Vạn Ngọc tức giận đến nỗi muốn xông lên ném chiếc hộp gỗ kia đi. Nhìn Trử Kình Phong cũng như đang suy ngẫm những lời kia, nên bộ dáng rất đăm chiêu, lập tức nàng thu lại lửa giận, hơi cắn cắn môi, bộ dáng đáng thương kêu lên "Trử ca ca".
Nử tử này lúc tỏ vẻ sợ hãi, bộ dáng thật đúng là làm cho nam nhân thấy thương hại cho giai nhân. Ý cười trên mặt Lý Nhược Ngu chậm rãi ngừng lại, nàng từng không thể tưởng tượng được mình đã làm nũng với Trử Kình Phong như thế nào, chỉ từ miệng bọn thị nữ nghe chúng nói Trử Kình Phong nuông chiều mình ra sao. Giờ mới được chứng kiến tận mắt hiện trường ngày đó.
Ngẫm lại, nhan sắc đại tỷ cũng thuộc hàng không tầm thường mà còn bại dưới tay một thiếp thất xuất thân xướng ca vô loài thấp hèn, đại để cũng là do hai chữ "yếu thế" này đây.
Bộ dáng mảnh mai đáng thương nhường này, đến mình là nữ nhân còn thấy thương hại, nói chi thân nam nhân như Tư Mã đại nhân?
Đúng lúc này, Trử Kình Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình bình tĩnh trấn an: "Đây cũng không phải lỗi của muội, muội đã xa Vạn Châu lâu lắm rồi, tất nhiên là không biết địa thế ở đây đã thay đổi, đợi bổn tọa tìm thêm vài người trong nghề thủy lợi nghiên cứu thêm xem sao, có lẽ sẽ có cách phá giải."
Vạn Ngọc thấy Trử Kình Phong nói năng thân thiện như vậy, chậm rãi buông lỏng, hơi liếc mắt một cái khiêu khích Tô Tiểu Lương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Lương nóng lên, quay qua nhìn Lý Nhược Ngu. Lý Ngược Ngu đang chậm rãi uống trà, đôi mắt khép hờ nhìn không ra cảm xúc, nhưng một ly trà đầy kia nàng lại uống cạn một hơi...
Nhưng sau trận nháo của Tô Tiểu Lương, công trình bên sông liền tạm đình công. Chuyện cô nương Vạn Ngọc kia thiết kế cái mương nước ngu ngốc, nếu không nhờ Tô tiểu thư ngăn cản, sẽ làm cho hai bên bờ sông huyện Loan lâm vào cảnh biến thành đại dương mênh mông tự nhiên được loan truyền vạn dặm....
Khi Vạn Ngọc bước ra cửa doanh trướng, tiếng mắng chửi của dân chúng đang đứng vây quanh xem náo nhiệt dù truyền tới từ chỗ xa cũng đâm thẳng vào màng nhĩ nàng. Nàng sợ hãi trốn sau lưng Tư Mã địa nhân, bộ dáng như không dám bước ra ngoài nữa.
Trử Kình Phong thấy thế, mở miệng nói :"Trử vong, đệ mau hộ tống Vạn tiểu thư về phủ."
Trử Vong tất nhiên là vâng lời nhận lệnh của ca ca, nhưng khi hắn trộm liếc sang thấy bộ dáng gấp gáp đến đôi mắt phiếm hồng của Tiểu Lương, tựa hồ như càng thêm quyết tâm với ý định của mình, nói :"Đại ca, Trử Vong muốn bẩm báo với huynh một chuyện, mong huynh qua đây một chút..."
Lý Nhược Ngu không tiếp tục lắng nghe nữa. Tiểu Lương chuyện cần làm nàng ấy cũng đã làm rồi, mang cả tính mạng ra đặt cược mạo hiểm can gián Trử Kình Phong, nếu Trử Vong thấy vậy mà còn ôm mãi cái tư tưởng bảo thủ, không chịu từ chối cái hôn ước chó má mà đại ca hắn đặt ra, thì nàng sẽ khuyên Tiểu Lương quên đi cái kẻ không thuộc về mình, sau khi khóc lóc thông khoái một hồi sẽ vứt cái tên Trử lão nhị ngu ngốc kia ra sau đầu, kiếp này đến chết cũng không gặp lại!
Vì thế, nàng đứng dậy nói với Trử Kình Phong:"Thiếp thân không quấy rầy công vụ của đại nhân nữa, chiếc hộp đồ ăn này giao cho Trử Mặc, mong đại nhân chậm rãi thưởng thức."
nói xong cũng không thèm liếc mắt nhin Trử Kình Phong một cái, đi thẳng ra ngoài công doanh.
Khi nàng định bước lên xe ngựa, một thanh âm thuần hậu truyền đến từ phía sau:"Để ta tiễn nàng."
Lý Nhược Ngu không quay đầu lại, thản nhiên nói :"Công sự khẩn cấp, đại nhân không cần phải vì ta mà trì hoãn đâu. Dù sao thì kẻ làm cho dân chúng phẫn nộ cũng không phải là ta, đại nhân không cần quá bận tâm đến an nguy của ta, vẫn là nên phái thêm ít binh mã bảo hộ Vạn tiểu thư chu toàn thì hơn, nếu chẳng may nàng xảy ra chuyện gì, vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến trí tuệ tuyệt đỉnh của con cái tiểu thúc sau này hay sao?"
Trử Kình Phong híp mắt, cũng không thèm nhiều lời, trực tiếp túm lấy nàng lôi lên xe ngựa đi mất.
Bất quá xe cũng không chạy về phủ, mà là chạy ra đoạn bờ sông khác.
Tới nơi, trong tiếng nước chảy ào ào mạnh mẽ, Trử Kình Phong rốt cuộc mở miệng nói :"Vạn Ngọc là mật thám do Trầm Như Bách sắp xếp ở Vạn Châu."
Lý Nhược Ngu không hề tỏ ra bất ngờ, mở miệng nói :"Vậy hẳn là nàng ta có quen biết với Nam Cung Vân?" Cơ chế chế tạo cơ quan tuy là giống nhau, nhưng mỗi người lại có ý nghĩ khác nhau, nên vẫn phải điều chỉnh một chút.
Trước đó khi nàng thấy nền tảng của con mương được vận chuyển đến, nàng liền nhớ lại, cách thả rơi chiếc giỏ trúc chứa đầy đá tảng treo cao kia không khác lắm với cách nàng từng thấy Nam Cung Vân nghiên cứu chế tạo ở Quỷ Thủ môn.
Nam Cung Vân luôn rất tự phụ, khinh thường chia sẻ thành quả của mình với các đồng môn. Mà không lâu sau khi diễn ra chuyện đó, hắn đã bị trục xuất khỏi sư môn. Bây giờ Vạn Ngọc lại biết cách thúc ấy, chứng tỏ giao tình của hai người đó không hề tầm thường. Nam Cung Vân vì nàng mà táng thân trên biển cả, nếu vì Vạn Ngọc muốn trả thù nàng mà tình nguyện đầu quân dưới trướng Thẩm Như Bách thì cũng không có gì kì lạ.
Trử Kình Phong nhướn mi:"Nếu phu nhân đã rõ, cớ sao còn tức giận như thế?"
hắn tuy rằng rất yêu thích cái bộ dáng ghen tuông của nữ tử này, nhưng trong lòng hắn cũng biết thần trí Nhược Ngu bây giờ không còn như lúc ốm đau ngu dại, chỉ cần nàng khóc lớn lên, là mình có thể dụ dỗ nàng thân thiết chút.... rồi mọi chuyện lại yên bình.
Cho nên chuyện xảy ra ở tửu lâu kia, hắn từ nhỏ đã có chút hiểu biết về dược lý, khi ngửi ngửi bát canh giải rượu mà phu nhân đích thân dâng lên kia có mùi không đúng lắm, vẫn nhắm mắt uống một ly để tự hành hạ mình một chút, miễn cho mỹ nhân ngột ngạt cáu giận mãi.
Tuy rằng hắn đã tương kế tự kế, tiện thể trừng trị Vạn Ngọc một chút, thật ra cũng chỉ là muốn ngắm nhin cái bộ dáng ghen tuông đáng yêu của phu nhân một chút thôi. Nhưng hôm nay nàng lại ở sau lưng hắn kích động Tô Tiểu Lương, thiếu chút nữa há hỏng toàn bộ kế hoạch của hắn.
Lý Nhược Ngu ngẩng mặt đón gió, tóc mai bay loạn như múa, cọ xát vào đôi má mềm mại, nàng mở miệng nói, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng:"Ta biết, đại nhân là kẻ bụng nói một đằng miệng quàng một nẻo, ta cũng không phải là con sâu trong bụng đại nhân, cũng không biết đại nhân sẽ vì nàng ta là muội muội của người bạn tri kỉ mà nhượng bộ đến nhường nào, hay là hai người đã sớm tình đầu ý hợp, giờ chỉ là do ta nhảy ra giữa đường làm Trình Giảo Kim phá hoại chuyện tốt vốn có của đôi giai ngẫu các người."
Trử Kình Phong đưa tay kéo nàng vào trong ngực, chậm rãi mở miệng nói :"Nàng biết trong lòng ta chỉ có một mình nàng..."
Nhược Ngu quay qua nhìn Trử Kình Phòng, trầm mặc một lúc mới nói :"Đại nhân, ta chỉ là con gái nhà thương nhân bình thường, thuở thiếu thời tuy rằng có chút học vấn, cũng chỉ là để phát triển cơ nghiệp buôn bán của gia tộc. Kỳ thật ta và Tiểu Lương chỉ là người bình thường, không phải người lắm mưu nhiều kế có thể nắm được tất cả đại cục như đại nhân, lại cũng không thể giống như những phu nhân quan gia hay phi tần thâm cung khác đề cao đạo làm hiền thê, lấy thiên hạ làm trọng rồi mới đến hạnh phúc của bản thân. Đại nhân hy vọng ta hiểu chuyện, nhưng thật sự Nhược Ngu không thể làm được...."
nói rồi, nàng thoát ra khỏi cái ôm của hắn, xoay người đi đến xe ngựa.
Kỳ thật, không phải chỉ không thể làm một phu nhân rộng lượng thanh tao lịch sự, mà bọn ta còn tự thấy khinh bỉ chính mình lòng dạ hẹp hòi, không có chút phong thái nào, cũng khó trách mẫu thân trước kia luôn trách cứ nàng không chịu chăm chỉ học Nữ giới. Nàng cũng không thể dễ dàng tha thứ cho mẫu thân chỉ bởi vì bản thân không thể sinh con trai mà chủ động khuyên nhủ phụ thân nạp thiếp, cũng không thích nhìn đại tỷ chỉ vì lợi ích toàn cục của đứa con mà nhân nhượng, dễ dàng tha thứ cho trượng phu nuôi dưỡng thiếp thất bên ngoài.
Dù sao thì đó cũng là lựa chọn của mẫu thân và tỷ tỷ, nàng không thể can thiệp được, mẫu thân lựa chọn dùng lễ đối đãi với Chu di nương, tỷ tỷ lựa chọn khiêm nhường nhìn tên tỷ phu Lưu Trọng kia oanh oanh yến yến ghê tởm với người phụ nữ khác để giữ gìn thể diện.
Nhưng giờ đây, khi chuyện xảy ra với nàng, nàng lại phát hiện mình không thể phòng khoáng như thế, cho dù biết rõ Trử Kình Phong không có ý với nàng ta, nàng cũng không thể chịu được cảnh có một nữ nhân cứ bóng gió ám hiệu với trượng phu trước mặt nàng.
Hôm nay, hắn có thể vì để ổn định thế lực sau lưng Vạn Ngọc, giả làm một Trử ca ca hiền lành bao bọc nàng ta, còn ngày mai thì sao? Có phải sẽ vì bình ổn của những thành trì trong lãnh thổ phương Bắc mà lấy công chúa Bắc Cương, hay là thân mật một trận với nữ vương Tây Vực?
Ban đầu Trử Kình Phong hoàn toàn không để chuyện này trong lòng, hắn luôn nghĩ chỉ cần mình nói ra chân tướng, nữ nhân kia sẽ bình thường trở lại. hắn thậm chí còn chuẩn bị một tràng giải thích đàng hoàng cho nàng nghe chuyện hôm nay, trong lòng vẫn nghĩ sẽ thong thả dạy dỗ nữ nhân này, không thể nàng ta nghĩ lan man nữa. Chỉ là không nghĩ tới hóa ra nữ nhân kia thế mà cái gì cũng đã tỏ tường từ lâu, mà bụng dạ vẫn hẹp hòi đến thế, khuyên nhủ thế nào cũng không được, đúng là làm cho người ta phải sầu não.
Lập tức không thèm quay lại xe ngựa, mà sải bước đến chỗ thị vệ bảo hắn đi xuống, xoay người nhảy lên chiến mã ầm ầm đi mất.
Sau đó, khi Trử Vong gom hết dũng khí bẩm báo huynh trưởng hắn không thể thực hiện hôn ước với Vạn Ngọc tiểu thư, nói thẳng là chỉ muốn cưới Tô Tiểu Lương làm vợ, liền bị Tư Mã đại nhân quát đuổi ra ngoài.
Còn Tư Mã phu nhân tựa hồ vì vừa mới hậm hực với đại nhân nhà mình, liền muốn cùng tỷ tỷ về Liêu thành.
Đương nhiên đây chỉ là chuyện trà dư tửu hậu mà nhóm các phu nhân ở Vạn Châu trộm truyền tai nhau thôi. Tình hình cụ thể như thế nào thì không ai rõ.
Đương nhiên cũng không ai biết được xe ngựa chở Tư Mã phu nhân và tỷ tỷ bị phục kích ở ngoài quan đạo cách Vạn Châu ngàn vạn dặm, sau đó bắt người đi mất. Họ càng không biết, khi màn đêm buông xuống có một vị quan họ Thẩm danh tiếng hiển hách trong triều, thừa dịp trời tối đen đi vào một căn nhà lại bị một toán quan binh mai phục bắt gọn, tang chứng vật chứng định tội đầy đủ.
Mà lúc này tên quan viên phái người đi cướp thê tử người khác đó mới vỡ lẽ, hóa ra những tin tức tình báo cho hắn toàn bị làm sai lệch, nữ tử bị bắt lại kia không phải Tư Mã phu nhân gì cả, mà là nàng ca cơ nổi tiếng bán nghệ không bán thân của thành Vạn Châu. Nhất thời tin đồn nổi lên tứ phía, hóa ra là Trầm đại nhân tham luyến nàng thanh quan thanh lâu kia, hận bản thân cầu mà không được, liền ra hạ sách cướp người.
Tin tức này nhiều ít cũng làm cho nhạc phụ và phu nhân vị quan hiển hách kia đen cả mặt. Người đảm nhận trọng trách xử vụ án này là Tần phủ doãn nổi tiếng thiết diện vô tư không sợ cường quyền, nghe nói ngày trước cũng từng tòng quân ở Mạc Hà, dạo này gần đây nổi lên khá nhiều quân trộm cướp, nhưng từ cục diện bây giờ, xem ra vị Thẩm đại nhân kia lại còn đi cấu kết với đám giặc cỏ kia làm việc xấu, đúng là láo xược.
không đợi thánh chỉ đặc xá của Hoàng đế đến nơi, quan phủ trên công đường đã tụt quần hắn đánh một trăm côn, tra hỏi bắt hắn nhận tội cấu kết với cường đạo.
Hành vi phạm tội nặng như vậy mà lại còn là mệnh quan có chức sắc cao trong triều, thực là nghĩ cũng không dám nghĩ đến. Đợi đến khi sứ thần của Thánh thượng đến nơi, chàng rể hiền của quốc cữu gia đã bị đánh cho thừa sống thiếu chết, hai chân gãy lìa, cả đời này thành kẻ tàn tật.
Tần phủ doãn trong lòng biết mình phạm phải tội khinh nhờn thiên tử, lập tức tự rũ bỏ mũ quan nhận tội, cam nguyện đi lưu đày nơi Bắc xương xa xôi.
Về phần Vạn Ngọc kia sau khi liên hôn thất bại với Trử gia, liền bị huynh trưởng đưa đến một am ni cô, từ đó về sau không còn nhắc đến vị muội muội đó nữa.
Trử Kình Phong đã nhiều ngày không có hồi phủ. Ngày đó sau khi xử lý hết công sự mới ngồi rảnh tay một chút, do dự một hồi rốt cuộc cũng mở miệng hỏi:"Phu nhân từ biệt viện trên núi về rồi à?"
Trử Mặc nhỏ giọng trả lời:"Nghe nói là thế, đại nhân, có muốn về nhà tự mình nghênh đón không ?"
Tuy rằng vì để dẫn xà xuất động cũng như nhổ hết đám mật thám của Bạch gia ẩn thân ở Mạc Bắc, phu nhân đã cố ý đi biệt viện ẩn cư. Giả vờ hồ nháo muốn về nhà mẹ đẻ là giả, nhưng hắn thân là hầu cận thân tín bên người đại nhân cũng biết phu nhân thật sự là có xích mích với đại nhân.
Đến giờ mới tạm thời hòa hoãn một chút. Nếu như phu nhân biết điều, cho đại nhân một cái bậc thang đi xuống thì mới là tốt....
Trử Kình Phong nghĩ nghĩ, nói :"Vậy chuẩn bị ngựa, đi biệt viện!"
một đường này, hắn đi không nhanh không chậm, tựa hồ như còn muốn lề mề một chút. sự việc lần này hắn không thấy mình sai ở đâu cả, ngược lại là nữ nhân đáng giận kia mới là đồ ngang ngạch khó bảo. Rốt cuộc cũng là do mình quá dung túng cho nàng, từ đầu đã không biết phân biệt lớn nhỏ, sau này nhất định phải hảo hảo mà dạy dỗ lại mới được...
Mới đi được nửa đường, liền thấy xe ngựa của vương phủ chạy như điên hướng về phía này, Quan Bá mặt dày đi theo đại nhân nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng liền biết có chuyện không ổn, liền cùng đại nhân giục ngựa tiến tới, thấy Tô Tú đang cực kì lo lắng thò đầu ra nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy đại nhân liền bật khóc:"Đại nhân..... phu nhân với Lý đại tiểu thư..... các nàng.... các nàng....."
Trử Kình Phong gấp đến độ nổi gân xanh:"Các nàng bị làm sao?"
Tô Tú biết mình lắp bắp đã dọa Tư Mã đại nhân, liền vội vàng kể lại:"Phu nhân không biết đã liên lạc với thương đội Lý gia từ bao giờ, mới nãy đi được nửa đường thì phu nhân viện cớ xuống xe đi vệ sinh, không cho nô tỳ với thị vệ tới gần rồi cùng với Lý đại tiểu thư và Long Hương lên một con thuyền cạnh bờ sông, chớp mắt đã leo lên một chiến chiến thuyền khác chạy khuất dạng...." Tốc độ của chiếc thuyền đó thật sự là trần đời có một, nếu không phải phu nhân có để lại một phong thư, nàng thật sự nghi ngờ phu nhân lại gặp bất trắc nào đó.
Trử Kình Phong xanh mặt nhận lấy lá thư, đôi tay run run chấn kinh, đọc lá thư lời ít ý nhiều:"Phu quân tại thượng, Nhược Ngu nay đã có thai hơn hai tháng, cảm thấy khó có thể thích ứng với khí hậu phương Bắc, e sợ không ổn đến thai nhi, nay muốn cùng tỷ tỷ quay về Giang Nam để dưỡng thai. Mong phu quân chú ý bảo trọng nhiều hơn, Nhược Ngu kính thư."
Nữ nhân đáng giận này!
Quan Bá ở một bên đọc trộm, trong lòng thấy thoải mái dễ chịu lên không ít, liền chẹp miệng nói :"Ái chà, chủ công à, vừa hay sắp tới năm mới, hay là tiểu nhân cùng ngài đi Lý gia bái phỏng nhá, có người làm bạn đường cũng không cô đơn đâu!"