Chương 51: Dự án gặp nguy Tô Duệ Hân giống như một cô bé, điên cuồng phát tiết cảm xúc của bản thân. Mỗi một câu nói đều là trách móc và mắng mỏ Lăng Khôi, nhưng Lăng Khôi lại cảm thấy mỗi câu đều là sự quan tâm dành cho mình. Lăng Khôi cười gượng: “Đồ ngốc, sao em lại không tự tin về sức hấp dẫn của mình như thế chứ. Anh cũng không mù, sao anh có thể dan díu với một người phụ nữ xấu xí như Lục Tử Ca chứ?” “Anh nói dối. Lục Tử Ca rõ ràng là một cô gái rất xinh đẹp”, Tô Duệ Hân nói với giọng điệu chua xót, thế nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ. “Vốn dĩ cô ấy không xấu, nhưng mà so với em thì xấu hơn nhiều lắm”, Lăng Khôi nói câu này ít nhiều cũng có chút lương tâm. “Vậy tại sao anh phải đâm đầu vào con đường chết vì cô ta?”, cảm xúc của Tô Duệ Hân đã dịu đi không ít. “Em đang quan tâm anh đấy à?”, nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Tô Duệ Hân, Lăng Khôi chợt cảm thấy vô cùng buồn cười. “Đúng thế”, lúc Tô Duệ Hân nói ra những lời này thì cảm thấy không đúng lắm, cô đẩy mạnh Lăng Khôi ra rồi chỉ muốn tự tát cho mình một cái. Ba năm nay, mình chưa từng chủ động chạm vào đồ vô dụng này. Vậy mà ban nãy mình lại đánh vào ngực anh ta? Mình bị điên rồi hay sao? Mình quan tâm một tên cặn bã đi ngoại tình để làm gì chứ? Sau khi ổn định lại cảm xúc, Tô Duệ Hân cảm thấy tên cặn bã này đã dan díu với Lục Tử Ca, điều này thật sự đáng hận, hoàn toàn không xứng đáng với sự quan tâm mong ngóng của mình. Thái độ của cô sau đó cũng lạnh lùng đi rất nhiều: “Ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thì đừng về nữa. Hôm nay làm thủ tục ly hôn luôn đi”. Lăng Khôi liền sững sờ. Vãi chưởng, phụ nữ lật mặt đúng là còn nhanh hơn lật sách. Lăng Khôi thử thăm dò: “Không phải ban nãy em vẫn rất quan tâm anh sao?” “Ban nãy là ban nãy, bây giờ là bây giờ”, Tô Duệ Hân lạnh lùng nói: “Anh có biết anh rất đáng ghét không? Ăn bám, ngoại tình, trêu hoa ghẹo nguyệt. Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào cặn bã hơn anh”. “Hôm nay nhất định phải ly hôn”, sau khi Tô Duệ Hân bình tĩnh lại thì trong đầu toàn là ấn tượng không tốt về sự tồi tệ của Lăng Khôi. Nghĩ đến cảnh tượng trước đây Lăng Khôi ngoại tình, dan díu với Lý Lưu Tô và Lục Tử Ca là trong lòng cô lại có cảm giác chán ghét không thể nói thành lời. “Ôi chao không xong rồi, anh đột nhiên nhớ ra hôm nay còn có việc phải làm. Anh phải đi trước đây”, Lăng Khôi để lại một câu rồi nhanh chân chuồn lẹ. “Tên khốn nạn nhà anh, quay lại đây cho tôi”. Tô Duệ Hân đi giày cao gót đuổi theo sau, phát hiện ra Lăng Khôi đã đi xa mất rồi. Quay trở về nhà, nhìn thấy trên bàn toàn là những món ăn nóng hổi mà mình thích ăn, Tô Duệ Hân không khỏi cảm thấy thật ấm áp, đột nhiên nghĩ đến những điểm tốt của Lăng Khôi. “Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân. Sao mày lại hèn như thế chứ? Tên cặn bã đó đi đến đâu cũng trêu hoa ghẹo nguyệt, căn bản không coi mày ra gì, sao mày lại có thể nhung nhớ anh ta? Mày bị điên rồi”, Tô Duệ Hân suýt chút nữa thì tự tát mình một cái. Có điều. Những món ăn này quả thực rất thơm. Không ăn thì đúng là lãng phí. Tô Duệ Hân ngồi xuống ăn cơm, lần đầu tiên cô ăn hết hai bát: “Cơm tên tệ bạc này nấu đúng là không tệ, chỉ có nhân phẩm quá là cặn bã”. Ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau, Tô Duệ Hân lại đến bệnh viện Bình An làm việc như thường ngày. Bây giờ công việc của Tô Duệ Hân rất thoải mái, không có nhà họ Tô gây khó dễ, dựa vào năng lực làm việc của Tô Duệ Hân, đương nhiên chỉ cần xử lý công việc của bệnh viện Bình An thôi thì chẳng có gì khó khăn. Khoản vay bốn triệu tệ kia có thể trả lại cho Lăng Khôi nhanh thôi. Nhưng điều khiến Tô Duệ Hân cảm thấy thất vọng là bà cụ Tô và Tô Thần bây giờ gần như đã dốc hết một nửa số tài sản và tài nguyên của tập đoàn Tô Thị vào dự án thảo mộc kia. Bọn họ tin chắc rằng dự án sẽ đưa nhà họ Tô bước lên một tầm cao chưa từng có. Mà dự án lớn như vậy, từ đầu đến cuối lại không cho Tô Duệ Hân tham gia vào. Đối với một người ôm nhiều ước mơ hoài bão, muốn thực hiện những việc thiết thực như Tô Duệ Hân thì đây rõ ràng là một sự đả kích lớn. “Haizz, suy cho cùng thì từ đầu đến cuối mình cũng chỉ là một người ngoài trong mắt người nhà họ Tô. Bất luận mình có làm tốt đến đâu thì bà nội cũng không trọng dụng mình”, Tô Duệ Hân thở dài. Đúng lúc này, bà cụ Tô gọi điện tới, nói thẳng: “Duệ Hân, tới toà nhà trụ sở chính một chuyến đi”. Nói xong bà ta cúp máy luôn. Tô Duệ Hân cho rằng công việc mình làm xảy ra sai sót gì nên mới rà soát lại một lượt các công việc gần đây trong đầu, xác định rằng không có vấn đề gì cả, lúc này mới vội vàng đi đến toà nhà trụ sở chính tập đoàn Tô Thị. Toà nhà trụ sở chính tập đoàn Tô Thị tương đối bình thường, chỉ là thuê lại năm tầng trong toà nhà CBD ở trung tâm thành phố, sau đó mua quyền đặt tên cho toà nhà mà thôi. So với một ông lớn hàng đầu như Công đoàn Trung Hải thì rõ ràng không khác gì trò hề. Lúc Tô Duệ Hân tới văn phòng làm việc của bà cụ Tô thì phát hiện ra có không ít người đang ngồi bên trong. Tô Thần, Tô Ba, Tô Toàn và Tô Mộng Như đều có mặt. Bà cụ Tô ngồi trước bàn làm việc, do dự một lát rồi nói: “Nếu đều đến đủ cả rồi thì tôi nói thẳng luôn. Chúng ta tìm Trương Khởi Lâm, tốn chín mươi triệu tệ mới ký được hợp đồng đại diện phát ngôn ba năm với Lục Tử Ca. Đây vốn dĩ là việc hoàn toàn chắc chắn, tập đoàn chúng ta cũng đã công bố ra ngoài rằng Lục Tử Ca sẽ làm người đại diện phát ngôn cho thảo mộc, từ đó nhận được vô số bình luận tốt của thị trường. Nhưng không hiểu tại sao Trương Khởi Lâm lại đột nhiên nuốt lời. Lục Tử Ca công khai bày tỏ sẽ không bao giờ hợp tác với tập đoàn Tô Thị nữa. Như vậy thông báo trước đây của chúng ta sẽ trở thành đồ bỏ đi, chỉ đợi đến lúc tự vả vào mặt mình. Bây giờ bên ngoài đã bắt đầu hoài nghi về tập đoàn Tô Thị, bắt đầu bài xích dự án thảo mộc của chúng ta. Nếu chúng ta không thể lấy lại danh tiếng, e rằng sản phẩm tương lai của dự án thảo mộc sẽ khó mà bán chạy được. Nói nghiêm trọng hơn thì một nửa số tài sản của tập đoàn mà chúng ta đã đổ vào nghiên cứu dự án thảo mộc có thể sẽ mất trắng hoàn toàn”. Bà cụ Tô cũng không thể hiểu nổi, trước đây Trương Khởi Lâm đã ký xong hợp đồng với mình, bản thân còn mang cả bản sao hợp đồng về, tại sao Trương Khởi Lâm lại đột nhiên nuốt lời chứ? Tô Toàn nói: “Cách tốt nhất bây giờ là để Lục Tử Ca ra mặt thanh minh, nói trước đây chỉ là hiểu nhầm, cô ta vẫn tiếp tục làm người đại diện phát ngôn cho sản phẩm của chúng ta”. Tô Thần lắc đầu: “Chúng cháu đã cố thử liên lạc với Lục Tử Ca, nhưng bọn họ cứ luôn từ chối gặp mặt. Xem ra vẫn canh cánh trong lòng chuyện chúng ta qua mặt cô ta, tìm thẳng tới Trương Khởi Lâm để ký kết hợp đồng”. Bà cụ Tô nói: “Trước đây có rất nhiều nhà phân phối, đối tác hợp tác và nhà đầu tư có hứng thú với dự án thảo mộc của chúng ta. Bây giờ niềm tin đều lung lay hết cả, thậm chí một bộ phận còn đề nghị tạm dừng hợp tác. Tình hình đã trở nên vô cùng nguy cấp rồi”. Tô Thần nói: “Duệ Hân, chồng em không phải đang cặp kè với Lục Tử Ca hay sao, chi bằng em bảo Lăng Khôi bắc cầu giúp chúng ta đi. Xem có thể giúp chúng ta hẹn gặp cô ta hay không”. Chương 52: Sao các người không tự liên hệ? Sắc mặt Tô Duệ Hân trở nên u ám. Lăng Khôi dan díu với Lục Tử Ca sau lưng vốn dĩ đã là nỗi đau chất chứa trong lòng mình. Nhưng bây giờ gia tộc lại vì lợi ích mà chẳng hề để tâm đến cảm nhận của mình, còn xát muối vào vết thương của mình nữa. “Muốn Lăng Khôi làm trung gian, sao các người không tự mình liên hệ”, Tô Duệ Hân rất không vui nói. Tô Duệ Hân hơi bất bình cho Lăng Khôi. Trước đây nhà họ Tô xem Lăng Khôi là con lợn con chó, thẳng thừng ném quà của Lăng Khôi ngay trong lễ mừng thọ bảy mươi tuổi của bà cụ Tô, còn công khai đuổi Lăng Khôi đi. Lúc ở nhà Trương Khởi Lâm, người nhà họ Tô biết rõ Lăng Khôi đi thách đấu với tay đấm huy chương bạc, thế mà cũng không cản anh lại. Bây giờ lúc cần đến Lăng Khôi thì lại bảo mình ra mặt sao? Cái gia tộc này khiến Tô Duệ Hân cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thậm chí có phần chán ghét. Tô Thần nói: “Duệ Hân, em là người nhà họ Tô, từ nhỏ đã được hưởng sự ưu ái của nhà họ Tô, bây giờ nhà họ Tô gặp chuyện, em phải góp sức chứ”. “Cứ quyết định vậy đi. Duệ Hân, cháu bảo Lăng Khôi liên hệ với Lục Tử Ca, hẹn cô ta ăn cơm. Có thể móc nối được quan hệ với Lục Tử Ca hay không có liên quan đến sự sống còn của dự án thảo dược của chúng ta đấy”, bà cụ Tô ra lệnh, cũng không cho Tô Duệ Hân cơ hội từ chối mà đã rời đi. “Duệ Hân, em còn là người nhà họ Tô ngày nào thì bắt buộc phải ưu tiên đến lợi ích của nhà họ Tô trước, anh tin em có thể làm được”. “Duệ Hân, cô đừng để bà cụ Tô thất vọng đấy. Bà cụ Tô đã vất vả vì cái nhà này nhiều rồi, quả thật chẳng dễ dàng gì”. … Mọi người đều chân thành chỉ bảo Tô Duệ Hân. Lúc này, bọn họ đều đã đi hết chỉ còn lại một mình Tô Duệ Hân đứng ngây người trong văn phòng. Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy lạnh cả người, đôi mắt hiện lên một vẻ thê lương. ... Tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận là căn phòng rất rộng lớn. Khoảng thời gian này Lăng Khôi vẫn ở đây. Ngay cả Lâm Vân bình thường cũng không dám gõ cửa làm phiền. Ngoài Lăng Khôi ra cũng chỉ có một người có thể tự do ra vào nơi này. Đó là Huyết Vũ. Lúc này, Lăng Khôi đang để trần thân trên ngồi trong bồn tắm hình tròn trong phòng tắm. Huyết Vũ cầm một con dao phẫu thuật rạch vào cánh tay phải của Lăng Khôi, từng chút từng chút lấy đầu đạn gỉ sét ra. Cả quá trình không hề được gây tê. Lăng Khôi ngồi thẳng như người sắt, trong miệng còn cắn một con dao nhỏ dài khoảng một thước, mồ hôi nhễ nhại nhưng anh không hề cau mày. Thời xưa có chiến thần qua năm ải, chém sáu tướng, cười nói đến bàn cờ, tách xương trị vết thương. Mà ngày nay Lăng Khôi mình đồng da sát, lấy đạn không cần thuốc tê, không than một tiếng. Có lẽ với người ngoài, đây là chuyện chẳng thể tưởng tượng được. Nhưng đây chỉ là chuyện quá đỗi bình thường với Lăng Khôi. Anh từng mang theo dao súng trong người đi cả hàng trăm kilomet chỉ để giết một người. Cũng từng lấy rượu sát trùng trên chiến trường, dùng lửa hơ dao để lấy đạn găm sâu vào da thịt, chỉ vì một trận thắng. Từng uống loại rượu mạnh nhất, từng “thưởng thức” phụ nữ gợi cảm nhất, trải qua cay đắng khó khăn nhất, cũng từng chịu tội lỗi nặng nhất. Chỉ cần mình còn hơi thở thì chiến trường này vẫn chưa kết thúc! Đàn ông con trai mình đồng da sắt, không hề màng đến sống chết. Con dao trong tay Huyết Vũ nhanh chóng đảo qua đảo lại, một lát sau đã lấy được viên đạn gỉ sét đó ra: “Đầu đạn này đã ở trong cơ thể anh ba năm, nếu không phải được thuốc kháng sinh chống đỡ thì cánh tay của anh đã bị hủy từ lâu rồi. Tô Duệ Hân chăm anh rất tốt”. Giọng Huyết Vũ không thể bình tĩnh được khi nói câu cuối cùng. “Nhưng trong cơ thể anh vẫn còn một trăm lẻ tám đầu đạn giống vậy nữa. Tôi cũng chỉ có thể lấy ra đầu đạn ở tay chân và những vị trí không sâu thôi, tôi không có cách nào lấy bảy mươi hai viên còn lại đang găm chặt sâu trong cơ thể anh ra được”, Huyết Vũ không thể tưởng tượng được lúc đầu rốt cuộc vị chủ soái này đã trải qua nỗi đau và dằn vặt thế nào ở trên núi Tuyết Long. Anh ấy làm thế nào mà có thể kiên cường sống đến ngày hôm nay? Từ từ định thần lại, Huyết Vũ nói: “Hiêu Vương, hôm nay đến đây thôi, anh nghỉ ngơi vài ngày đi, lần sau tôi sẽ tiếp tục lấy đạn ra”. “Không cần đâu, cứ tiếp tục là được, lấy hết những đầu đạn cô có thể lấy ra đi”, Lăng Khôi cắn con dao nhỏ, nói không rõ lắm, nhưng sự dứt khoát trong lời nói lại không cho phép người khác từ chối. Huyết Vũ không cãi lại anh, cô ta gật đầu sau đó nắm chặt dao phẫu thuật tiếp tục lấy đạn ra cho Lăng Khôi. Viên thứ hai, viên thứ ba. Tay Huyết Vũ rất vững vàng, còn vững hơn bác sĩ giỏi hàng đầu từng trải qua vô số cuộc phẫu thuật. Con dao trong tay cô ta ngày càng nhanh dường như muốn phác họa nên từng đóa hoa. Cô ta từng là tay bắn tỉa giỏi nhất bên cạnh Lăng Khôi, có thể chỉ dựa vào súng bắn tỉa hạng nặng bắn từ xa mà chính xác bắn nổ đầu kẻ thù ở khoảng cách hơn hai nghìn mét. Tay súng thần ở đẳng cấp này, bảo tay cô ta không vững chắc mà được à? Từng đầu đạn gỉ sét được lấy ra. Từ đầu đến cuối cả người Lăng Khôi sừng sững như núi, không hề bị quật ngã. Sau khi lấy đầu đạn thứ ba mươi bảy ra, cuối cùng Lăng Khôi cũng run lên, sau đó hai mắt tối sầm lại ngã xuống. “Hiêu Vương”. Huyết Vũ đau lòng kêu lên, cô ta vươn tay ôm cơ thể anh vào lòng, vội vàng xử lý sạch sẽ vết thương, sát trùng, băng bó cho anh, sau khi tiêm kháng sinh xong thì ôm anh lên giường. Nhìn thanh niên cả người đều bị băng bó, tâm tư của Huyết Vũ cũng trở về lúc ở trên núi Tuyết Long, nhớ lại cảnh tàn sát khốc liệt, mưa bom bão đạn lúc đó. Nghĩ đến người từng là chủ soái dẫn dắt binh sĩ xông pha chiến trường, nhìn vô số vết thương do dao đạn trên người anh, mắt Huyết Vũ cũng ngân ngấn nước. “Hiêu Vương, tôi xin lỗi. Với năng lực hiện giờ của tôi cũng chỉ có thể giúp anh lấy được ba mươi bảy đầu đạn thôi. Còn bảy mươi hai đầu đạn còn trong cơ thể anh thì tôi lực bất tòng tâm”. “Chỉ có Quốc Thủ Thánh Y mới có khả năng loại bỏ hết đầu đạn trong người anh, nếu không mạng sống của anh không còn được bao lâu nữa”, Huyết Vũ càng nói cảm xúc càng kích động: “Bất kể là vượt trăm sông ngàn núi, bị bao thứ cản trở, tôi cũng sẽ tìm được vị Quốc Thủ Thánh Y mất tích đã lâu kia về. Hiêu Vương, anh đợi tôi trở lại nhé”. Huyết Vũ nhẹ nhàng đắp lại chăn bông cho Lăng Khôi, sau đó lặng lẽ rời đi. Chương 53: Tôi là vợ anh ta Lăng Khôi tỉnh lại đã là lúc chiều tối. Cơ thể rất rã rời, chỉ ngồi dậy thôi mà cứ có cảm giác đã tiêu hao hết sức lực trong người. Anh mặc đồ vào, chịu đựng cơn đau thấu xương cử động thân thể một chút, lúc này anh mới có cảm giác cơ thể này là của mình. Những vết thương được băng bó vẫn còn hơi đau. “Cái thân tàn tạ đầy vết thương này ngày càng vô dụng rồi, cũng không biết có thể kiên trì được đến ngày giải oan cho các anh em Long Nha không nữa”, Lăng Khôi ngước nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Nhắm mắt lại, trong đầu Lăng Khôi vang lên từng hồi bài chiến ca, cảnh tượng chiến tranh đàn áp, xác chết chất đầy như núi, máu chảy thành sông. Ba năm nay, cảnh tượng này cứ không ngừng hiện lên trong giấc mơ của Lăng Khôi. Ác mộng quấn lấy, tội lỗi ngàn lần, day dứt cả đời. Gió đêm thoảng qua lạnh lẽo, Lăng Khôi không nhịn được khẽ ho. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Khôi. Là Lục Tử Ca gọi đến. Sau khi bắt máy, Lăng Khôi chỉ nghe giọng nói lạnh như băng của đối phương: “Lăng Khôi, tôi gọi cho anh mãi không được. Bây giờ anh có rảnh để đi ăn với tôi không? Tôi mời”. Lăng Khôi cười gượng đang muốn từ chối lời mời. “Nghe nhịp thở của anh hình như anh rất mệt à? Có phải hôm nay anh đã bị thương trong lúc đấu với Tiêu Ức Tình không? Tôi lái xe đến đón anh, nếu anh không thoải mái thì tôi chở anh đến bệnh viện kiểm tra”, Lục Tử Ca quan tâm anh. “Cảm ơn cô đã quan tâm, hôm nay tôi không có tâm trạng, hẹn cô hôm khác nhé”, Lăng Khôi cúp máy. Nếu là bình thường, Lăng Khôi có thể đồng ý nhưng bây giờ vừa lấy đạn ra xong nên anh không tiện cử động gì. Anh vừa cúp máy thì Tô Duệ Hân lại gọi điện đến. Anh vừa bắt máy lên đã nghe giọng nói oán trách của Tô Duệ Hân: “Lăng Khôi, có phải anh lại trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài không? Cố ý không bắt máy của tôi à?” Lăng Khôi cười gượng: “Loại đàn ông lăng nhăng như anh mà có đóa hoa nào khiến anh phải trêu à?” “Tôi gọi cho anh cả một buổi trưa mà không ai bắt máy, anh đang làm gì?” “Anh đang nghĩ đến em”. “Nghĩ đến tôi cái gì?” “Nghĩ xem em có đang nhớ anh không”. “Miệng lưỡi anh được bôi mỡ à? Anh đang ở đâu vậy? Tôi đến đón mời anh đi ăn”, Tô Duệ Hân nói. Lăng Khôi sửng sốt, nay vợ lại chủ động mời mình đi ăn? “Sao anh không nói gì vậy? Anh không đồng ý ư?” “Được, em đến nhà hàng Á Vận đi”. “Nhà hàng Á Vận hơi đắt, tiết kiệm một chút được không?” “Anh mời em”. “Anh lấy đâu ra tiền thế? Có phải Lục Tử Ca cho anh tiền không?” “Anh mới tìm được một công việc, mặc dù kiếm tiền khá vất vả nhưng nhất định phải hào phóng với vợ mình”. Trời mưa. Lúc Lăng Khôi đứng ngoài cửa đón Tô Duệ Hân, người cô hơi ướt, cô vừa tan làm nên vẫn còn mặc váy công sở kết hợp với đôi giày cao gót bảy phân làm dáng người cô trở nên vô cùng hoàn hảo. Vẻ ngoài xinh đẹp càng khiến người ta say mê. Bây giờ Tô Duệ Hân cũng còn trẻ, nếu sau này gả vào nhà giàu, chắc chắn sẽ là một người xinh đẹp, tao nhã, nghiêng nước nghiêng thành. “Vợ à, em đến rồi”. Lăng Khôi bước đến lấy tay phủi sạch những hạt mưa còn đọng trên người Tô Duệ Hân và nước mưa trên tóc cô. Động tác dịu dàng này khiến Tô Duệ Hân hơi kích động. Lần đầu tiên cô nhận ra Lăng Khôi thế mà cũng dịu dàng và ga lăng như vậy. Cảnh tượng này khiến vô số khách hàng xung quanh vô cùng ngưỡng mộ. “Người phụ nữ này xinh quá, còn đẹp hơn nghệ sĩ trên tivi nữa. Tôi lớn vậy rồi mà chưa từng thấy người nào đẹp như vậy”. “Tôi cũng chưa từng thấy. Người đàn ông này là ai vậy? Sao có thể tìm được bạn gái xinh thế?” “Người đàn ông này ăn mặc bình thường chắc chắn không giữ được phụ nữ xinh như vậy đâu, sớm muộn gì phụ nữ đẹp vậy cũng trở thành đồ chơi của đám nhà giàu”. “Cho tôi ngủ một đêm với loại phụ nữ đẹp này, tôi sẵn lòng bị giảm mười năm tuổi thọ”. Lăng Khôi và Tô Duệ Hân xếp hàng đi vào chỗ ngồi ở phòng khách trong ánh mắt đầy đố kị và ngưỡng mộ của mọi người. “Em muốn ăn gì cứ gọi”, Lăng Khôi hào phòng đưa menu cho Tô Duệ Hân. Tô Duệ Hân ngờ vực nhìn Lăng Khôi nhưng cô cũng không nói gì, cuối cùng gọi mấy món rẻ nhất. Dù là vậy thì bữa ăn này ít nhất đã bay mất mấy nghìn tệ, Tô Duệ Hân định lát nữa sẽ đi thanh toán. Chút tiền sinh hoạt của Lăng Khôi vẫn là mình đưa cho anh ta, dù ở bên ngoài vất vả có thể kiếm tiền thì cũng chỉ kiếm được mấy nghìn mà thôi. Hơn nữa mình có chuyện nhờ Lăng Khôi nên càng không thể để anh ta mời được. Bữa ăn đầy đủ năm vị. Tất nhiên đây chỉ là một tính từ miêu tả, thật ra Tô Duệ Hân chỉ gọi ba món. “Lăng Khôi, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ”, Tô Duệ Hân thở dài, nhắc đến nhiệm vụ bà cụ Tô giao cho cô với anh, cuối cùng nói: “Tôi biết nhà họ Tô đối xử không công bằng với anh, mẹ và bà nội tôi đều rất xem thường anh, nhưng…” “Chuyện của em chính là chuyện của anh, em muốn cái gì anh cũng sẽ cho em, chỉ cần anh có thứ đó”, Lăng Khôi cầm điện thoại lên gọi cho Lục Tử Ca, mời cô ta đến nhà hàng Á Vận. Lục Tử Ca rất vui liền đồng ý ngay. “Được rồi, Lục Tử Ca đã đồng ý đến đây, lát nữa anh bảo cô ta đồng ý với em là được”, Lăng Khôi khẽ ho, giọng hơi trầm thấp. “Sao Lục Tử Ca lại nể mặt anh vậy? Có phải hai người…”, Tô Duệ Hân chua xót nói. “Em ghen à?”, Lăng Khôi phát hiện dáng vẻ ngại ngùng ghen tuông của vợ mình rất đáng yêu. “Xí, ai thèm ghen chứ, tôi chỉ muốn nhìn xem anh có lăng nhăng với ai mới hay không thôi”, Tô Duệ Hân đỏ mặt, rõ ràng lời nói còn chút ý ghen tuông trong đó. “Em yên tâm đi, đời này của anh có em là đủ rồi”. “Lừa đảo, tôi chẳng thèm tin anh”, Tô Duệ Hân xoay mặt sang chỗ khác, thầm cảm thấy vui vẻ. Không lâu sau, Lục Tử Ca dẫn theo chị Béo vội vã chạy đến. Cô ta ngồi xuống cạnh Lăng Khôi dưới ánh mắt ghen ghét của vô số thực khách xung quanh: “Lăng Khôi, sao sắc mặt anh kém như vậy? Môi trắng bệch cả ra, có phải bị thương rồi không?” Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi, quả nhiên nhận ra sắc mặt Lăng Khôi tái nhợt, nhất là môi hơi tím tái. Lục Tử Ca vừa nhìn đã nhận ra, vậy mà mình nãy giờ không phát hiện ra gì cả. Tô Duệ Hân không khỏi cảm thấy áy náy. Lăng Khôi lắc đầu nói: “Tôi không sao, chỉ là cơ thể hơi cảm lạnh nên lúc nãy mới từ chối cô”. “Không sao, sớm biết vậy tôi đã đến thăm anh rồi”, lúc này Lục Tử Ca mới để ý đến người phụ nữ xinh đẹp ngồi đối diện Lăng Khôi, xấu hổ nói: “Người đẹp này là?” “Tôi là vợ anh ta”, Tô Duệ Hân tự giới thiệu theo bản năng, nói ra rồi cô mới có cảm giác không đúng, hình như đây là lần đầu tiên cô công khai thừa nhận mình là vợ Lăng Khôi. Mình sao vậy nhỉ? Ghen sao? Hay là sợ Lục Tử Ca cướp mất Lăng Khôi đi? Người đàn ông lăng nhăng này không hề có ưu điểm nào, sao phụ nữ như Lục Tử Ca có thể thích anh ta chứ? Nhưng tại sao mình lại không kiềm chế được cảm xúc được mà dao động thế này nhỉ? Chương 54: Đồ cặn bã Giọng nói của Tô Duệ Hân không hề nhỏ, mấy khách hàng đang dùng bữa xung quanh đều nghe thấy, ngay lập tức đã gây hiệu ứng dư luận mạnh mẽ. "Ôi vãi, cô gái xinh đẹp này vậy mà lại là vợ của anh ta, anh ta lấy đâu ra may mắn lớn đến thế?” "Anh ta đã kết hôn rồi mà còn bắt cá hai tay, đúng là loại đàn ông cặn bã”. "Gọi người tình đến dùng bữa ngay trước mặt vợ mình, không phải bắt cá hai tay thì là gì?” "..." Bởi vì lúc bước vào, Lục Tử Ca đeo khẩu trang kín mít, đèn trong phòng cũng rất mờ nên người bên ngoài không thể nhìn rõ dung mạo của cô ta. Nếu không họ sẽ nhận ra người phụ nữ này chính là ngôi sao nổi tiếng Lục Tử Ca. Lục Tử Ca cũng cảm thấy hơi lúng túng, cô ta tuyệt đối không thể ngờ được rằng Lăng Khôi còn trẻ như vậy mà đã có vợ, uổng công mình còn có thiện cảm tốt với anh ta. Nhất thời, Lục Tử Ca không biết nên nói gì. Da đầu Lăng Khôi cũng tê dại, anh làm liều nhắm mắt giới thiệu: "Lục Tử Ca, đây là vợ của tôi tên là Tô Duệ Hân. Vợ à, đây là Lục Tử Ca”. "Đồ cặn bã!" Lục Tử Ca và Tô Duệ Hân không hẹn mà cùng nhau mở lời. Hai cô gái trố mắt nhìn nhau, có cảm giác đã tìm được đồng minh. Vãi chưởng, chuyện quái quỷ gì đây? Lăng Khôi sắp nôn ra máu. “Anh đã có vợ rồi, vậy còn gọi tôi tới đây làm gì?”, Lục Tử Ca hậm hực nói. "Lăng Khôi, nếu sớm biết anh đã có vợ thì chị Ca chắc chắn sẽ không bao giờ đến đây, anh đúng là đồ cặn bã”, chị Béo phẫn nộ bổ sung thêm một câu. Lăng Khôi khẽ ho, rồi cười gượng nói: "Lục Tử Ca, tôi gọi cô đến đây là có một chuyện cần nhờ cô giúp đỡ”. “Anh nói đi”, thái độ của Lục Tử Ca trở nên không mấy hòa nhã. “Tôi muốn cô tiếp tục trở thành người đại diện cho dự án y học thảo dược của nhà họ Tô trong ba năm”, Lăng Khôi nói thẳng vào vấn đề chính. "Lăng Khôi, anh điên rồi à? Anh đã quên bà cụ Tô và Tô Thần đối xử với anh như thế nào rồi sao? Ngay cả sự sống chết của anh mà bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm. Hơn nữa bọn họ đối xử thế nào với chị Ca? Vậy mà giờ anh còn muốn chị Ca làm người đại diện cho dự án của nhà họ Tô ư?”, chị Béo nổi giận nói: “Không được, tôi không đồng ý”. "Khụ khụ”. Lăng Khôi ho khan quá mức dữ dội, đến nỗi cúi người rạp xuống. Lục Tử Ca nhìn thấy bộ dạng của Lăng Khôi, lập tức nghĩ rằng Lăng Khôi đã bị thương khi giao đấu với Tiêu Ức Tình trước đó. Trong lòng cô ta cảm thấy hết sức áy náy, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Lăng Khôi, anh cứ phải như vậy sao?” Lăng Khôi lại ngồi thẳng dậy: "Nếu lần này cô giúp tôi thì tôi sẽ báo đáp cô gấp nghìn lần”. "Tôi đã nợ anh một đời tự do, không cần anh phải báo đáp tôi thêm nữa. Lần này, tôi có thể đồng ý với anh, hơn nữa cũng không nhận bất kỳ khoản tiền thù lao nào. Tuy nhiên, từ nay về sau anh và tôi coi như đã trả hết các món nợ”, Lục Tử Ca đứng bật dậy, liếc nhìn Tô Duệ Hân:"Cô Tô, ngày mai tôi sẽ bảo chị Béo chuẩn bị trước hợp đồng cho cô”. Lục Tử Ca rời đi, để lại một bóng lưng xinh đẹp tuyệt trần, cùng những lời oán trách và sự thất vọng đối với Lăng Khôi. Mãi một lúc lâu sau, Tô Duệ Hân mới định thần lại: "Lăng Khôi, anh cũng giỏi quá nhỉ. Chỉ một câu nói của anh, mà người ta đã đồng ý làm người đại diện ngay. Hơn nữa còn không cần đến chín mươi triệu tệ tiền thù lao làm người đại diện, quan hệ giữa anh và cô ta đã tốt đến mức độ nào rồi?” Lăng Khôi vừa ho khan vừa nói: "Cũng tạm ổn thôi, trước đây anh đã từng giúp cô ấy”. “Cô ta nói cô ta nợ anh một đời tự do là có ý gì?”, Tô Duệ Hân thắc mắc khó hiểu. Lăng Khôi bất lực, tìm bừa một cái cớ: "Lúc trước cô ấy bị mấy tên côn đồ quấy rối, anh đã giải quyết bọn chúng giúp cô ấy”. "Thật không?" “Thật mà”, Lăng Khôi vội vàng giơ tay phải lên, thái độ hết sức nghiêm túc. Tô Duệ Hân nửa tin nửa ngờ, cũng không tiếp tục so đo tính toán nữa: "Được rồi, tôi tạm tin anh lần này. Sau này đừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, biết chưa hả?" “Ừ”, Lăng Khôi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc. “Cảm ơn anh vì chuyện hôm nay”, Tô Duệ Hân quét mã QR thanh toán hóa đơn, sau đó đứng dậy định rời đi, đột nhiên nhìn thấy Lăng Khôi lại cúi đầu ho khan. Tô Duệ Hân không đành lòng nói: "Anh có cần đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe không?" “Cảm ơn em đã quan tâm anh, thực sự không cần đâu”, Lăng Khôi rất vui vì vợ quan tâm đến mình. “Nếu anh cảm thấy không khỏe thì hãy gọi cho tôi bất cứ lúc nào, tôi sẽ đến thăm khám cho anh”, Tô Duệ Hân dặn dò mấy lần mới yên tâm rời đi. Bản thân Tô Duệ Hân là một bác sĩ có trình độ cao, đã từng phẫu thuật nhiều lần trên bàn mổ. Cô đã trở thành bác sĩ đứng đầu ở khoa ngoại lồng ngực trong bệnh viện lớn. Chỉ là sau khi đảm nhận chức vụ tổng giám đốc, đã ít thực hiện các ca phẫu thuật, nhưng y thuật của cô vẫn rất tốt, hơn nữa càng ngày càng tiến bộ. Khi sắp ra đến cổng, Tô Duệ Hân đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bưng bê và rửa bát bên cạnh: "Tô Ba? Sao anh lại tới đây làm phục vụ?" “Tôi đến đây để làm việc công ích”, Tô Ba cảm thấy hơi chột dạ, may mà bản thân lanh trí, tìm bừa được một cái cớ. “Có kiểu làm việc công ích như vậy nữa sao?”, Tô Duệ Hân vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Tô Ba cười khẩy đáp: "Đúng vậy, tôi đã tham gia vào một dự án công ích. Tôi đến đây để rửa bát và quét nhà, quyên góp số tiền kiếm được cho những vùng nghèo khó”. “Anh làm như này thì mỗi tháng có thể kiếm được mấy đồng chứ, quyên góp luôn mấy trăm nghìn tệ chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”, câu hỏi của Tô Duệ Hân khiến Tô Ba rất hoảng hốt. Không thể không nói, Tô Duệ Hân rất thông minh, cũng rất có đầu óc kinh doanh. Tô Ba đột nhiên không biết trả lời như thế nào. Nghĩ nát óc nhưng vẫn không tìm ra được lời giải thích hợp lý. "Anh nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc chuyện này là sao? Còn nữa, dạo gần đây anh thường xuyên vô cớ đi làm trễ, bỏ bê công việc, chưa hết giờ làm việc đã về sớm. Nếu anh không giải thích hợp lý với tôi thì tôi sẽ khấu trừ vào tiền thưởng của anh và báo cáo trung thực với lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn Tô Thị”, lúc này Tô Duệ Hân bày ra khí thế của một tổng giám đốc. Tô Ba đột nhiên sững sờ: "Trừ tiền thưởng của tôi cũng được, nhưng mong cô đừng báo cáo lên cấp trên của tập đoàn”. Lúc đầu, người phụ nữ bên cạnh Lăng Khôi đã thẳng thừng chặt đứt cánh tay của Lý Long. Lục Hải Siêu đã tuyên bố với mọi người rằng không được tiết lộ những gì đã xảy ra vào ngày hôm đó. Nếu Tô Duệ Hân báo cáo lên cấp trên thì tập đoàn Tô Thị chắc chắn sẽ điều tra nghiêm ngặt, đến lúc đó mọi chuyện sẽ đổ bể. Đắc tội ai cũng không thể đắc tội với Lăng Khôi được. Tô Ba biết, cậu Lăng mà nhà họ Tô luôn kính trọng như một vị thần thực ra chính là Lăng Khôi. “Vậy anh thành thật khai báo đi, nếu anh có thái độ tốt thì tôi có thể giữ bí mật giúp anh”, Tô Duệ Hân càng lúc càng cảm thấy kỳ lạ. Chương 55: Tô Duệ Hân, cô chỉ là một trò cười Lúc Tô Ba đang khó xử, Lâm Vân đã bước tới nói giúp: "Cô Tô, chuyện là thế này, trước đây Tô Ba đã uống một chai rượu vang Balance trị giá tám triệu tệ trong nhà hàng của tôi. Sau đó anh ta không thể thanh toán được, cũng sợ nhà họ Tô trách tội nên mới tình nguyện đến đây làm việc để trả nợ”. "Làm việc để trả nợ, mỗi tháng chỉ có mấy nghìn tệ thì khi nào mới trả xong?", Tô Duệ Hân vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm. "Điều chúng tôi để tâm là thái độ chịu trách nhiệm của Tô Ba. Chúng tôi không có ý định bắt anh ta trả hết toàn bộ số tiền nợ. Ngoài ra, chúng tôi cũng muốn đưa ra lời cảnh cáo cho tất cả những ai muốn đến nhà hàng Á Vận để ăn quỵt”, dù sao Lâm Vân cũng là lão làng trên thương trường, lúc nói chuyện cũng không để lại chút sơ hở. Lúc này Tô Duệ Hân mới tin. "Duệ Hân, tôi đến đây rửa bát thật sự rất mất mặt, nhờ cô giữ bí mật giúp tôi. Nếu để bố tôi biết thì chắc chắn sẽ đánh tôi một trận no đòn”, Tô Ba trầm giọng cầu xin. “Tôi có thể giữ bí mật cho anh nhưng sau này đừng làm trễ nãi công việc thường ngày”, Tô Duệ Hân dặn dò một câu rồi rời đi. ... Ba ngày sau, thành phố Trung Hải lại tung ra một tin tức sốt dẻo. Lục Tử Ca làm sáng tỏ sự hiểu lầm với nhà họ Tô trước đó và xin lỗi về hành vi của mình, đồng thời rất coi trọng dự án y học thảo dược, sẵn sàng làm người đại diện miễn phí trong vòng ba năm. Tin tức này bùng nổ như một quả bom, đưa danh tiếng của dự án y học thảo dược lên một cấp độ hoàn toàn mới. Bà cụ Tô cười không ngậm được miệng khi nghe tin và nhìn vô số đối tác nhao nhao tìm đến tận cửa. Tô Thần bận rộn khắp nơi, tiếp đón nhiều đối tác. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã ký được vô số hợp đồng, thậm chí có người còn bắt đầu đặt cọc trước để mua thuốc. Bà cụ Tô vui mừng khôn xiết, tổ chức một bữa tiệc ăn mừng ngay trong biệt thự. Tô Duệ Hân cũng được mời đến tham gia, vốn tưởng rằng bà nội sẽ khen ngợi mình trong bữa tiệc. Suy cho cùng, lần này chủ yếu là nhờ công lao của mình, nhưng khi nghe bà cụ Tô nhắc đến trọng điểm, Tô Duệ Hân lại cảm thấy thất vọng. "Lần này nhà họ Tô có được thành tựu lớn như vậy là nhờ vào công lao của tất cả mọi người trong nhà. Đặc biệt là Tô Thần, người đã cố gắng chạy đây chạy đó, cuối cùng đã khiến Lục Tử Ca cảm động và đồng ý làm người đại diện cho sản phẩm của nhà họ Tô suốt ba năm. Giúp chúng ta tiết kiệm được chín mươi triệu tệ, toàn bộ có thể đầu tư vào việc nghiên cứu dự án y học thảo dược", bà cụ Tô cười nói, cuối cùng liếc nhìn Tô Duệ Hân:"Đương nhiên, lần này Duệ Hân cũng có đóng góp không ít, xứng đáng được ghi nhận". Tô Thần nịnh nọt nói: "Đều nhờ vào phúc của bà nội nên cháu mới có thể thuyết phục được Lục Tử Ca đồng ý hợp tác”. “Lần này Tô Thần đã lập được công lớn, tôi cũng nên thông báo một chuyện”, bà cụ Tô rất hài lòng, vẫy tay với Hàn Đông bên cạnh. Hàn Đông lấy ra một tập tài liệu, đọc to: "Được sự đồng ý của ban lãnh đạo cấp cao nhà họ Tô, hội đồng quản trị tập đoàn Tô Thị nhất trí quyết định chấp nhận đơn từ chức chủ tịch tập đoàn của Liễu Oanh. Đồng thời, Tô Thần được bổ nhiệm làm chủ tịch tập đoàn nhà họ Tô. Ngoài ra, để ghi nhận sự đóng góp của Tô Duệ Hân đối với gia tộc, bệnh viện Bình An được định giá năm mươi triệu tệ, 60% cổ phần còn lại của bệnh viện sẽ được sang tên cho Tô Duệ Hân, giao cho một mình Tô Duệ Hân xử lý. Kể từ đây bệnh viện Bình An không còn là một sản nghiệp dưới danh nghĩa của tập đoàn Tô Thị, thua lỗ hoặc phá sản đều không liên quan gì đến tập đoàn Tô Thị". Bốp bốp! Sảnh tiệc vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, mọi người nhao nhao chúc mừng Tô Thần. Tô Thần cũng nâng ly rượu đáp lại, vẻ mặt vui mừng hớn hở. Còn Tô Duệ Hân ngồi trong góc, chẳng ai quan tâm, chỉ còn lại một mình cô đơn lẻ loi nở nụ cười tự giễu. Lần này, Tô Thần không hề có một chút công lao trong việc bàn bạc hợp tác với Lục Tử Ca, nhưng bà cụ Tô đã cướp hết công lao sang cho Tô Thần mà không hề giấu giếm, chỉ khen ngợi cô hời hợt vài câu cho có lệ. Nhìn bề ngoài thì nhà họ Tô đang khen thưởng cô nhưng thực ra bà cụ Tô cực kỳ gian xảo. Trước đó, Trần Giang đã đầu tư ba mươi triệu tệ để mua 40% cổ phần của bệnh viện Bình An, cũng tức là chỉ còn 60% cổ phần của bệnh viện Bình An nằm trong tay nhà họ Tô. Dù toàn bộ số cổ phần này tính theo giá đầu tư ban đầu của Trần Giang thì cũng chỉ đáng giá bốn mươi lăm triệu tệ. Nhưng bây giờ bà cụ Tô lại bán nó cho Tô Duệ Hân với giá năm mươi triệu tệ. Đây đâu phải là phần thưởng gì chứ? Rõ ràng là bóc lột. Nếu Tô Duệ Hân không thể lấy ra được năm mươi triệu tệ thì thứ được gọi là phần thưởng này sẽ tự động mất giá trị. Hiểu rõ điều này, Tô Duệ Hân nở nụ cười tự giễu, rồi uống một ly rượu trắng. Khi cần mình thì sẽ cầu xin bằng mọi cách, hoặc thẳng thừng dùng ơn huệ của gia tộc để ép mình phải trả ơn. Sau khi lợi dụng xong thì không hề nhắc đến thành tựu của mình mà ngược lại còn tiếp tục chèn ép. Bản thân phải dốc sức vì nhà họ Tô là điều đương nhiên sao? Tô Duệ Hân càng lúc càng cảm thấy mình hoàn toàn là một trò đùa. Với sự giúp đỡ của Lăng Khôi, nhà họ Tô đã tiết kiệm được chín mươi triệu tệ tiền thù lao cho người đại diện, nhưng bà cụ Tô lại chẳng thèm nhắc đến một từ nào. Nói thì hay lắm, cho mình mua 60% cổ phần của bệnh viện Bình An chỉ với giá năm mươi triệu tệ, nhưng lấy đâu ra năm mươi triệu tệ chứ? Uống liên tiếp mấy ly rượu, Tô Duệ Hân cảm thấy lâng lâng, trời đất quay cuồng, đứng dậy loạng choạng rời khỏi biệt thự. Từ đầu đến cuối, không ai hỏi han cô lấy một câu. Nực cười! Tô Duệ Hân ơi là Tô Duệ Hân, cô chỉ là một câu chuyện nực cười! Rời khỏi biệt thự Vân Đỉnh số 99, Tô Duệ Hân vừa lang thang vừa hát vu vơ trên ngọn núi ở gần biệt thự lớn. Giờ cô có thể cảm nhận được một cách sâu sắc, cảm giác lúc Lăng Khôi bị cả gia tộc khinh thường ruồng bỏ là như thế nào. Một làn gió mát thổi nhẹ qua, Tô Duệ Hân lảo đảo đi về phía trước. Hình bóng của Lăng Khôi vô thức hiện lên trong tâm trí cô. Vào giờ phút này cô rất muốn ăn uống và trò chuyện vui vẻ với Lăng Khôi một phen. Lăng Khôi, trải qua bao nhiêu chuyện, bất chợt quay đầu nhìn lại, chỉ có anh mới là bạn tri kỷ của tôi. Cô cầm điện thoại lên, định gọi cho Lăng Khôi. Nhưng hai bóng đen đột nhiên lao tới.