Chương 56: Tô Duệ Hân bị bắt cóc Nghe nói hôm nay Trần Giang và Trương Khởi Lâm đến nhà Hàn Thiên Hào thăm Hàn Phá. Trương Khởi Lâm mở một phòng tập boxing, có tên là Boxing Khởi Lâm. Tiêu Ức Tình là tay đấm số một của Boxing Khởi Lâm, là người canh gác bảo vệ địa bàn, những năm này hắn đã giúp Trương Khởi Lâm kiếm không ít tiền. Mà tập đoàn y dược Hàn Thị của Hàn Thiên Hào là nhà cung cấp các loại thuốc cấm trong thời gian dài, có mối liên hệ chặt chẽ với sàn đấu ngầm, đồng thời còn là cổ đông lớn của Boxing Khởi Lâm. Nếu không, chỉ dựa vào sức của một mình Trương Khởi Lâm, sao có thể chống đỡ nổi cả một phòng tập boxing khổng lồ. Tay đấm hàng đầu bị đánh tàn phế, Hàn Thiên Hào cực kì kinh hoàng, gọi Trương Khởi Lâm đến hỏi. Có điều trước sự uy hiếp mạnh mẽ của Lăng Khôi thì Trương Khởi Lâm cũng không dám nói sự thật, chỉ nói Tiêu Ức Tình bị xe tông. Trần Giang và Hàn Phá là bạn bè, hơn nữa cũng muốn bợ đỡ Hàn Phá, nên cũng đến theo. Sau khi rời khỏi nhà của Hàn Thiên Hào ở số 55 biệt thự Vân Đỉnh. Trần Giang và Trương Khởi Lâm không còn đi cùng nhau. Trương Khởi Lâm và Hổ Gia đi ngang qua số nhà 99 biệt thự Vân Đỉnh dưới chân núi, tình cờ nhìn thấy Tô Duệ Hân xinh đẹp ăn mặc mát mẻ và đã say khướt. Hổ gia và Trương Khởi Lâm đều cho rằng Tô Duệ Hân là gái tiếp rượu, có một người giàu có nào đó ở trong biệt thự mở tiệc nên mới đến đây tiếp rượu. Nếu là cô chủ nhà giàu thì không thể nào uống say thành như vậy được. Hai người đột nhiên nổi lên ác ý. Hổ gia nhìn Trương Khởi Lâm đang si mê với đôi mắt đỏ ngầu, biết cơ hội thể hiện đang đến: “Sếp Trương, tôi bắt cô ta lên xe, đưa về nhà ông cho ông từ từ thưởng thức. Cơ thể và vòng eo quyến rũ kia nhất định là một tuyệt phẩm”. Trương Khởi Lâm hài lòng gật đầu: “Đi đi, làm kín đáo một chút”. Chu Lam ở trong biệt thự của bà cụ Tô cũng uống thêm vài ly. Con gái làm mọi việc vì cái gia tộc này, bà ta đều biết rõ. Nhưng lại bị gia tộc đối xử lạnh nhạt, trong thâm tâm bà ta cũng rất thương xót con gái. Sau khi bữa tiệc rượu kết thúc, bà ta mới phát hiện Tô Duệ Hân không thấy đâu. Điện thoại cũng không kết nối được. Bà cụ Tô gọi vài người đi tìm, cuối cùng thông qua camera giám sát, nhìn thấy Tô Duệ Hân một mình say mèm đi ra ngoài. Chu Lam giậm chân nói: “Duệ Hân một mình uống say đi ra ngoài rồi sao, mau cho người đi tìm Duệ Hân”. Bà cụ Tô cũng rất lo lắng: “Cô yên tâm, trong bữa tiệc của tôi, không ai biến mất được đâu. Tôi lập tức đi xem lại camera giám sát”. Không thể không nói, thái độ phục vụ của khu biệt thự cao cấp cũng rất cao. Không đến mười phút, toàn bộ camera giám sát đã được bật lên. Tuy rằng chỗ mà Tô Duệ Hân biến mất là góc khuất của camera, bị cây lớn che mất. Nhưng vẫn có thể thấy có một chiếc xe đi ra từ chỗ đó. Sau đó Tô Duệ Hân không thấy nữa. Tô Mộng Như nói: “Chắc chắn là chiếc xe kia đã đưa chị Hân đi”. Mọi người vội vàng chạy đến chỗ khuất của camera, phát hiện điện thoại của Tô Duệ Hân bị rơi trên mặt đất. “Mẹ, Duệ Hân bị bắt cóc rồi! Cầu xin mẹ, nhất định phải cứu lấy Duệ Hân”, Chu Lam níu chặt lấy áo của bà cụ Tô, lớn tiếng cầu xin. “Cô cuống lên làm gì!”, Bà cụ Tô lớn tiếng quát: “Sự việc mới xảy ra chưa đến nửa tiếng, bây giờ đi tìm vẫn còn kịp. Tôi có quen người tên là Trần Bưu, là ông trùm trong cả hai giới trắng đen, bảo cậu ta kiểm tra chủ nhân của biển số xe này là được chứ gì”. Thực lực của bà cụ Tô tuyệt đối không hề nhỏ, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại. Sau khi nhận được phản hồi, tay bà cụ Tô run rẩy. “Mẹ, đây là xe của ai? Là thằng khốn nào đã bắt cóc Duệ Hân?”, Chu Lam sốt ruột sắp khóc đến nơi. “Là xe của Trương Khởi Lâm, thông qua camera giám sát vừa nãy, Trương Khởi Lâm lái xe tiến vào cổng lớn của biệt thự số 55, đó là nơi ở của Hàn Thiên Hào”, bà cụ Tô nhíu chặt mày nói. “Hóa ra là thằng khốn Trương Khởi Lâm bắt cóc Duệ Hân. Mau bảo Trần Bưu giúp chúng ta cứu người đi”, cảm xúc của Chu Lam gần như sụp đổ, cả đời này bà ta chỉ có một đứa con gái là Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân cũng là trụ cột duy nhất của bà ta, nếu như Tô Duệ Hân có mệnh hệ gì thì bà ta cũng không muốn sống nữa. Bà cụ Tô nói: “Vừa nãy Trần Bưu có nói, hiện giờ công việc cậu ta bận rộn, bảo tốt nhất chúng ta tự nghĩ cách, lát nữa cậu ta sẽ lộ mặt thăm dò một chút”. Chu Lam nghe xong càng hoảng loạn: “Người đều đã bị bắt cóc rồi mà cậu ta chỉ thăm dò một chút sao?” Bà cụ Tô lạnh lùng nói: “Loại người như Trần Bưu còn lợi hại hơn nhiều so với Lục Hải Siêu, có thể nhận lời ra mặt đã là nể mặt lắm rồi. Cô còn muốn thế nào nữa hả?” “Ngồi đợi tin tức của Trần Bưu đi”, bà cụ Tô bỏ lại một câu rồi đưa mọi người trở về biệt thự. Nhà họ Tô có không ít người đang ở sảnh lớn của biệt thự, đợi tin tức của Trần Bưu. Mặc dù đang là đêm khuya ai cũng buồn ngủ, nhưng dù sao cũng liên quan đến mạng người, nên họ đều mệt mỏi chờ đợi. Một tiếng sau, Trần Bưu gọi lại, nói với bà cụ Tô, chiếc xe đột nhập vào biệt thự gắn biển số giả, hôm nay Trương Khởi Lâm không đi ngang qua biệt thự Vân Đỉnh, đây là một sự hiểu lầm, bảo bà cụ Tô tự nghĩ cách. Lý do lấy lệ này quá rõ ràng khiến bà cụ Tô mặc dù trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng không dám thể hiện ra ngoài, bà ta lạnh lùng nói vài câu rồi cúp máy, sau đó kể lại sự việc cho mọi người. “Không, không! Tội nghiệp Duệ Hân của con. Mẹ, nhất định là Trương Khởi Lâm đó đã bắt cóc Duệ Hân, mẹ nhất định phải cứu Duệ Hân”, Chu Lam lớn tiếng cầu xin. Bà cụ Tô cũng rất đau đầu, không phải bà ta không biết là Trương Khởi Lâm làm, nhưng Trương Khởi Lâm là một tay đấm lợi hại, mặc dù nhà họ Tô có tiền nhưng cũng không thể đắc tội được. Nhưng nếu cứ mặc kệ Tô Duệ Hân thì cũng không xong. Lúc này Tô Thần lên tiếng: “Hay là chúng ta gọi điện cho Trần Giang. Cháu thấy Trần Giang khá để tâm đến em Hân. Nói không chừng cậu ta có cách gì đó?” “Mau gọi cho Trần Giang”, Chu Lam thúc giục, nước mắt trực trào ra ngoài. Tô Thần gọi điện thoại cho Trần Giang, nói Duệ Hân bị bắt cóc, bảo anh ta đến biệt thự một chuyến. Một lúc sau Trần Giang vội vàng tiến vào, cực kì lo lắng hỏi: “Duệ Hân thế nào rồi?” Tô Thần kể lại sự việc cho anh ta. Trần Giang nghe xong nhíu chặt mày. Lúc này Chu Lam mới nói: “Trần Giang, tôi biết cậu thích Duệ Hân. Sự việc lần này nếu cậu có thể giải quyết ổn thỏa thì tôi nhất định sẽ gả Duệ Hân cho cậu”. Chương 57: Ngày mai sẽ trả lại Trần Giang vốn dĩ nghe tới tên Trương Khởi Lâm đã không dám làm gì, nhưng nghe thấy có thể cưới được người đẹp Tô Duệ Hân, Trần Giang quyết định thử xem sao, anh ta nói: “Hôm nay Trương Khởi Lâm đã đến biệt thự của Hàn Thiên Hào, cháu cũng đến cùng ông ta. Nếu ông ta đã bắt cóc em Hân thì cháu càng không thể từ chối việc giúp đỡ, nhất định phải ra mặt vì em Hân. Bố cháu và Trương Khởi Lâm có quan hệ khá tốt, ngày trước ở biệt thự của Hàn Thiên Hào, cháu và Trương Khởi Lâm cũng khá hợp nhau. Nếu cháu đến cửa đòi người, ông ta biết Tô Duệ Hân là vợ tương lai của cháu thì nhất định sẽ thả người”. Chu Lam nghe xong cực kì cảm động: “Được, vậy bây giờ chúng ta đi đòi người. Càng kéo dài thời gian, cô lo Duệ Hân sẽ bị chúng nó làm nhục mất”. Trần Giang phất tay nói: “Được, bây giờ cháu sẽ cùng mọi người đi đến đó đòi người. Nhà họ Trần và nhà họ Tô hợp sức lại thì sức uy hiếp cũng lớn hơn, cộng thêm mối quan hệ trên bàn rượu của cháu với Trương Khởi Lâm thì chắc chắn ông ta sẽ thả người”. Mọi người vội vội vàng vàng đến sơn trang Thủy Nguyệt. Kết quả nhìn thấy chiếc xe đã từng xuất hiện trong camera giám sát ở ngay cổng lớn của sơn trang Thủy Nguyệt. Tâm trạng mọi người đều thấp thỏm lo âu, trong lòng gần như chắc chắn được rằng Trương Khởi Lâm đã bắt cóc Tô Duệ Hân. Nhưng cổng lớn của sơn trang Thủy Nguyệt đã đóng, gọi cổng cũng không ai ra mở, cuối cùng Trần Giang tự giới thiệu tên tuổi, Hổ gia mới chậm rãi ra mở cổng. Lúc ra đến nơi ông ta nhìn thấy Trần Giang và đám người bà cụ Tô đứng đông đảo bên ngoài. Hổ gia biết ngay họ đến đây làm gì. Trần Giang thấy tự giới thiệu xong liền có người mở cửa, lập tức cảm thấy bản thân cảm thấy rất có thể diện, gương mặt dương dương đắc ý: “Hổ gia, chúng tôi đến thăm hỏi sếp Trương”. Hổ gia không vui nói: “Vừa nãy không phải cậu vừa uống rượu với sếp Trương sao, còn đến thăm hỏi cái quái gì nữa. Sếp Trương ngủ rồi, các người để sau đi”. Trần Giang lập tức lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, thản nhiên nhét vào trong túi của Hổ gia: “Hổ gia, cô gái mà các anh đưa đi tên là Tô Duệ Hân, là vợ sắp cưới của tôi. Cũng là cháu gái của bà cụ Tô. Mong anh giúp tôi chuyển lời đến sếp Trương, mong sếp Trương giơ cao đánh khẽ, xong chuyện này tôi sẽ tặng lễ vật hậu hĩnh”. Hổ gia cau mày, rõ ràng rất lúng túng. Trần Giang lại nói: “Hổ gia, thế gian này không thiếu hoa thơm cỏ lạ. Sếp Trương anh tuấn mạnh mẽ như vậy thiếu gì phụ nữ chứ? Nhưng Tô Duệ Hân lại là viên ngọc quý của nhà họ Tô và nhà họ Trần chúng tôi. Ít nhất thì anh cũng nên cho sếp Trương biết thân phận của cô ấy, để sếp Trương quyết định”. Hổ gia nghĩ ngợi, cảm thấy rất có lý. Hóa ra người phụ nữ đó không phải gái tiếp rượu tầm thường, mà có thân phận cao quý, vậy thì nhất định phải báo cho Trương Khởi Lâm một tiếng. Ít ra sau khi Trương Khởi Lâm biết sẽ đưa ra lựa chọn thế nào, thì đó là việc của Trương Khởi Lâm. Dù sao đàn em như hắn cũng đã làm hết trách nhiệm rồi. “Được, mấy người đến phòng khách tầng một ngồi đợi, tôi đi báo tin”, sau khi đưa mọi người vào cửa, Hổ gia đóng cổng biệt thự, lúc này mới quay trở lại phòng khách lên tầng báo cáo. Trong phòng khách, không khí bí bách ngột ngạt. Mọi người đều lo lắng bất an. Trần Giang mạnh miệng nói: “Bà cụ Tô đừng lo lắng, vừa nãy Hổ gia vừa nhìn thấy cháu gọi cửa liền ra mở, cho thấy bọn họ đã rất nể mặt cháu. Trương Khởi Lâm mà biết Tô Duệ Hân là vợ sắp cưới của cháu thì nhất định sẽ thả người”. Chu Lam gật đầu nói: “Trần Giang cậu lợi hại thật đấy. Lần này đã mắc nợ cậu nhiều rồi”. Trần Giang càng thêm lâng lâng: “Duệ Hân là vợ tương lai của cháu, đây là điều mà cháu nên làm. Sau khi Duệ Hân gả cho cháu, cháu nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu bất cứ một thương tổn nào”. Tâm trạng của Chu Lam cuối cùng cũng ôn hòa lại không ít: “Được, tốt lắm”. Lúc này, Hổ gia quay lại nói: “Trần Giang, bà cụ Tô, sếp Trương đã biết thân phận của cô Tô và đồng ý thả người”. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên Hổ gia lại bổ sung thêm một câu, làm mọi người biến sắc: “Nhưng sếp Trương cũng nói, đêm nay, Tô Duệ Hân thuộc về sếp Trương. Sáng sớm ngày mai sẽ trả lại cho mấy người”. Cái này... Chu Lam lập tức mềm nhũn hai chân, ngã thẳng lên ghế sofa. Trần Giang còn muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này bên ngoài đột nhiên xuất hiện mười mấy gã đàn ông cao lớn đều mặc đồ đen tiến vào, tất cả đều là những tay đấm trên sàn đấu Kỳ Lân, oai hùng dữ tợn, khiến người ta không dám thở mạnh. Lời Trần Giang vừa đến cổ họng liền gắng sức nuốt lại. Anh ta quay người nói với bà cụ Tô: “Bà cụ Tô, Tô Duệ Hân sắp bị vấy bẩn rồi, vậy thì cháu cũng không cần mối hôn nhân này nữa, rất xin lỗi”. Bà cụ Tô hít sâu một hơi, không nói gì nữa. Lúc này Chu Lam nắm lấy bàn tay của bà cụ Tô: “Mẹ, cầu xin mẹ, hãy nói chuyện với Trương Khởi Lâm lần nữa đi”. Bà cụ Tô đột nhiên hất tay Chu Lam ra: “Chu Lam, đầu óc cô có vấn đề à? Hôm nay tôi vác cái mặt già này đến đây đã là nể mặt Duệ Hân lắm rồi, cũng đã tận lực làm tròn trách nhiệm của người bà nội! Việc tiếp theo tôi không có cách nào giúp được nữa”. Chu Lam tuyệt vọng ngã nhào xuống đất, khóc lóc thất thanh: “Không thể nào, mẹ không thể bỏ mặc Duệ Hân được, con bé là cháu gái mẹ mà!” “Thật quá mất mặt!”, bà cụ Tô quát lớn, đang định đưa mọi người rời đi. Lúc này, bên ngoài biệt thự đột nhiên truyền đến động tĩnh cực lớn. “Rầm!” Chiếc cổng sắt của biệt thự liền bị đạp tung ra. Một nhóm người hùng hùng hổ hổ xông vào. Tất cả đều mặc đồng phục rằn ri. Thoạt nhìn cũng phải hơn trăm người. Sau khi vào cửa lập tức xếp thành hai hàng trái phải, dáng đứng uy nghiêm như súng. Ba người vượt qua khúc cua, tiến thẳng vào sảnh lớn. Mã Đằng và Giang Nhược Ly một nam một nữ đứng hai bên trái phải, nhanh chóng tiến vào cùng một nam thanh niên. Nam thanh niên này mặc một chiếc áo phông trắng, bên dưới là chiếc quần thể thao thoải mái, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu đen, ngẩng đầu rảo bước tiến vào. Không phải Lăng Khôi thì còn ai vào đây nữa chứ? Chương 58: Anh sẽ đưa em đi Cuộc gọi cuối cùng của Tô Duệ Hân là gọi cho Lăng Khôi. Điện thoại vừa kết nối, Tô Duệ Hân đã bị Hổ gia bắt đi, thông qua âm thanh nghe được từ điện thoại rơi trên mặt đất, Lăng Khôi biết được Tô Duệ Hân đã xảy ra chuyện. Huyết Vũ không ở đây nên Lăng Khôi liên lạc với Mã Đằng đầu tiên. Mặc dù tài nguyên sử dụng của Mã Đằng không bằng Huyết Vũ, nhưng ở thành phố Trung Hải, năng lực của ông ta vẫn rất lớn, thoáng chốc đã tra được người bắt trói Tô Duệ Hân là Trương Khởi Lâm. Lăng Khôi lập tức nổi giận. Còn làm ra những chuyện này nữa sao? Vậy mà lại có người dám cả gan động đến vợ mình? Lăng Khôi cố nhịn đau do vết thương vừa lấy đạn ra, anh lao đến sơn trang Thủy Nguyệt, bước vào đại sảnh nhìn thấy bà cụ Tô chuẩn bị rời đi, không cần nói cũng biết bà cụ Tô và Trần Giang định bỏ mặc Tô Duệ Hân. Khoảnh khắc này, Lăng Khôi bỗng nhiên cảm nhận được những gì vợ mình làm thật không đáng, lần đầu tiên xuất hiện cảm giác kích động muốn đưa Tô Duệ Hân thoát khỏi nhà họ Tô. Bình thường, Lăng Khôi cũng biết nhà họ Tô đối xử lạnh nhạt với Tô Duệ Hân, nhưng một mặt anh không muốn can thiệp vào mối quan hệ tình cảm của Tô Duệ Hân với nhà họ Tô. Mặc khác anh cũng không muốn khiến Tô Duệ Hân khó xử. Nhưng hôm nay, đám người nhà họ Tô khiến anh vô cùng thất vọng. Đối với Tô Duệ Hân mà nói, có lẽ nhà họ Tô là một lồng giam vô hình, vực sâu đau khổ. “Lăng Khôi, sao bây giờ cậu mới đến? Duệ Hân bị người ta bắt trói, bọn tôi chịu cực chịu khổ chạy đây chạy đó để cứu nó, cậu thì hay rồi. Vậy mà lại trốn mất không thấy bóng dáng đâu. Cậu như vậy có xứng đáng với Duệ Hân không hả?”, Tô Thần lạnh lùng châm chọc một câu. Bà cụ Tô phụ họa theo: “Cậu đến rồi cũng tốt, tối nay e rằng Duệ Hân sẽ bị Trương Khởi Lâm làm nhục rồi. Ngày mai cậu ở đây đón Duệ Hân về nhà đi. Bọn tôi bận rộn vì chuyện của Duệ Hân suốt một buổi tối, ngày mai còn phải dậy sớm làm việc liên quan đến dự án thảo dược, phải về trước nghỉ ngơi”. Bà cụ Tô nói cứ như lẽ đương nhiên. Lúc này chỉ có Chu Lam xông ra, ôm lấy đùi Lăng Khôi: “Lăng Khôi à, con gái của tôi sắp bị Trương Khởi Lâm làm nhục rồi, cầu xin cậu, xin cậu cứu con gái tôi”. Lăng Khôi thở dài, toàn bộ người nhà họ Tô cũng chỉ có Chu Lam là thật lòng quan tâm Tô Duệ Hân. Mặc dù người phụ nữ này đáng ghét, nhưng sự quan tâm dành cho Tô Duệ Hân là thật. Nghĩ đến đây, Lăng Khôi cũng mềm lòng, hất tay Chu Lam: “Bỏ ra”. Chu Lam lập tức bị văng ra, ngồi dưới đất bật khóc nức nở. Lăng Khôi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua tất cả đám người nhà họ Tô, hắng giọng nói: “Hôm nay vợ tôi gặp nạn, các người đối xử với vợ tôi như vậy, đến ngày nào đó nhà họ Tô gặp nạn thì cũng đừng trách vợ tôi không giơ tay giúp đỡ”. Sau khi để lại một câu, Lăng Khôi nhanh chóng đi về phía cửa cầu thang, liếc nhìn Hổ gia chắn trước mặt nói: “Anh, muốn cản tôi sao?” Hổ gia như tỉnh dậy từ trong mộng, nằm rạp luôn xuống đất: “Không dám!” “Tô Duệ Hân là vợ tôi, anh, bắt cô ấy...”, Lăng Khôi nói một câu, rồi đi thẳng lên tầng. Mấy chục tay đấm quyền anh đứng ở cửa cầu thang, vốn dĩ còn muốn chống cự, nhưng nhìn thấy hơn một trăm vệ sĩ mặc đồ rằn ri đứng bên ngoài cửa, lại liếc nhìn Hổ gia nằm sấp không dậy nổi, thì biết thực lực của thanh niên này không hề nhỏ. Nhưng nếu bọn họ nhường đường thì cũng không dễ ăn nói với Trương Khởi Lâm, một tên dẫn đầu nói: “Mày là kẻ nào?” “Bốp!” Lăng Khôi vung thẳng một bạt tai vào mặt hắn: “Cút!” Gã đàn ông vạm vỡ cao hai mét, bị hất bay cao năm mét, đập mạnh xuống đất hộc máu, nằm sấp như cá chết. Gã đàn ông khác nhìn thấy đại ca đã bị đánh bay lập tức bị dọa sợ hồn vía lên mây. Đại ca này là tay đấm đứng thứ hai đứng sau Tiêu Ức Tình, vậy mà bị một bạt tai của Lăng Khôi đánh ra nông nỗi này sao? Thanh niên này đáng sợ đến mức nào chứ? Nỗi khiếp sợ trong lòng cứ lớn lên, bọn chúng cũng không dám nghĩ nhiều nữa, vô thức lùi ra hai bên. Lăng Khôi thuận lợi bước lên tầng, chạy thẳng lên tầng ba chỗ ở của Trương Khởi Lâm. Khoảnh khắc đá cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy Tô Duệ Hân áo quần vẫn còn ngay ngắn bị trói trên chiếc giường nhỏ, còn Trương Khởi Lâm mặc một chiếc quần đùi rộng thùng thình, vừa uống rượu vừa cầm một cái roi da, hưng phấn kêu gào. Sau khi nhìn thấy Lăng Khôi, Trương Khởi Lâm lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, sững sờ tại chỗ toàn thân run lẩy bẩy. “Vợ, anh xin lỗi, anh đến trễ rồi!”, Lăng Khôi bước lên trước cởi dây thừng trên người Tô Duệ Hân, ôm cơ thể vô cùng xinh đẹp của cô vào lòng, cảm nhận rõ ràng cô vẫn đang run lẩy bẩy. “Hu hu hu, cái tên khốn nhà anh sao bây giờ mới đến, tôi còn cho rằng trên thế giới này không ai quan tâm tôi nữa rồi! Hu hu hu”, Tô Duệ Hân bổ nhào vào lòng Lăng Khôi bật khóc nức nở, hung hăng cắn một cái lên vai Lăng Khôi, phát ra tiếng ‘hu hu hu’ nghẹn ngào. Tâm trạng của cô gần như sắp sụp đổ, hung hăng để lại vết hằn đỏ trên vai Lăng Khôi. Lăng Khôi không tránh né, cứ như vậy tiếp nhận sự kinh hoảng, tuyệt vọng, suy sụp của cô. “Nhà họ Tô không cần em nhưng anh cần em!”, Lăng Khôi cởi áo khoác ngoài xuống, trùm lên cơ thể xinh đẹp của Tô Duệ Hân, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt giúp Tô Duệ Hân: “Không phải em nói, em từng hy vọng gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng, đưa em đi du ngoạn khắp nơi, cưỡi trên lưng ngựa vượt qua núi sông sao? Anh sẽ đưa em đi”. “Anh không được gạt người”, nước mắt Tô Duệ Hân giàn giụa, ôm chặt lưng Lăng Khôi. Tâm trạng quá căng thẳng, khiến hai tay cô gần như dùng hết sức, phát ra tiếng gọi đau xót dày xéo. “Cho dù anh lừa cả thế giới, cũng sẽ không lừa em”, Lăng Khôi nói từng câu từng chữ. Chương 59: Rốt cuộc cậu là ai? Tô Duệ Hân mỉm cười vui vẻ, nhưng vẫn nghẹn ngào, hờn dỗi nói: “Anh ngày càng biết dỗ con gái rồi, sau này không được rời xa tôi nữa”. Thướt tha yêu kiều, thẹn thùng mỉm cười, vô cùng xinh đẹp. “Được, anh đồng ý với em”, giờ khắc này, Lăng Khôi lại thấy đau lòng thương xót. “Anh bế em về nhà”, Lăng Khôi bế ngang Tô Duệ Hân lên, cũng là lần đầu Tô Duệ Hân được Lăng Khôi bế như vậy, cô thẹn thùng ôm chặt cổ Lăng Khôi, tựa đầu vào lồng ngực của Lăng Khôi, khuôn mặt đỏ bừng. Cái ôm này chắc chắn vững chãi, sừng sững to lớn. “Cậu Lăng Khôi, xin lỗi! Trương Khởi Lâm tôi tội đáng phải chết! Tôi không hề biết cô ấy là vợ cậu, nếu tôi biết thì có cho tôi mười nghìn lá gan tôi cũng không dám làm như vậy. Xin cậu trách phạt”, Trương Khởi Lâm sớm đã bị dọa đến mức hồn bay phách tán. “Trách phạt? Không cần thiết. Vợ tôi không thể thấy máu”, Lăng Khôi lạnh lùng để lại một câu rồi đi ra khỏi phòng. Mã Đằng liếc nhìn Trương Khởi Lâm. Trong ánh mắt chứa đầy vẻ tiếc nuối. Người thế nào mới không cần phải trách phạt? Là đồ vô dụng! “Nhược Ly, cô theo cậu Lăng xuống dưới, tôi ở lại xử lý vài chuyện”, Mã Đằng dặn dò một câu, Giang Nhược Ly vội vàng theo Lăng Khôi xuống tầng. Mã Đằng thở dài: “Trương Khởi Lâm, ông nói xem ông đắc tội với ai không được, cứ phải đắc tội với cậu ấy thế?” “Hội trưởng Mã, trong mấy lần hội nghị, tôi ở bên dưới từng nhìn thấy sự tôn quý của ông, cũng coi như có duyên gặp mặt, vẫn mong hội trưởng Mã nói giúp cho tôi mấy câu. Đời này Trương Khởi Lâm tôi cảm kích ơn đức của ông”, Trương Khởi Lâm ra sức dập đầu cầu xin. Mã Đằng nói: “Đến bây giờ ông vẫn không biết người ông đắc tội là ai sao?” “Cậu ta là ai?”, Trương Khởi Lâm đột nhiên nhớ đến tính nghiêm trọng của vấn đề. Ngay cả hội trưởng của Công đoàn Trung Hải cao ngạo xa cách cũng đi theo bên cạnh thanh niên này, vậy thì thân phận của thanh niên này phải đáng sợ đến mức nào chứ? Mã Đằng đáp: “Đừng nói là ông, cho dù là ông trùm kia của Trung Hải, trong mắt cậu Lăng cũng không là cái thá gì. Chẳng qua là cậu Lăng quen che giấu tài năng thôi”. Trương Khởi Lâm bị dọa sợ tè cả ra quần. Ông trùm kia của Trung Hải cũng không bằng Lăng Khôi? Trời ạ! Ông trùm kia của Trung Hải chính là người sáng lập Trung Hải, cũng là vị thần của hơn mười triệu người Trung Hải. Vậy mà cũng không bằng cậu Lăng? “Vừa nãy ông xin cậu Lăng trách phạt, nhưng cậu Lăng nói không cần thiết. Ông biết tại sao không? Vì đồ vô dụng đương nhiên không cần phải trách phạt rồi”, Mã Đằng chậm rãi lấy từ trong ông tay áo ra một sợi dây bạc: “Con kiến hôi làm sao có thể lay động được rồng, đây cũng là ông gieo gió gặt bão”. Tiếp sau đó, tiếng hét thảm thiết của Trương Khởi Lâm vang khắp biệt thự. Ai nghe thấy âm thanh này, trong lòng đều rợn cả tóc gáy. Dưới đại sảnh tầng một, đám người nhà họ Tô cũng nghe thấy tiếng hét vô cùng bi thảm, lòng người lo sợ, ngay sau đó họ nhìn thấy Lăng Khôi bế ngang Tô Duệ Hân bước xuống tầng, còn có Giang Nhược Ly đi theo, ba người đi thẳng một mạch ra khỏi đại sảnh. Từ đầu đến cuối đều không thèm liếc nhìn đám người nhà họ Tô lấy một cái. Đám người nhà họ Tô nhìn thấy Lăng Khôi an toàn đưa Tô Duệ Hân ra ngoài, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ muốn lên tiếng hỏi, nhưng Lăng Khôi đi rất nhanh, cộng thêm bên cạnh còn có Giang Nhược Ly đi theo nên chẳng có ai dám bước lên hỏi. Ngay sau đó, Mã Đằng đi ra, ném vài thứ xuống phía đại sảnh tầng một. Hai tay và hai chân. Tay chân vẫn đang ngọ ngoạy, máu tươi vẫn đang chảy. Điều đáng sợ hơn là Mã Đằng còn chặt đứt hai tay hai chân của Hổ gia trước mặt tất cả mọi người rồi ném xuống đất. Tất cả mọi người trợn mắt nhìn cảnh tượng diễn ra phía trước, không ai dám lên tiếng, cũng không ai dám ngăn cản. “Chuyện hôm nay, nếu mọi người dám cả gan tiết lộ nửa chữ thì Mã Đằng tôi sẽ chơi đến cùng với người đó”, Mã Đằng để lại một câu, lau hai tay sạch sẽ, sải bước nhanh chóng ra khỏi đại sảnh. Hơn một trăm gã đàn ông vạm vỡ mặc đồ rằn ri bên ngoài đại sảnh, lui ra như nước thủy triều. Cả sơn trang Thủy Nguyệt đã yên tĩnh trở lại. Đám người nhà họ Tô và Trần Giang nhìn đến nỗi kinh hồn bạt vía. Mọi thứ như một cơn ác mộng quanh quẩn trong đầu họ. Còn Tô Duệ Hân cứ co rút trong lồng ngực Lăng Khôi. Đến khi Lăng Khôi ôm Tô Duệ Hân về đến chung cư Garden thì cô đã ngủ thiếp đi trong lòng anh. Lăng Khôi đặt ngang cô lên giường nhỏ, vuốt tóc rối hai bên mai cho cô: “Vợ à, ngoan ngoãn ngủ một giấc, ngày mai thức dậy thì mọi thứ đã qua hết. Có anh ở đây, không ai có thể làm hại em”. Lăng Khôi vẫn luôn ngồi bên cạnh Tô Duệ Hân, lặng lẽ nhìn với ánh mắt trìu mến. Cho đến khi ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa. Là Chu Lam trở về. Lăng Khôi biết mình có thể rời đi rồi, lúc đứng dậy anh bỗng thấy choáng váng, áo phông trắng đã nhuộm đỏ màu máu. Huyết Vũ vừa giúp anh lấy ra ba mươi bảy đầu đạn. Vết thương mới vừa băng bó, vốn dĩ nên nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay Lăng Khôi hoạt động quá mức, cộng thêm ôm Tô Duệ Hân suốt dọc đường, sớm đã tác động đến vết thương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, khiến máu tươi thấm ra. Chu Lam nhìn thấy áo quần Lăng Khôi nhuốm máu, bị dọa giật nảy mình, bà ta cho rằng đây là những vết thương do vừa nãy anh ra tay với Trương Khởi Lâm trong phòng ông ta, bà ta lập tức đi lấy hòm thuốc đưa cho anh: “Lăng Khôi, hôm nay cảm ơn cậu, để tôi cầm máu cho cậu”. Trải qua chuyện hôm nay, thái độ của Chu Lam đối với Lăng Khôi đã có chuyển biến rất lớn. Lăng Khôi lắc đầu: “Con không sao, mẹ chăm sóc vợ con cho tốt, nếu có rắc rối gì thì cứ gọi cho con bất cứ lúc nào”. Lăng Khôi không ở lại lâu mà mở cửa rời đi. Lăng Khôi rất ghét kiểu người phụ nữ như Chu Lam, một giây cũng không muốn nhìn thấy bà ta, nếu không phải nể mặt bà ta là mẹ của Tô Duệ Hân thì Lăng Khôi sớm đã mặc kệ bà ta rồi. Hơn nữa, vết thương của Lăng Khôi nứt toác, cần về xử lý gấp. Nếu không rất dễ bị nhiễm trùng. Nhìn bóng lưng rời đi, Chu Lam lẩm bẩm một câu: “Lăng Khôi, rốt cuộc cậu là ai?” Chương 60: Ngày này sẽ tới nhanh tôi Lăng Khôi, rốt cuộc cậu ta là ai? Không chỉ mình Chu Lam nghi ngờ, mà bà cụ Tô và đám người nhà họ Tô cũng nghi ngờ. Sau khi bà cụ Tô về nhà thì đứng ngồi không yên, nghe ngóng tin tức của Lăng Khôi ở khắp nơi nhưng chỉ nhận được một tin tức duy nhất – Lăng Khôi là thằng con rể vô dụng của nhà họ Tô. Điều này khiến bà cụ Tô cảm thấy yên tâm hơn. Tô Thần cũng kể lại chi tiết tin tức nghe ngóng được từ bên ngoài cho bà cụ Tô nghe. Chuyện này và chuyện mà bà cụ Tô nghe ngóng được y hệt nhau, Lăng Khôi quả nhiên không có bối cảnh thân phận gì. “Bà ơi, cháu thấy chúng ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Lăng Khôi chỉ là một thằng ở rể vô dụng thôi mà. Lần này cậu ta có thể nhờ Mã Đằng ra mặt, e rằng vì đã dụ dỗ được Giang Nhược Vy”, Tô Thần nói ra phân tích của mình. Bà cụ Tô nghe xong, cũng cho rằng như vậy, hơi thả lỏng nói: “Lăng Khôi quả nhiên biết cách dụ dỗ ăn bám phụ nữ, trước kia ăn bám Tô Duệ Hân, sau đó dụ dỗ Lục Tử Ca, bảo Lục Tử Ca trở thành người người đại diện của nhà họ Tô chúng ta ba năm liền. Thủ đoạn lừa gạt các cô gái trẻ thật không tầm thường chút nào!” Tô Thần nói: “Vì vậy, cậu ta dụ dỗ Giang Nhược Vy cũng không có gì lạ. Lần này cậu ta nhờ Giang Nhược Vy ra mặt giúp đỡ, mà Mã Đằng cũng là nể mặt Giang Nhược Vy nên mới ra tay”. Bà cụ Tô thư thái cười nói: “Vậy là rõ rồi. Loại đàn ông cặn bã năm lần bảy lượt dụ dỗ đàn bà con gái này, lúc đầu sao không để Tiêu Ức Tình đánh chết nó đi. Mấy gã đàn ông cặn bã nên bị sét đánh chết mới hợp lý”. Tô Thần nói tiếp: “Có lẽ lần trước cậu ta chạy thoát được dưới sự tấn công của Tiêu Ức Tình cũng bởi vì cậu ta tìm Giang Nhược Vy giúp đỡ!” Bà cụ Tô càng nói càng chắc chắn, lúc này mới nói với ẩn ý sâu xa: “Bối cảnh thân phận của Giang Nhược Vy không hề tầm thường chút nào, gia tộc sau lưng cực kì hùng mạnh. Nếu như lúc đầu Giang Nhược Ly gây sức ép đối với Trương Khởi Lâm thì Lăng Khôi có thể trốn thoát khỏi tay của Tiêu Ức Tình là rất có khả năng”. Tô Thần nghiến răng nói: “Tên Lăng Khôi này cái gì cũng không biết, chỉ biết ăn bám là giỏi! Bây giờ còn ăn bám phụ nữ khắp nơi, loại hỗn tạp nào cũng có, thật đúng là làm mất mặt người nhà họ Tô chúng ta”. Tô Thần tự cho rằng mình là đứa con cưng, mọi ngày đều coi Lăng Khôi như một con chó, nhưng bây giờ ngay cả chó cũng càng ngày càng tài giỏi, khiến hắn cảm thấy bị uy hiếp. Bà cụ Tô lắc đầu, không cho là như vậy: “Tô Thần cháu còn quá non nớt. Cháu cảm thấy trong lòng Giang Nhược Vy, loại cặn bã như Lăng Khôi liệu quan trọng đến mức nào chứ? Cô chủ giàu có như Giang Nhược Vy cũng chỉ xem nó như một món đồ chơi. Hôm nay cô ta giúp Lăng Khôi một lần, chỉ là chưa chán ngấy nó thôi. Đợi sau khi chơi đùa chán chê thì Lăng Khôi còn chẳng bằng một con chó, chỉ như phế thải bỏ đi”. Tô Thần nghe xong cảm thấy rất vui vẻ: “Vẫn là bà nhìn xa trông rộng, ngày trước cậu ta ăn bám Lý Lưu Tô, Lý Lưu Tô cũng âm thầm giúp đỡ cậu ta mọi lúc mọi nơi, sau này chơi chán rồi, Lý Lưu Tô cũng bỏ mặc cậu ta đấy thôi”. Bà cụ Tô cười nói: “Đúng vậy, nó là loại đàn ông cặn bã ăn bám phụ nữ, thực ra bản thân nó cũng không ý thức được trong mắt phụ nữ nó vĩnh viễn chỉ là một món đồ chơi. Nó vĩnh viễn không thể ngẩng đầu lên được”. Tô Thần cười lớn nói: “Kiến thức của bà thật sâu rộng. Bây giờ nhà họ Tô chúng ta đang trên đà phát triển, đợi sau khi dược phẩm bán chạy, chúng ta lập tức nộp đơn gia nhập Công đoàn Trung Hải!” Bà cụ Tô gật đầu nhịn cười nói: “Ngày này sẽ tới nhanh thôi”. ... Lăng Khôi được Giang Nhược Ly đỡ vào phòng trên tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận, nhẫn nhịn đau đớn xé băng vết thương. Anh nhìn bản thân mình trong gương, trên người có vô số vết thương hở, máu chảy không ngừng. Lăng Khôi mở lọ cồn Huyết Vũ để lại, cắn răng chịu đựng, đổ cồn lên người. Giang Nhược Vy đột nhiên cầm lấy tay Lăng Khôi nói: “Anh Lăng, vết thương của anh quá nghiêm trọng, nhất định phải đến bệnh viện, nếu không sẽ không cầm được máu và hậu quả về sau rất khó tưởng tượng được”. Mặc dù Giang Nhược Ly còn ít tuổi nhưng sinh ra và lớn lên trong gia tộc giàu có hàng đầu ở thành phố Trung Hải, quanh năm ở bên cạnh Mã Đằng, hiểu sâu biết rộng, chuyện gì mà chưa từng gặp chứ? Nhưng vừa nhìn thấy vết thương băng bó trên người Lăng Khôi, hàm răng cô ấy đều run cầm cập. Trên thế giới này, ai có thể chịu đựng được vết thương nặng như vậy mà không chết? Hơn nữa biết rõ bản thân bị thương nặng nhưng lại không hề dưỡng bệnh cho tốt, ngược lại còn đi giải cứu vợ mình, từ đầu đến cuối, máu nhuộm đỏ cả áo mà anh ấy cũng không nhăn mày lấy một cái. Rốt cuộc anh ấy là người đàn ông như thế nào? Mặc dù Mã Đằng cực kì tin tưởng cô ấy, nhưng Mã Đằng không nói cho cô ấy biết thân phận thực sự của Lăng Khôi. Cô ấy chỉ có thể tự mình suy đoán. “Bỏ tay ra”, Lăng Khôi cứng rắn nói “Không bỏ”, Giang Nhược Vy rất bướng bỉnh: “Anh là người mà ông Mã Đằng nương nhờ, cũng là người quan trọng nhất đối với ông Mã Đằng. Trước đây ông Mã Đằng đã nói với tôi, nhất định phải bảo vệ sự an toàn cho anh. Bây giờ anh nhất định phải theo tôi đến bệnh viện”. Nếu như không phải suy nghĩ đến ý tốt này của Giang Nhược Vy thì Lăng Khôi đã sớm tát cô ấy một bạt tai. “Chuyện tôi bị thương không được để bất kì ai biết. Ngoài cô và Mã Đằng ra, thì chẳng mấy ai biết chuyện này”, Lăng Khôi cũng hòa hoãn hơn, anh giải thích: “Cho dù có nguy hiểm lớn thế nào nữa thì tôi cũng phải một mình chịu đựng”. “Vậy tôi giúp anh khử trùng”, Giang Nhược Ly đột nhiên ý thức được thân phận đặc biệt của Lăng Khôi nên cũng không cố chấp nữa. Cô ấy lấy lọ cồn từ tay Lăng Khôi, từng chút từng chút giúp Lăng Khôi sát trùng vết thương. Cô ấy không quen làm sạch vết thương, mấy lần khiến Lăng Khôi run rẩy vì đau đớn. Mười phút trôi qua, mới làm sạch vết thương xong, sau đó đắp bông khử trùng lên vết thương, rồi dùng băng gạc quấn lại. Một tiếng sau mới làm xong tất cả. “Được rồi”, Giang Nhược Ly thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực của bản thân như đã cạn kiệt.