Chương 125: Nhà họ Hàn tiêu đời rồi “Bác, đừng đánh cháu, đừng đánh! Cháu cũng không biết Lăng Khôi lại có thủ đoạn ghê gớm như vậy, cháu sai rồi. Cháu xin lỗi Lăng Khôi ngay đây”, Hàn Bách bị dọa sợ mất mật, một tay còn bị đóng xuống đất, khó khăn trở người qua. Quỳ trước mặt Dương Nguyệt, không ngừng dập đầu, nghẹn ngào nói: “Dương Nguyệt, đều tại tôi có mắt không tròng đắc tội với cô. Tôi không bằng con lợn con chó, tôi không phải người, xin cô cho tôi thêm một cơ hội làm người, cầu xin cô”. Dương Nguyệt ngơ ngác, không hề dao động, đôi mắt nhìn Lăng Khôi chằm chằm. “Lăng Khôi, xin lỗi, lúc nãy là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, xúc phạm anh. Cầu xin anh nể tình tôi còn trẻ dốt nát, tha cho nhà họ Hàn chúng tôi. Nhà họ Hàn chúng tôi không thể bị đuổi khỏi Công đoàn Trung Hải được, cầu xin anh”, Hàn Bách dập đầu với Lăng Khôi. Lăng Khôi khoanh tay đứng thẳng, không nói lời nào. “Cậu Lăng, xin lỗi, Hàn Thiên Hào tôi biết sai rồi”, ông lớn như Hàn Thiên Hào lại quỳ thẳng xuống trước mặt Lăng Khôi: “Chỉ cần cậu Lăng tha cho nhà họ Hàn của tôi, từ nay về sau, nhà họ Hàn tôi chính là đàn em của cậu, bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu”. Hai chân Hàn Mộ Hoa run rẩy, chậm rãi quỳ xuống: “Cậu Lăng, xin lỗi”. “Haiz”. Lúc này Lăng Khôi mới thở dài một tiếng: “Ông, Hàn Thiên Hào, không có tư cách làm đàn em của tôi! Hàn Mộ Hoa, vừa nãy bà nói Dương Nguyệt không xứng gả cho nhà họ Hàn của bà sao?” “Đó là tôi không hiểu biết, là nhà họ Hàn của tôi không xứng với Dương Nguyệt”, Hàn Mộ Hoa nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy vô cùng nhục nhã. Lăng Khôi lắc đầu: “Tôi, đã ra lệnh thì không thể thay đổi. Gia tộc Hàn Thị buộc phải rút khỏi Công đoàn Trung Hải, hôm nay, nếu các người muốn sống sót ra khỏi phòng VIP này thì làm theo tôi nói đi… Tay Hàn Bách đánh Dương Nguyệt tôi đã cắt bỏ rồi. Nhưng cái miệng cậu ta nhổ nước bọt trên người Dương Nguyệt vẫn còn. Như vậy thì không được”. Hàn Thiên Hào nằm sấp trên mặt đất rất lâu, cuối cùng bỗng bật dậy, thẳng tay cắt lưỡi Hàn Bách. “Lần này cậu hài lòng rồi chứ?”, hai tay Hàn Thiên Hào cầm cái lưỡi ngọ nguậy, đưa tới trước mặt Lăng Khôi. Hàn Bách mất lưỡi, miệng đầy máu tươi, lăn lộn kêu gào dưới đất. Lăng Khôi gật đầu: “Chuyện hôm nay chỉ giới hạn trong phòng này, nếu có ai dám tiết lộ nửa chữ thì người đó sẽ mất một cái lưỡi”. Nói xong câu này, Lăng Khôi chậm rãi đi đến trước mặt Dương Nguyệt, ngồi xổm xuống: “Tiểu Nguyệt, anh đưa em về nhà”. “Anh Lăng Khôi! Hu hu hu”, đột nhiên Dương Nguyệt nhào vào lòng Lăng Khôi, òa khóc nức nở. Lăng Khôi chỉ cảm thấy tim mình vỡ vụn, ôm ngang Tiểu Nguyệt lên đi về phía cổng: “Đừng khóc, có anh ở đây, không ai dám ức hiếp em. Chúng ta về nhà”. Mã Đằng cúi người nói: “Cung tiễn cậu Lăng, chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết tốt”. Giang Nhược Ly nói: “Cung tiễn anh Lăng”. Cho dù Hàn Thiên Hào và Hàn Mộ Hoa rất không cam lòng, nhưng cũng chỉ cúi người chào: “Cung tiễn cậu Lăng”. Lăng Khôi đi khuất. Mã Đằng nói: “Những sinh viên này cũng ra về đi, thông tin của mỗi người ở đây tôi đều có, chuyện hôm nay không được tiết lộ ra bên ngoài. Nếu không thì đừng trách Mã Đằng tôi không khách sáo với các người”. Đám bạn học sớm đã bị dọa đến mức mềm nhũn, lúc này nghe có thể đi thì lập tức rời khỏi phòng VIP như ong vỡ tổ. Lúc ra khỏi phòng, Trịnh Bình vẫn chưa hoàn hồn: “Thật sự không ngờ được, anh trai Lăng Khôi này của Dương Nguyệt lại có thủ đoạn ghê gớm như thế, trước đây mình còn nói anh ta không xứng với Dương Nguyệt, cũng may anh ta khá rộng lượng, không so đo với mình. Nếu không cả nhà mình cũng không thể sống yên ổn được”. Quách Tiểu Nghệ cũng ôm ngực, giọng điệu run rẩy: “Đúng vậy, mình cũng không ngờ lai lịch của tên nghèo hèn này lại lớn như vậy, ngay cả hội trưởng Công đoàn Trung Hải cũng phải cung kính với anh ta. Nhà họ Hàn lần này thua thiệt nặng rồi”. Sắc mặt hai người trắng bệch, vội rời khỏi phòng. Trong phòng VIP. Hàn Thiên Hào vẫn đang cầu xin: “Hội trưởng Mã, cậu Lăng đã đi, cậu ta cũng hả giận rồi, vẫn mong hội trưởng Mã châm chước cho, nói tốt mấy câu giúp tôi trước mặt cậu Lăng. Tôi sẵn sàng bỏ ra một nửa tài sản của gia tộc Hàn Thị để giữ vị trí của nhà họ Hàn của tôi”. Hàn Mộ Hoa nói: “Xin hội trưởng Mã giơ cao đánh khẽ”. Nếu nhà họ Hàn mất đi vị trí, địa vị và danh tiếng sụp đổ trong nháy mắt, nhất định sẽ dấy lên làn sóng lớn trên thị trường, việc kinh doanh và nghiệp vụ cũng sẽ nhanh chóng xuống dốc không phanh. Mã Đằng lắc đầu: “Hàn Thiên Hào, đến giờ ông còn không hiểu sao? Đây đã không phải vấn đề tiền bạc nữa, đắc tội với cậu Lăng thì phải trả cái giá như vậy”. Giọng Hàn Thiên Hào run rẩy: “Thầy tôi là Phó hội trưởng Tề Hành có mối quan hệ rất tốt với hội trưởng Mã, những năm này nhà họ Hàn tôi vẫn luôn tôn trọng hội trưởng Mã, vẫn mong hội trưởng Mã làm chủ cho tôi. Chỉ cần có thể giữ được vị trí, Hàn Thiên Hào tôi nguyện làm mọi chuyện cho hội trưởng Mã”. Mã Đằng lắc đầu, thở dài nói: “Ông vẫn không hiểu sức nặng của cậu Lăng, cho dù tôi có thông cảm cho ông, nhưng lời của cậu Lăng thì tôi không thể làm trái”. Hàn Mộ Hoa nói: “Hội trưởng Mã, ông là hội trưởng của Công đoàn Trung Hải, tộc trưởng của gia tộc Mã Thị, một trong năm gia tộc lớn đứng đầu thành phố Trung Hải. Cả thành phố Trung Hải, có ai có thể sai khiến ông làm việc chứ?” Mã Đằng nói: “Bà cho rằng gia tộc Mã Thị tôi có thể chống lại cậu Lăng à? Ngây thơ quá rồi”. “Cái gì? Lẽ nào ngay cả gia tộc Mã Thị sau lưng hội trưởng Mã cũng không cách nào chống lại cậu Lăng sao?”, Hàn Thiên Hào thật sự bị dọa sợ khiếp vía. Mã Đằng gật đầu. Hàn Mộ Hoa nói: “Chuyện này không thể nào, ở thành phố Trung Hải, ông đã là hội trưởng Mã dưới một người trên vạn người rồi. Bốn gia tộc khác cũng chỉ có thể ngồi ngang hàng với ông mà thôi. Ngoài vị Vương của Trung Hải kia ra, ai có thể chèn ép ông?” Hàn Mộ Hoa nói: “Lẽ nào cậu Lăng chính là vị Vương của Trung Hải kia?” Vị Vương của Trung Hải. Trung Hải Vương. Đó là người dựng nên thành phố Trung Hải, trăm năm trước đã trấn giữ hàng đầu thành phố Trung Hải. Trăm năm nay, thành phố Trung Hải trải qua nhiều lần chiến tranh, nhiều lần cải cách, nhưng Trung Hải Vương chưa bao giờ đổi chủ. Sau Trung Hải Vương mới đến năm gia tộc lớn đứng đầu. Dựa vào hiểu biết của Hàn Thiên Hào, Trung Hải Vương nhiều năm không hỏi thế sự, không có hứng thú với chuyện tầm thường. Bình thường đều là do năm gia tộc lớn thao túng mọi quy tắc và điều cấm của thành phố Trung Hải. Cũng có nghĩa năm gia tộc lớn đã là đỉnh cao của tất cả gia tộc. Bởi vì, không có ai có thể lay động vị Vương kia. Mã Đằng lắc đầu: “Cậu Lăng không phải vị Vương kia của Trung Hải. Nhưng cậu ấy cũng không phải người mà gia tộc Mã Thị tôi có thể chống lại. Trong năm gia tộc lớn, ít nhất cần hai gia tộc lớn liên thủ mới có thể chống lại cậu Lăng”. Soạt! Hai anh em Hàn Thiên Hào hít một hơi khí lạnh. “Tôi chỉ nói tới đây, hy vọng các người tiếp thu cho tốt, đừng chuốc thêm rắc rối gì nữa, các người tự giải quyết ổn thỏa đi”, Mã Đằng đứng dậy, dẫn theo Giang Nhược Ly ra khỏi phòng. Hàn Thiên Hào run sợ trong lòng: “Ít nhất phải hai gia tộc lớn liên thủ, mới có thể chống lại cậu Lăng, rốt cuộc cậu ta là ai? Nhà họ Hàn chúng ta đã gây ra tội lỗi gì chứ?” Hàn Mộ Hoa cũng kêu gào một tiếng: “Nhà họ Hàn tiêu đời rồi”.