Đối mặt với sự trêu chọc của Quan Bá, Trử Kình Phong vẫn im lặng không nói, thực ra khi hắn đọc được bức thư đã muốn phóng lên ngựa mà chạy dọc một đường bờ sông Trường Giang rồi.
Ngựa của hắn là bảo mã vượt vạn dặm, nếu chủ nhân thúc giục thì tự nhiên sẽ dốc toàn lực mà chạy như bay. Nhưng mà dù có đuổi theo, thì cũng bị ranh giới nước và đất cản lại, tất cả những gì hắn đuổi theo chỉ là một cái bóng mờ ảo.
Nữ thuyền vương sau khi khôi phục thần trí, tự nhiên sẽ muốn hướng về trời cao biển rộng để thỏa sức rong ruổi, nào lại vì một người mà dừng lại bước chân?
Nhưng còn tình yêu mà hắn đã nỗ lực vun đắp này thì sao? hắn đã cố gắng vượt qua bao nhiêu vực sâu biển rộng đến thế, mà vẫn không có chút hồi đắp nào ư?
Lý Nhược Ngu! Cuối cùng thì tâm của nàng làm từ gì vậy?
Lúc này Lý Ngược Ngu khoác áo lông cáo, đứng trên mũi thuyền lung lay đưa mắt nhìn ra biển, tuy rằng không thấy gì cả, nhưng mơ hồ lại cảm thấy có tiếng vó ngựa khẩn cấp.
Chiến thuyền nàng đang ngồi này là lúc trước thiết kế chuẩn bị cho công bộ, nhưng đúng lúc đó lại xảy ra việc ngoài ý muốn, bản vẽ cuối cùng còn chưa kịp nộp lên, giờ hóa ra lại phát huy tác dụng, chiến thuyền này giúp nàng rút bớt được rất nhiều thời gian di chuyển.
Đại tỷ Lý gia lo lắng hỏi:"Nhược Ngu, muội thật tùy hứng, cho dù Tư Mã đại nhân vì để ổn định Vạn Ngọc mà giấu muội, thì muội cũng cần gì mãi chấp nhất đến vậy, lại còn trốn về Giang Nam nữa chứ?"
Kỳ thật mấy ngày trước, lúc Lý Nhược Ngu vô tình nhắc đến chuyện mãi không thấy nguyệt sự, Lý Nhược Tuệ mới thử nhắc nhở nàng có phải đã mang thai hay không. Sáng nay bảo thị tùng mời lang trung bắt mạch, mới phát hiện quả nhiên là đã mang thai, còn chưa kịp báo cho Đại Tư Mã thì muội muội đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện từ lúc nào, từ đầu đến cuối còn không thèm bàn bạc với mình câu nào? Khi lên truyền, nàng sợ hãi đến mức tưởng mình đẻ non luôn!
Nhược Ngu nhìn tỷ tỷ, nắm lấy tay nàng nói :"Tỷ tỷ, không phải là muội cứ canh cánh Vạn Ngọc mà muốn về nhà, chỉ là từ khi tỉnh táo lại thì muội càng khẳng định được, người mà tên Tư Mã kia muốn lấy là Lý Nhược Ngu ngu ngốc, không phải là Lý gia nhị tiểu thư, vợ chồng ở chung kiểu gì chẳng có lúc nóng lúc lạnh, nên người phù hợp với hắn nhất chỉ có cô nương ngốc yếu ớt chịu nghe theo mọi sự hắn an bài. Giờ muội đã thanh tỉnh rồi, mà hắn vẫn dùng phương thức ấy đối đãi với muội, có việc cũng không thèm bàn bạc với muội, cứ y theo cách đối xử chuyên quyền độc đoán trong quân doanh, sống mãi như vậy, làm sao muội và hắn có thể bên nhau cả đời? Chẳng bằng xa nhau một thời gian, cả hai đều tỉnh táo suy nghĩ, xem có nên bên nhau nữa hay không."
Lời này thật sự làm Lý Nhược Tuệ á khẩu không biết tiếp như thế nào. Nàng là người đã từng kết hôn, đương nhiên biết muốn bên nhau cả đời không phải chỉ cần nhường nhịn khiêm tốn, lấy lễ đối đãi là xong. Ngày trước nàng và Lưu Trọng chính là không biết giới hạn và tâm tình của nhau ra sao, cuối cùng mới rơi vào kết cục tổn thương lẫn nhau.
Đưa con trai trong ngực cho Long hương bế, nàng lắc lắc đầu, xoay người đi vào khoang thuyền.
Nàng là người thất bại trong mọi phương diện, trong bụng lại còn hoài thai đứa nhỏ không phải của chồng, thì có tư cách gì để phán xét Lý Nhược Ngu đây?
Dọc đường đi Lý Nhược Ngu không hề nóng lòng quay về Liêu thành, vừa đi vừa dừng tiện kiểm tra cửa hàng kinh doanh của Lý gia. một cửa hiệu lớn từng cường thịnh đến thế, nay lại phải dùng ván gỗ ngăn ra thành ba gian để cho thuê lại. Ngược lại hiệu buôn bên cạnh lại nhờ có quốc cữu Bạch gia âm thầm nâng đỡ mà phát triển không ngừng, có ý muốn nuốt chửng luôn cửa hiệu nhà mình.
Lão chưởng quầy thấy hổ thẹn với hai tiểu thư, nhịn không được mà rơi lệ.
Đây đều là chuyện tốt do Thẩm Như Bách ban cho. Cậy mình nắm trong tay nguồn cung cấp hàng hóa kinh doanh mỗi năm, hắn ra sức tận lực dâng hiến cho Bạch gia để đổi lấy chiếc mũ cánh chuồn trên đầu.
Long Hương nhìn mà oán hận:"Chỉ đánh gãy chân thật là quá tiện nghi cho hắn rồi, sao không chém hắn thêm một nhát đao chứ?"
Lý Ngược Nhu im lặng. Lần đó sau khi chia tay không vui vẻ gì bên bờ sông, nàng chưa hề gặp lại Trử Kình Phong, nên không biết hắn tính làm gì.
Thẩm Như Bách đến giờ vẫn an ổn, vẫn một mình nắm giữ nguồn tài lực của Bạch gia.
Thời cuộc trong triều tiên đế băng hà, thái tử kế vị, nếu thực sự có tâm tư thâu tóm hoàng quyền, đáng lẽ phải bắt đầu diệt trừ ngoại thích Bạch gia như khối u ác tính kia đi mới đúng.
Muốn làm được thế, khẳng định là không thể thiếu sự trợ giúp của Thẩm Như Bách, phải lợi dụng hắn để đối phó với Bạch gia. Nếu như nàng đoán không nhầm, cạm bẫy lần này thiết kế để hãm hại Thẩm Như Bách, chắc chắn cũng có sự nhúng tay của tân đế. Mục đích chính là để chia rẽ hắn và Bạch gia - vừa là một trượng phu bất trung, vừa là một con rể tàn tật không thể làm quan, chả nhẽ Bạch quốc cữu lại không ghét bỏ hắn ư?
Từ đó, Thẩm Như Bách làm gì còn nơi nương tựa nào ngoài tân đế nữa? Kẻ tâm tư thâm trầm giỏi luồn cúi như hắn làm sao mà buông tha cho cọng cỏ cứu mạng cuối cùng đó đực?
Nhưng thế cũng tốt, nàng có thể nhân cơ hội này thu hồi lại đất đai của Lý gia.
Lòng nghĩ đến đó nàng liền dành ra chút tâm tư, bình bình lướt sóng, vốn chỉ cần nửa tháng là về đến nhà, cuối cùng khi cập bến Liêu thành, thì đã qua gần một tháng.
Liêu thành hiện nay là đất phong do biểu đệ Triệu Hi Chi của Trử Kình Phòng nắm giữ, tân đế gia phong hắn thành Vương gia, quân binh của hắn tiến sâu vào chiếm giữ vùng đất giàu có Giang Nam, uy thế cường đại.
Căn cứ vào điểm này, Lý Nhược Ngu mới yên tâm trở về.
Các nàng thừa dịp trời tối mà im lặng trở về. Sáng sớm quản sự đã nhận lệnh của nàng chuyển lời nhờ quan thủ thành mở cổng cho các nàng thông quan, thay quần áo khác, về phủ trong đêm. Trừ gia nhân Lý gia ra, không ai biết tỷ muội Lý gia đã quay về.
Tuy sáng sớm Lý phu nhân đã nhận được tin, nhưng khi tận mắt nhìn thấy đại nữ nhi của mình bụng lớn đi vào nhà, vẫn cảm thấy muốn ngất xỉu.
Nhưng mà có gì đáng để than trách đây chứ? Cuối cùng thì nhị nữ nhi của mình cũng đã bình thường trở lại, thật không uổng phí những tháng ngày bà ăn chay niệm phật, cầu nguyện trời xanh.
Sau một hồi đong đầy nước mắt tâm sự, mới quay ra mắng chửi tên khốn vong ân phụ nghĩa Lưu Trọng với Nhược Tuệ: "Tên súc sinh đáng chịu trăm ngàn nhát đao ấy, con đã có mang như thế này mà hắn còn muốn hưu con, lương tâm của hắn bị chó tha đi rồi sao?"
Hai tỷ muội liếc mắt nhìn nhau, quyết định cùng im lặng. Lần này trở về, Lý Nhược Ngu sợ mẫu thân nhất thời không thể tiếp nhận quá nhiều sóng gió một lúc, nên chỉ kể lại câu chuyện ngắn gọn nhất, đơn giản nói đến trọng điểm tỷ tỷ đã hòa ly với Lưu Trọng, lại cũng đang có mang, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện đứa nhỏ không phải là hài tử của chồng trước. Về phần nàng cũng chỉ nói là cùng tỷ tỷ về quê nhà để đợi ngày sinh, chứ không kể ra phu quân nhà mình cũng chưa đồng ý, còn mình cũng đang có mang.
Đợi khi lão thái thái ổn định được cảm xúc, sẽ chọn một ngày lành để kể đầu đuôi câu chuyện, cố gắng cho những ngày tháng sau này của mẫu thân trôi qua an nhàn vui vẻ.....
Nhưng có một chuyện cực kì cấp bách, đó là không thể để đệ đệ Hiền Nhân vui chơi được nữa! Đến ngày thứ ba từ khi Lý Nhược Ngu về nhà, nàng liền ra lệnh cho quản gia xách hắn lên xe ngựa, một đường chở thẳng ra bến tàu.
Hiền Nhân đã quen được nuông chiều buông thả, làm sao mà chịu đi chứ, bàn tay nhỏ bé duỗi ra cửa xe khóc hô với Lý Nhược Ngu:"Nhị tỷ, sao tỷ có thể nhẫn tâm như thế chứ, mới về có mấy ngày đã tống Hiền Nhân ra bến tàu là sao chứ, Hiền Nhân muốn ở nhà với tỷ mà."
Nếu như là trước kia, Lý Nhược Ngu đã sớm mềm lòng, nàng từ trước đến nay đều lãnh đạm với thế nhân, nhưng duy chỉ có với người nhà liền không nhịn được mà dung túng nuông chiều, cho dù bản thân cực khổ mệt mỏi cũng không màng oán hận, chỉ mong cho mẫu thân tỷ muội đệ đệ trong nhà được sống trong cảnh an nhàn cẩm y vô thực. Về điểm này, nàng thật ra rất giống Trử Kình Phong.
Chỉ là qua tai nạn ngoài ý muốn lần này, lại thiếu chút nữa Lý gia đã sụp đổ nàng mới tỉnh ngộ. Nếu không phải ngày đó xuất hiện một Tư Mã đại nhân, thì giờ Lý gia đã tan tành đến mức nào chứ? Đúng là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lý Nhược Ngu giờ mới hiểu được triết lý nhân sinh cơ bản nhất, chính là muốn xây dựng một gia tộc thịnh vượng thì không thể chỉ dựa vào sức chống đỡ của một người. Nếu ngày trước nàng hiểu được điều này, làm sao một kẻ ngoài như Thẩm Như Bách có thể lật ngược tình thế, thiếu chút hủy hoại cơ đồ trăm năm của Lý gia chứ?
Thực ra, cũng không phải chỉ có mình Hiền Nhân bị đưa ra bến tàu, trên đường về nhà nàng đã viết thư dặn mẫu thân và quản gia, chọn ra một nam đinh thông minh khéo léo trong tông tộc cùng đi ra bến tàu.
không có gia tộc nào mãi mãi giữ được ngôi vị kỹ nghệ nhất đẳng cả. Năm đó đối thủ một mất một còn Mạnh Thiên Cơ còn chịu nhận nàng làm đồ đệ, thật là ngoài dự liệu của Lý Nhược Ngu. Giờ đây, nhìn lại những mô hình cơ quan mình đã chế tác trong thư phòng khi thần trí còn ngu muội, Nhược Ngu biết, Mạnh Thiên Cơ đã cực kì dốc sức dạy bảo nàng. Đương nhiên, cũng có rất nhiều điểm mấu chốt kì lạ bên trong nàng luôn nghĩ nó thường thường không có gì đáng kể, hóa ra lại đạt được hiệu quả rất cao.
Lý gia đã tới lúc phải chiêu nạp môn sinh, thay đổi căn cơ rồi. Có lẽ không lâu nữa, nàng cũng nên noi theo tấm gương của lão tiên sinh Quỷ Cốc Tử, không chỉ dạy dỗ cho nam đinh trong tông tộc, còn phải mở cuộc thi khảo hạch, tuyển chọn thêm những đứa trẻ có thiên phú đến làm việc ở bến tàu Lý gia.
Chỉ có không ngừng thay đổi, không ngừng cải tiến, mới có thể làm cho cơ nghiệp hao mòn suy bại của Lý gia một lần nữa vươn lên danh chấn thiên hạ...
Mỗi khi nghĩ tới điểm đó, tâm trạng Lý Nhược Ngu cực kì phấn khởi, tình hình giao thương giữa Đại Sở và ngoại quốc hiện nay đang đà phát triển, có rất nhiều người dân Sở quốc xuống Nam Dương kinh thương làm ăn, nhu cầu sở hữu những con thuyền lớn và nhanh đang tăng mạnh, chuẩn bị mở ra một thời đại giao thông hàng hải mới, tất cả những điều đó đều là cơ hội vàng cho Lý gia.... Thế giới trong tư tưởng của nàng càng thêm lớn mạnh thì vô số những điểm mấu chốt mới càng bất ngờ lũ lượt kéo đến.
Cuộc sống quá mức phong phú và bận rộn làm nàng thậm chí còn không có thời gian mà ốm nghén hay nôn ọe. Cả ngày đều đi giày vải mềm đích thân chạy qua chạy lại như con thoi giữa nhà và bến tàu, tình cảnh thực không khác gì trước khi nàng thành thân.
Bất quá mỗi khi đêm về, dù thân thể đã mệt lử nhưng trí óc cũng không được thư thả, nàng luôn nằm trên giường vuốt ve bụng, thì thầm:"Con à, con nói xem phụ thân con đã ăn cơm chưa?