Chương 110: Thất bại của Trần Tử Long Trần Tử Long, nhân vật lớn thứ hai của phòng tập Boxing Trần Thị là sư phụ bất bại trong lòng vô số các quyền thủ. Kết quả đã bị Lăng Khôi dùng một chưởng đánh vỡ xương sườn, ngã xuống đất và nôn ra máu, hơi thở yếu ớt. Nếu không được tận mắt chứng kiến thì không ai có thể tin rằng chuyện như vậy lại xảy ra. Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Lăng Khôi giống như thể họ đang nhìn một con quái vật. Vừa rồi họ mới cười nhạo Lăng Khôi không biết tự lượng sức mình, giờ họ chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng. Lăng Khôi đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt như ngọn đuốc quét qua hàng trăm người trong phòng tập Boxing Trần Thị. Anh nhìn đến đâu, tất cả mọi người đều cúi đầu cụp mày, không dám nhìn Lăng Khôi. Trần Nguyên cũng cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi. Lăng Khôi lạnh lùng nói: "Một đám ô hợp, có đường lên thiên đường lại không đi, cứ nhất định phải đi vào chỗ chết”. Trần Nguyên chết lặng nói: "Cậu Lăng, tôi xin lỗi. Trước đây là do chúng tôi có mắt như mù, đã đắc tội với cậu, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho sư huynh tôi”. Trần Nguyên đến chỗ Trần Tử Long, cung kính cúi đầu trước Lăng Khôi, cúi đầu cầu xin. Lăng Khôi nhìn Trần Tử Long sõng soài trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Bây giờ mới cầu xin, ông không cảm thấy rất nực cười sao?” Trần Tử Long hét lên thê thảm, thậm chí không thể nói được những từ bình thường. Trần Nguyên run rẩy: "Vừa rồi là sư huynh tôi đã mạo phạm đến cậu, tôi ở đây thay mặt sư huynh xin đền tội với cậu, mong cậu tha cho sư huynh tôi!” "Tôi không cần các người đền tội, tôi cũng sẽ không tha thứ cho các người. Tôi chỉ muốn quang minh chính đại lấy đi con át chủ bài mà tôi đáng có mà thôi”, Lăng Khôi từ từ giơ tay lên: “San bằng phòng tập Boxing Trần Thị, để cho phòng tập đáng kinh tởm này biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này”. Ba mươi chiếc máy xúc khởi động cùng lúc, mặt đất rung chuyển, họ đi thẳng đến cổng phòng tập Boxing Trần Thị. "Không, đừng mà!” Lúc này Trần Tử Long mới cảm thấy thực sự sợ hãi, ông ta cố chịu đựng vết thương của mình và nói. Ông ta chỉ là phó quản lý của phòng tập Boxing Trần Thị, ông ta không có quyền quyết định về sự tồn vong của Boxing Trần Thị. Nếu không có sự đồng ý của chủ phòng tập, ai dám phá hủy phòng tập này chứ? Đây vốn dĩ là một canh bạc mà Trần Tử Long không thể thua được. Trước đây, ông ta luôn cho rằng mình sẽ không bao giờ thua. Giờ đã thua rồi, nhưng ông ta không thể để thua được. "Cậu Lăng, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cậu. Xin đừng san bằng phòng tập Boxing Trần Thị. Làm ơn!”, Trần Tử Long van xin bằng một giọng khản đặc. Nếu phòng tập Boxing Trần Thị thực sự bị phá hủy trong tay Trần Tử Long, cả gia đình Trần Tử Long sẽ bị liên lụy. Cổ đông lớn đứng sau Boxing Trần Thị là ông lớn Hàn Thiên Hào. Ngoài Hàn Thiên Hào ra, còn có một số cổ đông khác có lai lịch không tầm thường. Xét cho cùng, Trần Tử Long chỉ đóng vai trò là một người quản lý mà thôi. “Giờ ông không có tác dụng gì với tôi nữa”, Lăng Khôi bỏ lại sau lưng câu nói, không thèm để ý đến Trần Tử Long nữa mà tiến từng bước đến cửa của phòng tập Boxing Trần Thị, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển trên đỉnh đầu. Trên tấm biển, ba chữ được khắc như rồng bay phượng múa - Boxing Trần Thị. Ngoài ra còn có một chữ ký ở góc dưới bên phải -Trần Võ Anh. Rất hoành tráng. "Thật là một tấm bảng đẹp. Tiếc là từ nay nó không cần phải tồn tại trên đời nữa”, Lăng Khôi thở dài. Hàm ý thể hiện rất rõ ràng. Trần Tử Long gầm lên: "Lăng Khôi, cậu không thể hủy tấm biển này được. Tấm biển này là do ông chủ Trần Võ Anh, cũng là người sáng lập ra Boxing Trần Thị tự mình đề chữ, thể hiện sự vinh quang vô hạn của Boxing Trần Thị suốt bao năm nay. Nếu như cậu dám phá hủy tấm biển đó, đồng nghĩa với việc đã đắc tội với tất cả mọi người trong Boxing Trần Thị. Ông chủ Trần quyết không buông tha cho cậu đâu!” Lăng Khôi khoanh tay nhìn lên, chỉ nói: "Đe dọa tôi à?” Trần Tử Long vô cùng lo lắng: "Tôi chỉ đang nhắc nhở cậu thôi. Phòng tập Boxing Trần Thị đã đứng vững hai mươi năm trên giang hồ, có vô số cổ đông đứng sau. Trong đó cổ đông lớn nhất là Hàn Thiên Hào. Nếu cậu phá hủy tấm bảng này, đồng nghĩa với việc công khai đối kháng với gia tộc Hàn Thị. Cái giá này cậu không gánh nổi đâu”. Trần Nguyên cũng nói: "Đúng vậy, Trần Võ Anh là một võ sĩ bạch kim bảy sao. Ông ấy tung hoành một phương, thành danh đã nhiều năm nay. Ông ấy có thể tiêu diệt cậu chỉ trong nháy mắt. Chuyện hôm nay hãy dừng lại ở đây đi”. "Các người tỏ vẻ gì chứ? Nghe không hiểu những gì tôi nói à? Cái tôi muốn là toàn bộ Boxing Trần Thị biến mất khỏi thế giới này”, nói rồi Lăng Khôi đột nhiên nhảy bật lên không trung, trong tay chợt xuất hiện một con dao găm. Ánh dao lóe sáng. "Rắc rắc!” Tấm bảng làm bằng gỗ gụ đột nhiên tách thành hai mảnh và rơi xuống đất. Lăng Khôi đạp chân xuống. Tiếng vỡ vụn của tấm biển vang lên. Toàn bộ những người có mặt đều chết lặng. Một lúc lâu sau, Trần Tử Long mới than thở: "Lăng Khôi, cậu dám phá bảng hiệu phòng tập Boxing Trần Thị của chúng tôi. Sư phụ Trần Võ Anh sẽ không tha cho cậu đâu. Cậu hãy rửa sạch cái cổ của mình chuẩn bị chờ chết đi”. "Phòng tập Boxing Trần Thị và Lăng Khôi cậu từ giờ đã là kẻ thù không đội trời chung!” “Tên nhãi Lăng Khôi dám phá hủy tấm bảng của chúng ta, chúng ta xông lên liều mạng với hắn đi!” "Mẹ nó, ức hiếp người quá đáng, liều với hắn thôi!” "…" Vô số tay đấm đã vô cùng tức giận. “Từ hôm nay, trên thế giới này không có phòng tập Boxing Trần Thị nữa”, Lăng Khôi coi như không nghe thấy, giơ tay phải lên: “San bằng cho tôi!” Ba mươi chiếc máy xúc đến trước cổng và bắt đầu đẩy bức tường. Bức tường sụp đổ và khói mù mịt. "Thưa anh, quần áo anh ướt cả rồi!” Giang Nhược Ly tiến lên phía trước và che ô cho Lăng Khôi. Cô lấy khăn giấy ra và nhẹ nhàng lau những giọt mưa trên tóc Lăng Khôi. Lăng Khôi quay lưng lại với phòng tập và bỏ đi cho đến khi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. Trời mưa phùn, bay bay tầm tã. Tô Duệ Hân đứng trước cửa sổ ngắm mưa, bất giác trở nên buồn bã. "Duệ Hân, đã khuya rồi, sao cậu còn chưa tan làm?” Ngô Giai Giai làm thêm giờ đến tận khuya. Lúc rời đi cô ta thấy phòng làm việc của Tô Duệ Hân vẫn còn sáng đèn liền đi tới thì thấy Tô Duệ Hân đang đứng một mình trước cửa sổ ngắm mưa. Ngắm mưa một mình? Thế này nhàm chán biết nhường nào? Không hiểu vì sao, Ngô Giai Giai không khỏi cảm thấy đau nhói trong lòng khi nhìn thấy dáng vẻ cô độc của Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân lẩm bẩm: "Không có gì, chỉ là hơi buồn thôi”. Ngô Giai Giai nói: "Sao thế? Vẫn còn buồn phiền vì chuyện mảnh đất ở quận Ngô Giang đó à?” Tô Duệ Hân lắc đầu nói: "Đã mấy ngày rồi, Trần Lâm không có tin tức gì cho chúng ta. Có vẻ như anh Lăng không muốn gặp chúng ta nữa. Người ta đã luôn giúp đỡ chúng ta mọi lúc mọi nơi, mà mình thậm chí không có một lời cảm ơn. Trong lòng cứ cảm thấy không được yên”. Ngô Giai Giai thở dài: "Cậu bảo mình phải nói cậu cái gì mới được đây. Cậu đó, chỉ được cái hiền lành. Anh Lăng giúp đỡ cậu như vậy chắc chắn cũng có mục đích. Giờ anh ta chưa ra mặt, có nghĩa là thời cơ chưa tới. Sau này anh ta nhất định sẽ chủ động xuất hiện trước mặt cậu thôi”.