Harry rốt cuộc cũng có chút tiến bộ. Bước đầu tiên trong việc học tập môn Hóa thú hình chính là phải chỉ ra được điểm khác nhau giữa các giống loài hoặc đồ vật. Bước thứ hai là phải thuần thục khả năng biến đổi giữa các giống loài và đồ vật. Phải làm thật tốt hai bước trên mới được qua giai đoạn thanh không đầu óc, biến hình chính bản thân mình.
Không thể không nói kĩ năng biến hình của Voldemort quả thật khiến người khác thán phục. Hơn nữa, chỉ cần hắn muốn, hắn có thể giảng giải cho ngay cả thằng ngốc cũng thấy được cả chân trời mới. Năm thứ hai là lúc quan hệ giữa hai người biến thành căng thẳng, cho nên Harry tự mình mày mò mấy kĩ thuật biến hình. Kết quả thế nào? Nhìn cái ghế dựa thiếu mất một chân, hay con chó đến mắt cũng mở không được trước mặt, Harry chỉ cảm thấy mình may mắn. May mắn là nó triển khai bùa chú với cái tách trà nho nhỏ, chứ không phải là cơ thể mình. Sang năm thứ ba, khi Voldemort sửa lại cho đúng cách phát âm, nhấn giọng, ngừng nghỉ khi đọc bùa chú, và chỉnh luôn tư thế cầm đũa phép lẫn động tác tay cho nó thì mấy vấn đề sau đó được giải quyết dễ dàng.
“Vậy là hiện tại ta có thể tiến hành bước tiếp theo rồi phải không?” Ngay sau khi Harry có thể biến ra một chiếc ghế dựa bình thường đầy đủ bốn chân, nó liền hưng phấn hỏi câu này với Voldemort đang lục tìm thứ gì đó giữa hai hàng giá sách.
Khi chỉ có hai người ở trong văn phòng của Giáo sư Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, Voldemort đều lười duy trì vẻ ngoài của Rold. Mấy ngón tay thon dài của hắn rút một quyển trục từ trên giá sách xuống, nghe thấy câu hỏi của Harry thì quay đầu, ánh mắt dừng lại ở chiếc ghế Harry vừa biến ra. “Lần này không bị té chỏng gọng nữa nhỉ… nhưng có vẻ như ngồi lên sẽ không thấy thoải mái đâu.”
Harry giương mắt nhìn nhìn, đang định mở miệng nói vài từ thì Voldemort nhẹ nhàng vung đũa phép, cái tách trà trống không trên bàn bỗng nảy lên, biến thành một chiếc ghế ỷ khảm đá quý hoa lệ. Lại vung đũa phép thêm lần nữa, nó biến thành một chiếc sô pha tròn căng phồng, lại vung thêm một cái, một chiếc ghế dựa bọc vải thêu tay tinh xảo xuất hiện…
“Được rồi, ta hiểu rồi!” Harry không nhịn được phải quát lên. Cái ghế dựa của nó đúng là chỉ có bốn cái chân và thêm một cái lưng ghế, ngay cả tí ti hoa văn cũng chẳng có… cho nên vấn đề căn bản đâu có phải thoải mái hay không. Đúng là đồ Slytherin xoi mói! Nó chẳng qua chỉ muốn nhanh nhanh học được Hóa thú hình thôi mà!
Voldemort chậm rãi đi tới. “Càng sớm càng tốt, ta cũng hi vọng em học được sớm. Nhưng mà…” Đôi mắt hắn nhìn xoáy vào Harry: “Ta không muốn có chuyện ngoài ý muốn, dù chỉ là một chút, em hiểu chưa? Tuyệt đối không được!” Bàn tay đặt trên vai Harry khẽ dụng lực.
Harry trầm mặc, sau đó gật gật đầu.
Trước đêm Halloween, lũ học trò năm thứ ba háo hức chờ đón chuyến đi chơi làng Hogsmeade đầu tiên của mình. Harry lần này thuận lợi có được chữ kí trên tờ đơn xin phép phụ huynh, cái bức thư nó gửi cho chú Sirius đã sớm được chú gửi lại. Mọi người đều phấn chấn tinh thần, bao gồm cả Harry. Nó lần này có thể hưởng thụ cảm giác cùng bạn bè đến một ngôi làng toàn phù thủy, thích nơi nào đều có thể đường hoàng đến thăm. Cửa hàng bán và sửa chữa thiết bị pháp thuật Dervish&Banges, tiệm giỡn Zonko, bưu cú, tiệm Công Tước Mật… Tụi nó còn lớn gan đi thám hiểm Lều Hét, kì thật Harry và Tom đều biết rõ, chỉ có Hermione không hiểu nội tình trước khi vào mặt mũi trắng bệch.
Đợi đến khi không đứa nào chịu được gió lạnh nữa, cả ba đều đồng ý uống bia bơ cho ấm người. Vừa bước chân vào cửa, cả bọn đã thấy Giáo sư Rold ngồi ở bên quầy bar nói chuyện với người ngồi cạnh, vẻ mặt nhìn qua hết sức chăm chú.
“Giáo sư ở đâu cũng hấp dẫn ánh mắt người khác!” Hermione có chút tán thưởng. Tụi nó đã kiếm một xái bàn trống mà ngồi xuống, tính đợi chừng nào Giáo sư rảnh sẽ chạy sang chào hỏi.
Cả ba đứa, mỗi đứa một ly bia bơ. Trong khi tụi nó đang thảo luận sôi nổi về việc cái kẻ quấn vải đen khắp người, còn đội mũ sắt ngồi trong góc phòng là người hay quái, thì cái chuông gắn trên cửa tiệm leng keng vang lên. Harry vốn không quan tâm, nhưng khi nhìn rõ khách mới vào là ai nó cũng phải giật mình.
Lucius Malfoy và Draco Malfoy.
Hermione hiển nhiên cũng đã chú ý tới. “Malfoy mà cũng đến quán Ba Cây Chổi?” Rõ ràng ấn tượng của cô bé về nhà Malfoy không được tốt lắm. “Tớ nghĩ bọn họ hẳn chỉ đến những nơi phù hợp với địa vị quý tộc của mình thôi chứ!”
Tom từ chối cho ý kiến. Trên thực tế, Harry nhận thấy lão Malfoy cha từ lúc bước vào chỉ nhìn chằm chằm vào một chỗ, trong khi Draco thì cúi đầu, nhưng Harry thấy hình như cậu Malfoy con đang phát run.
Lucius Malfoy có vẻ như đang tìm người… Harry nương theo ánh mắt lão, vửa lúc thấy được Giáo sư Rold đứng lên, xem ra đang chuẩn bị ly khai. Bà chủ quán Rosmerta cực kì ân cần níu kéo thầy ấy ở lại quán, nhưng cũng chỉ nhận được nụ cười từ chối. Lúc vượt qua tụi Harry, ba đứa cùng nhau chào thầy, mà ánh mắt lão Malfoy cha cũng di động theo bước chân Giáo sư Rold chuyển động, xem ra thật sự là đến tìm thầy ấy.
Cái người nãy giờ ngồi cạnh nói chuyện với Giáo sư Rold cũng đứng dậy rời đi. Hắn ta là một người đàn ông khoảng trên dưới ba mươi, vóc người chắc nịch, mái tóc quăn màu xám và đôi mắt sắc sảo. Harry có thể khẳng định nó chưa thấy qua người này bao giờ, nhưng nó cảm nhận được ánh mắt hắn ta khi dừng trên người nó có một tia kinh ngạc chợt lóe, sau đó là nghi ngờ hoang mang.
Harry không khỏi thắc mắc: “Hắn ta là ai vậy?”
“Borges Chester, Phó Giám đốc mới được bổ nhiệm của Bộ Thi hành Luật Pháp thuật.” Tom lời ít ý nhiều, nói bằng giọng cực thấp.
“Nhưng Giáo sư nói chuyện với người của Bộ làm gì?” Hermione không hiểu: “Người mới được bổ nhiệm thì cần gì…” Cô bé chợt im bặt, vì cả Tom lẫn Harry đều đồng thời trừng mắt.
Có vẻ như lần trước nó đoán sai rồi, đối tượng chuẩn bị ra tay của nhà Malfoy không phải nó… Theo tình hình hiện tại thì Lucius Malfoy nhiều ít gì cũng đã đoán được giữa Giáo sư Rold và Voldemort có một mối quan hệ nào đó. Dựa vào sự tình hai buổi họp Tử Thần Thực Tử, xem ra Lucius Malfoy không thể cam lòng nhìn địa vị của lão bị cả nhà Lestrange đoạt mất, cho nên lão cần đoạt lại sự tín nhiệm của Chúa Tể Hắc Ám.
Harry rất muốn biết xem lão sẽ làm cái gì. Ngay khi nó còn bận suy nghĩ nên dùng lý do chạy vào toilet hay lấy cớ gì khác để đi nghe ngóng thì cái chuông trên cửa lại vang lên lần nữa, người bước vào vẫn là một người mà Harry không nghĩ sẽ gặp được ở đây. “Chú Sirius!”