Chương 124: Tình trạng khẩn cấp Âm thanh nói chuyện của Lăng Khôi không lớn, nhưng khiến mỗi người ở trong phòng đều sợ hãi trong lòng. Mọi người không hẹn mà cùng lúc quay đầu nhìn ngoài cổng. “Bộp bộp bộp”. Tiếng bước chân không ngừng đến gần, mặt đất dường như đang chấn động. Cuối cùng, hai người bước vào phòng VIP. Một người trung niên mặc vest giày da, rất có khí chất cao quý, giữa trán mang theo hơi thở của người bề trên, tướng mạo hơn người. Bên cạnh người đàn ông trung niên là một cô gái tuyệt đẹp cao gầy uyển chuyển, mặc đồ công sở sơ mi váy ôm, trí tuệ quyến rũ không thể tả. Đám bạn học không quen biết hai người này, chỉ cảm thấy hai người này có khí chất cao quý, cũng không cho rằng hai người này có thể chèn ép được Hàn Mộ Hoa và Hàn Thiên Hào. Đột nhiên Hàn Bách cười nói: “Lăng Khôi, đây chính là trợ thủ mày tìm đến sao? Ăn mặc chẳng ra làm sao, bọn họ có thể chèn ép được bác tôi à? Ha ha ha, cười chết người ta rồi”. Hàn Bách không biết hai người này, chỉ nói chuyện dựa vào trực giác của mình. Nhưng…. Hàn Thiên Hào và Hàn Mộ Hoa nhìn thấy hai người này liền chắp tay hành lễ, cúi người thật thấp: “Hội trưởng Mã Đằng, thư ký Giang Nhược Ly, sao hai người lại đến đây?” “Mã... Mã Đằng?”, Hàn Bách hít một hơi khí lạnh, không ngừng run rẩy. Người này chính là Mã Đằng – hội trưởng Công đoàn Trung Hải sao? Một trong những nhân vật đỉnh cao của thành phố Trung Hải ư? Vô số bạn học xung quanh đều ngơ ngác, đương nhiên bọn họ chưa từng gặp Mã Đằng, nhưng thường xem tin tức, cũng thường nghe tin đồn trên phố, đương nhiên biết Mã Đằng là hội trưởng của Công đoàn Trung Hải. Bọn họ vốn cho rằng cuộc đời này không có cơ hội nhìn thấy hội trưởng Mã Đằng cao xa vời vợi, không ngờ hôm nay lại được gặp. Điều khiến bọn họ ngạc nhiên hơn là… Mã Đằng dẫn theo Giang Nhược Ly chậm rãi đi đến trước mặt Lăng Khôi, cung kính khom lưng: “Mã Đằng kính chào cậu Lăng”. Giang Nhược Ly cũng bước lên chắp tay: “Giang Nhược Ly kính chào anh Lăng”. Dường như ở trước mặt Lăng Khôi, Mã Đằng như một tên đàn em thấp bé. Hàn Thiên Hào và Hàn Mộ Hoa tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này thì toàn thân chấn động. Đây là Mã Đằng cao ngạo xa cách đấy. Sao có thể cúi đầu với thanh niên này chứ? Trước đây Hàn Thiên Hào còn cho rằng Lăng Khôi chẳng qua chỉ đang cậy thế Mã Đằng, Mã Đằng cho anh chút thể diện mà thôi. Bây giờ rốt cuộc là ai cậy thế ai đây? Sao lại như vậy chứ? Hai người họ đều cảm thấy, nhà họ Hàn có thể đã đắc tội với một nhân vật lớn không đắc tội nổi. Lăng Khôi đứng chắp tay sau lưng, gật đầu, coi như chào hỏi Mã Đằng. Mã Đằng cung kính nói: “Cậu Lăng gọi tôi đến đây là có gì dặn dò ạ?” Lăng Khôi nói: “Gia tộc Hàn Thị gia nhập Công đoàn Trung Hải bao nhiêu năm rồi?” Giang Nhược Ly nói: “Mười lăm năm trước, gia tộc Hàn Thị đã làm việc cho Công đoàn Trung Hải, mười năm trước trở thành thành viên đoàn chủ tịch”. Lăng Khôi liếc nhìn hai anh em Hàn Thiên Hào, bỗng lên tiếng: “Mã Đằng nghe lệnh”. “Có Mã Đằng”, Mã Đằng chắp hai tay, lắng tai nghe. Trong nháy mắt Giang Nhược Ly cũng trở nên nghiêm túc, cung kính nghe mệnh lệnh của Lăng Khôi. Lăng Khôi nói: “Hàn Thiên Hào lợi dụng quyền lực của thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải mưu đồ chuộc lợi, ỷ mạnh hiếp yếu, phá vỡ phép tắc của Công đoàn Trung Hải, bôi xấu danh tiếng của Công đoàn Trung Hải. Hàn Mộ Hoa tác oai tác quái, hung hăng càn quấy, chà đạp người dân. Hôm nay, đặc biệt ra lệnh cho Công đoàn Trung Hải đuổi gia tộc Hàn Thị ra khỏi Công đoàn Trung Hải”. Cả hội trường xôn xao. Đầu óc hai anh em Hàn Thiên Hào trống rỗng, toàn thân run rẩy. Một câu nói của thanh niên này lại muốn đuổi tập đoàn Hàn Thị ra khỏi Công đoàn Trung Hải sao? Tập đoàn Hàn Thị là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải đấy, ban đầu bọn họ đã tốn bao nhiêu tâm huyết mới leo đến vị trí này. Bây giờ nói mất là mất sao? Không! Mã Đằng nói: “Rõ, thưa cậu Lăng”. “Không, không!”, tâm trạng Hàn Thiên Hào liền mất khống chế, gào mồm lên: “Hội trưởng Mã Đằng, ông không thể làm như vậy. Tập đoàn Hàn Thị chúng tôi là thành viên đoàn chủ tịch của Công đoàn Trung Hải, có được sự chấp thuận của tất cả thành viên trên dưới Công đoàn Trung Hải. Cho dù ông là hội trưởng, theo điều lệ cũng không có quyền trực tiếp đuổi nhà họ Hàn của tôi đi được”. Ông ta nói không sai, thành viên đoàn chủ tịch khác hội viên bình thường. Loại bỏ một hội viên bình thường, Mã Đằng ký tên là có thể bổ nhiệm và miễn nhiệm. Nhưng nếu loại bỏ một thành viên đoàn chủ tịch Công đoàn Trung Hải, cần mở cuộc họp thảo luận nhiều lần, cuối cùng thông qua sự nhất trí của đoàn chủ tịch mới có thể gửi bản thảo cho hội đồng xét duyệt. Cần phải có được sự đồng ý của hai phần ba ủy viên, tạo thành văn án chính thức, sau đó công bố trong cuộc họp tất cả thành viên, sau khi được hai phần ba hội viên đồng ý, mới có thể loại bỏ một thành viên đoàn chủ tịch. Cho dù mọi thứ thuận lợi, quy trình tiếp diễn từ đầu đến cuối, ít nhất cũng cần thời gian ba tháng. Mã Đằng nói: “Theo quy trình bình thường, muốn loại bỏ nhà họ Hàn của ông quả thật rất phiền phức, nhưng dự thảo nghị quyết lần này, gia tộc Mã Thị của tôi và gia tộc Giang Thị liên kết đứng ra bảo đảm, có thể tuyên bố Công đoàn Trung Hải bước vào tình trạng khẩn cấp. Một khi bước vào tình trạng khẩn cấp, tôi có thể sử dụng quyền lợi đặc biệt của hội trưởng, trực tiếp cách chức bất kỳ thành viên đoàn chủ tịch nào”. Hàn Thiên Hào trợn mắt há mồm: “Tình trạng khẩn cấp đó chỉ có lúc gặp khủng hoảng kinh tế hoặc trạng thái chiến tranh mới có thể dùng đến. Để loại bỏ gia tộc Hàn Thị của tôi mà ông lại muốn đưa Công đoàn Trung Hải vào tình trạng khẩn cấp sao?” Mã Đằng nói: “Ý chí của cậu Lăng chính là ý chí của gia tộc Mã Thị của tôi. Mệnh lệnh của cậu Lăng, gia tộc Mã Thị của tôi dốc hết tất cả cũng sẽ quán triệt đến cùng. Đừng nói là bước vào tình trạng khẩn cấp, cho dù bỏ ra cái giá lớn hơn, Mã Đằng tôi tuyệt đối cũng sẽ không hề nhíu mày”. Phịch! Hàn Thiên Hào như chịu đòn nghiêm trọng, cả người lùi về sau mấy bước, cứng đờ trên mặt đất. Nếu gia tộc Hàn Thị bị đuổi ra khỏi Công đoàn Trung Hải, thì không cách nào hưởng thụ mọi tài nguyên của Công đoàn Trung Hải, cũng không cách nào lập ra trật tự với cả thành phố Trung Hải. Tập đoàn Hàn Thị suy yếu là chuyện sớm muộn. Tất cả chỉ vì một câu nói của Lăng Khôi. Một lúc sau, dường như Hàn Thiên Hào nghĩ ra điều gì đó, cầm lấy dao gọt trái cây trên bàn lên, đi đến trước mặt Hàn Bách, rồi đạp mạnh vào người hắn: “Cái thứ không ra gì, tên vô tích sự nhà mày, mày đắc tội ai không được cứ phải đắc tội cậu Lăng. Mày đã hại cả gia tộc Hàn Thị của tao thảm rồi biết không hả?”