Đường Thục Thanh vô cùng kinh ngạc nói: "Anh không ở lại ăn cơm trưa sao?" Đường Xuyên Thủy phụ họa theo: "Hiếm khi cậu mới tới nhà, tôi đã thông báo cho ba ông lớn nhà họ Đường rồi, bọn họ nói sẽ quay về ăn cơm trưa, mọi người đều muốn gặp cậu. Hơn nữa, đội trưởng và đội phó đội bảo vệ nhà họ Đường vẫn chưa được gặp cậu bao giờ, bây giờ bọn họ đều đang trên đường đến đây”. Lăng Khôi nghĩ một lát rồi hỏi: "Đội trưởng và đội phó đội bảo vệ là ai?" Trước đây khi Lăng Khôi bàn xong chuyện của nhà họ Đường đã rời đi luôn. Mặc dù trên danh nghĩa là người lãnh đạo đội bảo vệ nhưng Lăng Khôi vẫn chưa gặp đội trưởng đội bảo vệ. Bây giờ nghĩ lại Lăng Khôi cảm thấy vẫn nên tìm hiểu về những người này một chút. Dù sao đội bảo vệ của nhà họ Đường cũng vô cùng lớn mạnh. Mặc dù Lăng Khôi không rõ lắm nhưng anh biết mạng lưới vận tải của nhà họ Đường rộng lớn đến như vậy, toàn bộ trật tự đều do đội bảo vệ giữ gìn. Nếu đội bảo vệ không mạnh thì không thể nào bảo đảm cho mạng lưới vận tải của nhà họ Đường thông suốt nhiều năm như vậy. Đường Xuyên Thủy nói: "Đội trưởng là Tần Thụ Thanh, đội phó là Diêu Thuấn. Hai người này đều là những người lão luyện đi theo nhà họ Đường rất nhiều năm. Đặc biệt là Tần Thụ Thanh là cao thủ tuyệt thế được mời từ nhà họ Tần. Bởi vì có sự gia nhập của Tần Thụ Thanh mới bảo đảm cho mạng lưới vận tải của nhà họ Đường chúng tôi nhiều năm vẫn luôn thông suốt như vậy”. Lăng Khôi gật đầu: "Lúc nào thì Tần Thụ Thanh tới?" Đường Thục Thanh đáp: "Vừa gọi rồi, chắc là tới ngay thôi”. Lăng Khôi nói: "Vậy tôi ở lại gặp Tần Thụ Thanh một lát, còn cơm thì không ăn đâu”. Nói xong, Lăng Khôi quay người lại, xoay lưng về phía bố con Đường Thục Thanh. Huyết Vũ nói: "Anh Lăng mệt rồi, phải nghỉ ngơi. Chờ Tần Thụ Thanh tới thì cho vào đây là được rồi”. Bố con Đường Thục Thanh cung kính xoay người rời đi. Khi ra khỏi phòng sách, hai người đều bất giác lau mồ hôi lạnh trên trán. Đường Thục Thanh nói: "Bố, con cảm thấy anh Lăng khác với trước đây lắm. Anh ấy nguy hiểm đáng sợ, không thể nào nắm bắt được suy nghĩ của anh ấy. Mỗi lần nhìn vào mắt anh ấy con sợ đến mức sởn cả gai ốc”. Đường Xuyên Thủy nói: "Không chỉ như vậy, hơi thở của cậu ấy cũng mạnh gấp mấy lần trước kia. Có thể nửa tháng nay cậu Lăng đã xảy ra sự biến đổi to lớn gì đó. Con đừng nghĩ nhiều, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được”. Bên ngoài biệt thự nhà họ Đường, một đội quân mặc đồ ngụy trang xếp hàng bước đều vào cổng. Dẫn đầu là hai người đàn ông. Dẫn đầu là một người đàn ông trẻ mặc bộ đồ ngụy trang màu xanh lá, chắc tầm khoảng ba mươi, cơ thể cường tráng khỏe mạnh, lông mày lưỡi kiếm, khí phách hiên ngang. Tần Thụ Thanh - đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Đường. Phía sau Tần Thụ Thanh là một người thanh niên gầy gò yếu ớt, miệng nhọn má hóp, nhìn không giống như người tốt. Đội phó - Diêu Thuấn. Hai người một trước một sau, bước chân vội vã. Trên mặt Diêu Thuấn đầy vẻ lo lắng: "Đội trưởng, tốt xấu gì đội bảo vệ của chúng ta cũng là đội bảo vệ hàng đầu ở thành phố Trung Hải, ngoại trừ quân hộ vệ của nhà họ Diệp ra, thực lực của chúng ta cũng có thể xếp vào Top ba. Chúng ta đi theo Đường Lâm nhiều năm như vậy lại chỉ vì một câu nói của anh Lăng mà thay đổi chủ nhân sao?" Tần Thụ Thanh lại tương đối bình tĩnh: "Sao? Cậu không phục anh Lăng à?" Diêu Thuấn nói: "Cũng có một chút. Trước đây lúc Đường Lâm làm lãnh đạo đội bảo vệ, có rất nhiều chuyện đều bàn bạc, thương lượng với anh, cũng coi như là mọi người bình đẳng đưa ý kiến. Còn anh Lăng này thì hay rồi, trực tiếp yêu cầu chúng ta phải nghe theo ý anh ta, chuyện này không phù hợp với quy định của đội bảo vệ”. Tần Thụ Thanh trầm giọng nói: "Theo như quy định của đội bảo vệ, thì đội bảo vệ của chúng ta chẳng liên quan gì tới ba ông lớn nhà họ Đường. Trước đây là do ông cụ Đường lãnh đạo, chỉ là sau đó sức khỏe của ông cụ Đường không cho phép, bất đắc dĩ mới để Đường Lâm lên thay mình. Theo lý mà nói, Đường Lâm không có quyền kiểm soát chúng ta. Một câu của anh Lăng đã thu phục được đội bảo vệ chúng ta cũng là điều dễ hiểu mà”. Diêu Thuấn nói: "Nói như vậy, đội trưởng cũng rất không phục anh Lăng rồi”. Tần Thụ Thanh đáp: "Tôi không có ý này. Anh Lăng có sức mạnh phi thường, có thể gây sức ép lên sự hợp tác giữa hai nhà Đường - Tống để một mình lên nắm quyền nhà họ Đường. Quả thực là người có thực lực”. Diêu Thuấn không hiểu lắm: "Vậy sao lại anh vội vàng đến đây như vậy? Chẳng nhẽ là sợ anh ta? Anh coi trọng mệnh lệnh của anh ta đến vậy cơ à?” Tần Thụ Thanh đáp: "Tôi chỉ muốn gặp mặt anh Lăng, muốn xem phong thái và chí hướng của cậu ta thế nào. Muốn biết cậu ta có đủ khả năng khiến cho nhà họ Đường trường tồn được hay không, nếu không thể thì đương nhiên là tôi có dự định khác rồi”. Diêu Thuấn nói: "Dẫn đội bảo vệ đầu quân cho nhà họ Tần sao?" "Vốn dĩ tôi là người nhà họ Tần, hơn nữa ban đầu khi mới được thành lập, đội bảo vệ của nhà họ Đường là mượn người của nhà họ Tần. Nếu nhà họ Đường không thể là chỗ dựa vững chắc cho đội bảo vệ được nữa thì tôi dẫn đội bảo vệ quay về nhà họ Tần cũng coi như là về lại chốn xưa”, giọng nói của Tần Thụ Thanh không lớn nhưng rất kiên quyết. Trong phòng sách, Huyết Vũ đang kể lại chi tiết cho Lăng Khôi về nguồn gốc của đội bảo vệ nhà họ Đường. Lăng Khôi nghe xong thì vô cùng kinh ngạc: "Cô nói là đội bảo vệ của nhà họ Đường vốn dĩ là mượn từ nhà họ Tần sao?" Huyết Vũ đáp: "Không sai. Thành viên của đội bảo vệ đều là binh lính. Cả thành phố Trung Hải chỉ có nhà họ Diệp có quyền kiểm soát quân đội. Bởi vì nhà họ Tần có quan hệ rất thân thiết với nhà họ Diệp nên cũng có một số quyền chỉ đạo nhất định. Khi đó nhà họ Đường muốn phát triển mạng lưới vận tải thì nhất định phải có sự bảo vệ của quân đội. Bởi vậy bọn họ đã mượn nhà họ Tần một đội quân. Mà đội quân này chính là đội bảo vệ của nhà họ Đường”. Lăng Khôi bỗng chợt hiểu ra: "Khó trách người đảm nhiệm chức đội trưởng đội bảo vệ toàn là người nhà họ Tần. Hóa ra là như vậy". Huyết Vũ nói tiếp: "Trong thành phố Trung Hải, ngoài nhà họ Diệp ra, chỉ có ba đội bảo vệ là chính quy, ngoài ra số còn lại thì không tổ chức theo lối quân đội. Nếu anh có thể kiểm soát được đội bảo vệ này trong tay thì sau này chúng ta làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều”. Lăng Khôi gật đầu đáp: "Thú vị đấy”. Vừa nói xong thì Đường Thục Thanh dẫn Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn bước vào. Chương 252: Tôi đợi anh tới tìm tôi Đây là lần đầu tiên Lăng Khôi gặp binh lính trong đội bảo vệ của nhà họ Đường. Một hàng người mặc quần áo cùng màu đứng trước cổng. Ai nấy đều mặc quần áo rằn ri, đứng nghiêm chỉnh, cơ thể lực lưỡng, vừa nhìn là biết đây là một đội ngũ có sức mạnh phi phàm. Hai người Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn đứng phía trước hàng ngũ binh lính. Lăng Khôi chào điều lệnh từ đằng xa, sau đó bước vào giữa . Lần đầu Lăng Khôi gặp hai vị đội trưởng của đội bảo vệ của nhà họ Đường, không khỏi liếc nhìn bọn họ nhiều hơn. “Chào cậu Lăng”. “Chào anh Lăng”. Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn cùng chắp tay, chào đơn giản. Vốn dĩ bọn họ cho rằng có thể thấy vẻ bề ngoài của Lăng Khôi, nhưng lại chỉ có thể thấy khoác chiếc áo choàng bên ngoài nên cảm thấy vô cùng kỳ lạ. “Ngồi đi”, Lăng Khôi khoát tay. Đường Thục Thanh pha trà cho mọi người. Diêu Thuấn hờ hững nói: “Người bên ngoài đều nói anh Lăng là một cậu ấm anh tuấn phóng khoáng, phong thái có một không hai. Hôm nay sao lại mặc áo choàng không dám lộ mặt vậy? Có phải bị thương rồi không? Hay là có ẩn tình gì?” Diêu Thuấn lăn lộn trên sa trường đã lâu, nên cực kì nhạy bén. Nói xong liền nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Khôi như muốn nhìn thấu suy nghĩ của anh. Lăng Khôi bình tĩnh, không hề dao động nói: “Rồi sẽ có ngày các cậu thấy được tôi”. “Diêu Thuấn thất lễ, mong cậu Lăng không trách tội”, Tần Thụ Thanh nói: “Tôi nghe nói cậu Lăng tới, nên đã vội vàng tới đây để gặp mặt, vốn dĩ là muốn xem phong thái của cậu”. Lăng Khôi nói: “Tôi bị cảm lạnh, sợ lây cho mọi người”. Tần Thụ Thanh nói: “Tôi hiểu, vậy cậu Lăng phải giữ gìn sức khỏe”. Lăng Khôi nhận lấy tách trà, cầm trong tay nhưng không uống mà nói: “Đội trưởng Tần, anh làm đội trưởng đội bảo vệ của nhà họ Đường đến nay cũng mười ba năm rồi nhỉ?” Tần Thụ Thanh nói: “Đúng vậy. Năm xưa tôi được nhà họ Tần cắt cử nhận chức đội trưởng mới. Ông cụ Đường đích thân trao cờ cho tôi, thoắt cái đã mười ba năm rồi”. Lăng Khôi nói: “Anh bảo vệ mạng lưới vận tải của nhà họ Đường cũng mười ba năm rồi, có ơn rất lớn với nhà họ Đường. Tôi thay mặt toàn thể nhà họ Đường cảm ơn anh Tần”. Tần Thụ Thanh nói: “Đây là bổn phận của tôi, tôi đã đồng ý với ông cụ Đường sẽ thực hiện tốt chức trách của mình”. Lăng Khôi nói: “Nói cho cùng, đội ngũ bảo vệ của nhà họ Đường dù sao cũng mượn lực lượng của nhà họ Tần. Tôi có một vấn đề nghi hoặc từ lâu”. Tần Thụ Thanh nói: “Cậu Lăng cứ nói”. Lăng Khôi nói: “Tâm trí của Tần Thụ Thanh anh rốt cuộc là hướng về nhà họ Đường hay là nhà họ Tần?” Dứt lời, bầu không khí trở nên nặng nề hơn. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói nên lời, ngay cả Đường Thục Thanh đang pha trà cũng kinh ngạc, cô ta không ngờ rằng Lăng Khôi lại hỏi thẳng như vậy. Vấn đề này cũng là vấn đề mà ai trong nhà họ Đường cũng muốn hỏi mà không dám hỏi. Nhiều năm như vậy, nhà họ Đường đều rất kiêng kị với đội bảo vệ này. Vậy mà hôm nay, Lăng Khôi lại thẳng thắn đặt câu hỏi. Ba ông lớn của nhà họ Đường vừa vội vã trở về nhà họ Đường đến trước cửa thư phòng, nghe thấy câu hỏi này cũng trợn mắt há mồm. Đường Xuyên Hà nói: “Cậu Lăng muốn làm gì vậy? Đội bảo vệ nhà họ Đường vẫn luôn là điều cấm kị của nhà họ Đường tôi. Không ai dám đặt câu hỏi kiểu này đâu, cậu Lăng đây là...” Lúc này Đường Lâm lên tiếng: “Cậu Lăng muốn hiểu rõ xem rốt cuộc đội bảo vệ của nhà họ Đường thuộc về ai, để nền móng của nhà họ Đường ta được vững chắc chắn hơn thôi mà”. Đường Xuyên Bách nói: “Nhưng đội bảo vệ của nhà họ Đường rõ ràng là mượn đội ngũ của nhà họ Tần, vẫn luôn trực thuộc nhà họ Tần. Cho dù bố còn sống thì cũng không dám ép buộc đội bảo vệ phải quy thuộc về nhà họ Đường. Một khi hỏng chuyện, động đến cọng lông nhà họ Tần thì bọn họ sẽ điều động đội bảo vệ quay về, vậy thì nhà họ Đường chúng ta không còn đội bảo vệ nữa rồi”. Đường Xuyên Hà nói chen vào: “Một khi nhà họ Đường không còn đội bảo vệ, gốc rễ nhà họ Đường cũng không còn. Mạng lưới vận tải của chúng ta chắc chắn sẽ bị các gia tộc khác tranh giành. Cậu Lăng, cậu làm càn rồi”. Lăng Khôi đã từng áp chế được hai nhà Đường Tống khiến tất cả bọn họ đều sợ hãi. Nhưng chuyện này lại liên quan đến đội bảo vệ của nhà họ Tần. Cậu Lăng dù có bản lĩnh ngất trời cũng không thể nào đánh động tới nhà họ Tần chứ nhỉ? Ba ông lớn của nhà họ Đường cảm thấy rất kinh ngạc, cho rằng Lăng Khôi đang làm xằng làm bậy. Lúc này, Tần Thụ Thanh trả lời cực kì thẳng thắn: “Tôi nghĩ cậu Lăng là người thông minh, hiểu rõ nặng nhẹ thế nào, nhưng hôm nay xem ra cậu có vẻ không tự lượng sức mình rồi nhỉ”. Diêu Thuấn nói thêm: “Ngày xưa ông cụ Đường có quan hệ tốt với gia chủ nhà họ Tần, mượn sức mạnh của nhà họ Tần với kì hạn là bốn mươi năm. Sau này gia chủ của nhà họ Tần dù đã về hưu hay ông cụ Đường đã qua đời nhưng nhà họ Tần vẫn tiếp tục thực hiện tốt giao hẹn này. Nhà họ Tần từ xưa đến nay đều coi trọng chữ tín. Bây giờ, chỉ còn ba năm nữa là hết thời hạn. Sau đó đội bảo vệ của nhà họ Đường ắt sẽ quay trở về nhà họ Tần. Chuyện này mọi người đều hiểu rõ trong lòng, sao anh lại có vẻ không hiểu vậy?” Lăng Khôi nói: “Tôi muốn hỏi không phải đội bảo vệ thuộc về ai. Câu hỏi của tôi là suy nghĩ của Tần Thụ Thanh anh như thế nào?” Không đợi Tần Thụ Thanh lên tiếng, Diêu Thuấn đã cướp lời: “Đội trưởng Tần là người nhà họ Tần, chỉ đang thực hiện ước hẹn năm xưa, chỉ thế mà thôi. Anh Lăng sẽ không cho rằng đội trưởng Tần muốn phản bội nhà họ Tần chứ?” Tần Thụ Thanh nói: “Diêu Thuấn đã nói rõ câu trả lời của tôi”. Lăng Khôi đứng dậy: “Đợi đến ngày nào đó anh không muốn làm người dưới trướng nhà họ Tần nữa thì hãy nói cho tôi biết. Tôi sẽ là người chỉ dẫn anh bước về phía trước, giúp anh tỏa sáng”. Lăng Khôi đi đến bên cạnh Tần Thụ Thanh, rút con dao ngắn trên hông của hắn ra, rồi nhẹ nhàng búng một cái. “Vù vù!” Con dao rung lên bần bật phát ra âm thanh vù vù. “Dao không mài thì không thể sắc, người không liều mạng thì không làm nên nghiệp lớn”, Lăng Khôi nói xong thì trả lại con dao cho Tần Thụ Thanh, sau đó không quay đầu lại mà rời khỏi phòng: “Tôi đợi anh tới tìm tôi”. Lăng Khôi rời đi. Mấy người trong thư phòng cũng rời đi. Ba ông lớn cất bước. Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn trở về nơi của mình. Diêu Thuấn thắc mắc: “Đội trưởng, anh Lăng đó có vấn đề đúng không? Sao lại kiêu căng cho rằng anh sẽ phản bội lại nhà họ Tần chứ? Còn to mồm ám chỉ anh ta có thể trấn áp nhà họ Tần?” Tần Thụ Thanh rơi vào trầm tư. Diêu Thuấn càng không thể tin được: “Đội trưởng, anh nói gì đi chứ. Sao anh không từ chối anh ta luôn?” Tần Thụ Thanh nói: “Diêu Thuấn, cậu quá coi thường Lăng Khôi rồi, cậu ta mạnh hơn chúng ta thấy rất nhiều. Hơn nữa, còn rất rất mạnh”. Chương 253: Ẩn ý sâu xa Diêu Thuấn nói: “Tôi biết những chuyện anh ta từng làm. Đúng là rất lợi hại, tôi không phủ nhận điều đó. Nhưng bây giờ anh ta muốn đấu với nhà họ Tần thì đúng là không biết tự lượng sức mình. Ai không biết gia chủ Tần Phong của nhà họ Tần chúng ta là học trò của Trung Hải Vương chứ, ông ấy đã trở thành cao thủ ngoại kình đỉnh cao từ lâu rồi, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đạt tới cảnh giới tông sư võ đạo. Lăng Khôi có tư cách gì mà nói xằng nói bậy về nhà họ Tần như vậy chứ?” Tần Thụ Thanh cầm con dao ngắn, đưa cho Diêu Thuấn: “Cậu mở nó ra xem đi”. Diêu Thuấn tò mò, rút con dao ra. Kết quả thật bất ngờ. Chỉ thấy con dao đã xuất hiện vô số vết nứt. Chi chít như mạng nhện. “Con dao này đã rong ruổi theo anh bao nhiêu năm trên sa trường rồi. Dùng thép để tinh luyện ra, sao có thể có nhiều vết nứt như vậy chứ?”, Diêu Thuấn rất kinh ngạc. Tần Thụ Thanh đáp: “Cậu còn nhớ lúc ở trong thư phòng, Lăng Khôi đã dùng ngón tay để thử tính đàn hồi của nó không?” “Ý của anh là Lăng Khôi chỉ búng nhẹ mà con dao liền xuất hiện vô số vết nứt sao?”, Diêu Thuấn chấn động không thôi, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng ấy, cuối cùng lắc đầu thật mạnh: “Không thể nào, dù có là cường giả ngoại kình đỉnh cao muốn dùng một ngón tay làm vỡ con dao thép là điều không thể. Sao Lăng Khôi có thể làm được chứ?” Tần Thụ Thanh nói với vẻ sâu xa: “Cho nên tôi mới nói, tất cả chúng ta điều đang đánh giá thấp Lăng Khôi. Cậu ta đang chân thành khuyên bảo tôi, có thể là thật lòng muốn nhắc nhở tôi”. Phịch! Diêu Thuấn ngồi bệt xuống đất, trừng lớn hai mắt nói: “Một ngón tay có thể làm nứt vỡ con dao quân đội. Năng lực thật sự quá đáng sợ. Trong nhà họ Tần chúng ta, người có thể làm được điều này chỉ e không quá hai người”. Tần Thụ Thanh đón lấy con dao ngắn đặt nhẹ nhàng lên mặt bàn. “Xoảng!” Con dao ngắn đã vỡ thành trăm mảnh. Mảnh kim loại tụ lại một chỗ. Diêu Thuấn nói: “Đội trưởng, anh sẽ không thật sự nghe lời của Lăng Khôi chứ? Phản bội nhà họ Tần là sẽ chết đấy. Dù Lăng Khôi có thực lực thế nào thì cũng tuyệt đối không thể chống đối lại nhà họ Tần”. Tần Thụ Thanh đáp: “Trước tiên cứ đợi xem thế nào đã. Chuyện này cho chúng ta biết rằng, không thể coi thường Lăng Khôi. Cậu Lăng nổi lên gần đây có năng lực ẩn giấu không thể tưởng tượng được. Sau này chúng ta bàn việc gì cũng càng phải cẩn thận hơn. Cậu Lăng đang nhắc nhở chúng ta”. Diêu Thuấn cắn răng nói: “Đúng vậy, sau này chúng ta không thể quá thân thiết với nhà họ Tần. Nếu không những bí mật này sẽ rơi vào tay anh Lăng, hậu quả khó lường”. Tần Thụ Thanh nói tiếp: “Phải cẩn thận hơn, ít nhất không thể để cậu ta biết chúng ta đã làm những việc vượt quá chức phận chức trách của mình”. ... Lúc này, tại biệt thự nhà họ Tô. Gần đây tâm trạng của bà cụ Tô càng ngày càng tốt lên, gương mặt cũng phấn chấn hơn rất nhiều. Dạo này nhà họ Tô phát triển cực kì nhanh, dự án y học thảo dược của nhà họ Tô cũng gặt hái được thành công, thuốc thảo dược bán chạy trong và ngoài Trung Hải, trở thành làn sóng tiêu thụ trong thị trường y dược. Danh tiếng và doanh thu của nhà họ Tô đã cho thấy sự phát triển cực kì thịnh vượng. Trên dưới nhà họ Tô ai nấy đều rơi vào trạng thái phấn khích điên cuồng. Mỗi ngày bà cụ Tô đều xem xét tình hình tài chính doanh thu, vui mừng khôn tả. Hôm nay, Tô Thần mang bản ghi chép tài chính trong một tháng cho bà cụ Tô xem. Bà cụ Tô xem xong thì cực kì tán thưởng: “Loại thuốc của dự án y học thảo dược mới bán ra thị trường được hai tháng không những thu về được tiền vốn ban đầu, mà còn kiếm được lợi nhuận gấp mấy lần. Chỉ riêng doanh thu của dự án này đã trở thành nguồn doanh thu lớn thứ hai trong tổng doanh thu của cả tập đoàn Tô Thị rồi”. Tô Thần cũng rất vui mừng: “Đúng thế, sự thành công của dự án này đã khiến nhà họ Tô chúng ta hoàn toàn thay đổi. Mặc dù anh Lăng đã đổi tên tập đoàn y dược Hàn Thị thành tập đoàn Hân Vũ nhưng doanh thu hiện giờ của tập đoàn Tô Thị chúng ta đã gần bằng 70% của tập đoàn Hân Vũ rồi!” Bà cụ Tô là người lão luyện nhưng nghe xong câu này không khỏi hít sâu một hơi: “70%! Đây là thời khắc cường thịnh của nhà họ Tô chúng ta! Khoảng cách tới vị trí tập đoàn y dược số một Trung Hải chỉ còn một bước cuối cùng”. Tô Thần nói: “Theo những gì cháu dự đoán, chỉ ba tháng nữa, tập đoàn Tô Thị của chúng ta có thể vượt qua được tập đoàn Hân Vũ. Tới lúc đó chúng ta sẽ trở thành tập đoàn y dược số một của Trung Hải”. Bà cụ Tô nhoẻn miệng cười tươi rói: “Tốt, tốt lắm. Tô Thần cháu càng ngày càng tài giỏi hơn rồi. Lúc trước bà giao nhà họ Tô cho cháu quả là sự lựa chọn không thể đúng đắn hơn”. Tô Thần đáp lời: “Một khi chúng ta trở thành tập đoàn y dược số một của Trung Hải thì địa vị của nhà họ Tô chúng ta không thể bị lay động nữa. Chỉ cần chúng ta không tự tìm đường chết thì sẽ không bao giờ chết. Hơn nữa tới lúc đó, vai trò của tập đoàn Hân Vũ không còn là vấn đề”. Bà cụ Tô gật đầu nói: “Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là tiếp tục dốc sức mở rộng dự án y học thảo dược. Ngoài ra phải tranh thủ bày tỏ tình hữu nghị với tập đoàn Hân Vũ, xoa dịu mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta”. Tô Thần không hiểu lắm: “Bà à, lúc trước bà mời nó bao nhiêu lần mà nó đều không nể mặt, bà vẫn định chủ động đi mời nữa sao?” Bà cụ Tô nói: “Chúng ta không thể đắc tội với cậu Lăng thêm nữa”. Tô Thần cũng hết cách: “Vậy bà định hòa giải như thế nào ạ?” Bà cụ Tô nói: “Giao quyền đại lý của thuốc thảo dược ở Trung Hải cho Tô Duệ Hân. Như vậy nó chắc chắn sẽ không từ chối. Trong giới y dược của Trung Hải, dự án thu được nhiều lợi nhuận nhất chính là dự án y học thảo dược này”. Tô Thần ngạc nhiên: “Bà à, không thể được. Quyền đại lý này là mỏ vàng. Sao có thể dễ dàng giao quyền cho Tô Duệ Hân được chứ? Rất nhiều công ty lớn nhỏ bên ngoài đều sẵn sàng ra giá hàng trăm triệu tệ để sở hữu quyền đại lý này. Cháu còn không nỡ buông tay đâu”. Bà cụ Tô thở dài nói: “Tô Thần, bà cũng hết cách rồi. Hơn nữa bà làm như vậy còn có một ẩn ý sâu xa khác”. Tô Thần không vui nói: “Ẩn ý sâu xa gì ạ?” Bà cụ Tô đáp: “Lần này chỉ cần xoa dịu mối quan hệ với Tô Duệ Hân, cũng tương đương với việc xoa dịu mối quan hệ với cậu Lăng. Việc này kết thúc thì chúng ta có thể thuận lợi gia nhập vào Công đoàn Trung Hải, việc lớn ắt thành công”. Nhắc tới Công đoàn Trung Hải, hai mắt Tô Thần sáng rực, cuối cùng bất lực nói: “Được rồi, chuyện này để cháu bảo Tô Toàn đi”. Bà cụ Tô lắc đầu: “Vì để bày tỏ thành ý, nhất định phải là cháu”. Mặc dù Tô Thần không vui nhưng cuối cùng vẫn không dám chống lại bà cụ Tô, nói: “Vâng, cháu đi ạ”. Chương 254: Nhìn từ xa là được Đèn đường sáng chói rực rỡ, dòng xe qua lại đông đúc. Trước cổng bệnh viện Bình An luôn nấp nập xe cộ qua người lại, nối liền không dứt. Mà đèn trong bệnh viện Bình An cũng ngày đêm không tắt. Đèn trong phòng làm việc của tổng giám đốc ngày nào cũng sáng đến hai ba giờ sáng, khiến vô số nhân viên cảm thấy lo lắng. Mấy ngày nay, Tô Duệ Hân mỗi ngày đều tan làm lúc ba giờ sáng, đến sáng tám chín giờ lại đi làm. Trên bàn làm việc của cô có một bức ảnh của Lăng Khôi. Mỗi ngày đi làm về mệt mỏi, cô đều dừng lại, cầm khung ảnh lên, lặng lẽ nhìn người đó. Bây giờ Tô Duệ Hân và Chu Lam đã tách nhau ra, một mình cô dọn đến tầng cao nhất của nhà hàng Á Vận để sống. Mỗi ngày có thời gian đều sẽ đến tầng một giúp Lâm Vân làm chút việc vặt. Như thể cô đã coi nơi này là nhà của mình. Mỗi lần Lâm Vân nhìn thấy Tô Duệ Hân như vậy, đều cảm thấy rất hổ thẹn, nhưng không có cách nào ngăn cản, dần dần hai người nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tô Duệ Hân bắt đầu thích trò chuyện với Lâm Vân. Lâm Vân biết rất nhiều chuyện về Lăng Khôi, mỗi khi cô ấy kể cho Tô Duệ Hân nghe một câu chuyện, Tô Duệ Hân đều rất hào hứng. Tô Duệ Hân cũng dần hiểu rằng Lâm Vân được coi là một trong những người thân tín sớm nhất bên cạnh Lăng Khôi. Nếu Lăng Khôi trở về, nhất định sẽ báo cho Lâm Vân đầu tiên. Vì vậy, điều đầu tiên Tô Duệ Hân làm mỗi khi về nhà là hỏi Lâm Vân, Lăng Khôi đã về hay chưa? Câu trả lời mỗi lần đều là phủ định. Dù là như thế, Tô Duệ Hân vẫn không ngừng duy trì thói quen này. Lâm Vân thấy Tô Duệ Hân như vậy, trong lòng vô cùng buồn bã, ngay cả Tô Ba thường đến đây rửa bát cũng thấy rất đau lòng. Sáng nay, Tô Duệ Hân rời khỏi nhà hàng để đi làm như thường lệ, trước khi đi vẫn không quên dặn dò Lâm Vân: “Nếu Lăng Khôi liên lạc với cô thì phải báo cho tôi ngay đấy”. Tô Ba đang rửa bát đi tới, thở dài: “Sếp Tô đúng là nặng tình thật”. Lâm Vân nói: “Đã một tháng rồi, ngày nào cô ấy cũng hào hứng hỏi tôi về nơi ở của anh Lăng, nhưng kết quả đều khiến cô ấy thất vọng, tôi không thể trả lời cô ấy được”. Tô Ba nói: “Sếp Tô nặng tình. Từ lâu đã không thể bỏ được Lăng Khôi, chỉ là hiểu lầm Lăng Khôi ở bên ngoài tìm người con gái khác mà thôi, cho nên mới xua đuổi Lăng Khôi. Giờ cô ấy đã biết mình hiểu lầm Lăng Khôi rồi, hơn nữa còn trách móc anh ấy lâu như vậy, do đó trong lòng mới cảm thấy có lỗi”. Lâm Vân nói: “Nhưng ngay cả tôi cũng không biết anh Lăng đã đi đâu. Điều này rất bất thường, tôi cũng rất lo lắng cho anh ấy”. Tô Ba cười gượng lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Anh Lăng thường đến nhà hàng, nhưng đã gần một tháng nay anh ấy không đến rồi”. Lâm Vân nói: “Anh nói xem, anh Lăng sẽ không xảy ra chuyện gì thật chứ?” Tô Ba nói: “Chắc không đâu. Anh Lăng có năng lực phi phàm, ở Trung Hải này ai dám uy hiếp anh ấy chứ?” Lâm Vân nói: “Cũng đúng, nhưng mãi không thấy anh Lăng, trong lòng tôi vẫn không yên tâm”. Buổi trưa, có một người đàn ông mặc áo choàng từ ngoài đi vào, tùy ý chọn hai món, ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ ăn cơm. Lúc đầu Lâm Vân cảm thấy hơi kỳ quái nên để ý nhiều hơn. Cuối cùng điều khiến Lâm Vân cảm thấy kỳ quái hơn là người mặc áo choàng ngồi từ trưa đến chiều, rồi lại gọi thêm bữa tối, tiếp tục ngồi đến hai giờ đêm vẫn chưa rời đi. Sau khi tan làm, Tô Ba vội vàng đến rửa bát cũng chú ý đến người này: “Quản lý Lâm, người này bịt kín như vậy, không phải là đến gây chuyện đấy chứ?” Lâm Vân nói: “Tôi quan sát người này một ngày rồi, quả nhiên rất kỳ lạ, tiếp tục theo dõi anh ta đi”. Nhà hàng Á Vận mở cửa suốt đêm. Người ăn đêm mặc dù không nhiều, nhưng vẫn có vài người. Không lâu sau, Tô Duệ Hân cũng trở về, vừa vào cửa đã hỏi: “Lâm Vân, có tin tức của Lăng Khôi chưa?” Lâm Vân nhìn chằn chằn về hướng người mặc áo choàng, lắc đầu nói: “Vẫn chưa”. Tô Duệ Hân thở dài, đang chuẩn bị lên tầng thì ánh mắt liếc qua người mặc áo choàng ngồi ở cửa sổ, nhìn đánh giá một hồi lâu, cuối cùng tò mò hỏi Lâm Vân: “Đây là ai vậy?” Bình thường Tô Duệ Hân vốn dĩ không có hứng thú với những chuyện không liên quan đến mình như vậy, nhưng hôm nay không biết ma xui quỷ khiến gì mà lại hỏi thăm một câu. “Anh ta ngồi ở đó từ trưa rồi. Đến bây giờ đã hơn mười tiếng. Tôi cũng không biết anh ta muốn làm gì”, Lâm Vân tỏ vẻ tò mò: “Tôi bảo nhân viên phục vụ ra hỏi, nhưng anh ta không nói gì, có vẻ như đang đợi người”. Đợi người. Hai chữ này khiến trong lòng Tô Duệ Hân dấy lên một cơn sóng. “Để tôi đi xem thử”. Tô Duệ Hân cầm ấm trà, chậm rãi đi tới chỗ người đàn ông mặc áo choàng, đặt ấm trà lên bàn, nói: “Chào anh, nghe nói anh đang đợi người?” Lúc này, người đàn ông mặc áo choàng giật mình, chậm rãi quay đầu lại, nhìn cô gái trước mặt. Tô Duệ Hân cũng nhìn vào ánh mắt của người đàn ông. Bốn mắt nhìn nhau. Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy ánh mắt của người này rất quen thuộc, nhưng lại không nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu. Đúng vậy, người đàn ông này chính là Lăng Khôi. Đã hơn nửa tháng rồi không gặp Tô Duệ Hân và những người bạn cũ, trong lòng Lăng Khôi cũng rất nhớ bọn họ. Ngồi ở đây một ngày, đối với người khác có lẽ rất dài, nhưng đối với Lăng Khôi lại rất ngắn. Bởi vì nơi đây là nhà của Lăng Khôi. Lăng Khôi gật đầu, không nói gì. Tô Duệ Hân nhìn chăm chú vào anh: “Nếu là đang đợi người thì tại sao không để lộ mặt cho người ta biết? Lẽ nào anh không sợ người ta đến lại không nhận ra anh rồi bỏ đi sao?” Lăng Khôi lắc đầu, khàn giọng nói: “Đứng nhìn người đó từ xa là được, không nhất thiết phải gặp nhau”. Tô Duệ Hân nói: “Vậy anh đã nhìn thấy người đó chưa?” Lăng Khôi gật đầu: “Nhìn thấy rồi, tôi cũng nên đi thôi”. Nói xong, Lăng Khôi để một xấp tiền mặt lên bàn, rồi đứng dậy rời đi. Lăng Khôi vừa đi, Tô Ba và Lâm Vân cũng thở phào nhẹ nhõm. Người nhìn có vẻ muốn gây rắc rối này cuối cùng cũng rời đi rồi. Lâm Vân còn không quên cảm ơn Tô Duệ Hân: “Lúc trước tôi làm thế nào anh ta cũng không chịu rời đi, nhưng cô Tô chỉ cần nói vài câu anh ta đã rời đi rồi, đúng là kỳ lạ thật”. Trong lòng Tô Duệ Hân chợt cảm thấy trống rỗng, cô bước lên lầu đi về phòng. Cô lấy từ trong ngăn kéo ra hai bản thỏa thuận Lăng Khôi đã đưa cho cô. Một bản đơn ly hôn, còn một bản là quỹ ủy thác. Hai bản thỏa thuận này đều chỉ chờ chữ ký của cô là có hiệu lực. Nhưng Tô Duệ Hân mãi mà chưa ký tên, cô vẫn giữ nguyên như cũ. Vốn dĩ Tô Duệ Hân muốn đốt nó đi, nhưng trên đó có chữ ký và bút tích của Lăng Khôi, mỗi lần chạm vào nét chữ của Lăng Khôi, Tô Duệ Hân đều không cầm lòng được. “Lăng Khôi, rốt cuộc anh đang ở đâu, tại sao vẫn không chịu gặp em? Anh đang trách em hiểu lầm anh sao?” Nghĩ đến đó nước mắt của cô lại rơi. “Lăng Khôi, em rất muốn gặp anh, đích thân nói với anh một câu xin lỗi”. “Nếu như vết thương của anh đã lành thì để em cũng nấu cho anh một bữa được không?” Tô Duệ Hân gục đầu xuống bàn, khóc thút thít. Lúc Lăng Khôi rời đi đã là ba rưỡi sáng. Vì không có chỗ ở nên Lăng Khôi phải sống tạm trong tứ hợp viện bên trong hồ Bạch Thúy. Đây vốn là nhà của những cô gái làm nghề thêu vá, sau này những cô gái đó đã rời đi hết, nên Huyết Vũ tạm thời thuê lại căn nhà này. Tứ hợp viện rất lớn. Trước và sau có hai sân, sân sau trồng các loại hoa cỏ cây cối, đầy đủ các loại bồn cây. Chương 255: Từ chối Sau khi trở về phòng và chào tạm biệt Huyết Vũ, Lăng Khôi lập tức khóa trái cửa rồi ngồi xếp bằng. Tất cả nội dung trong cuốn sách cổ Xích Dương Cửu Thiên không ngừng hiện ra trong đầu anh. Mọi chiêu thức được ghi lại trong cuốn sách cổ đó vẫn còn lưu lại rõ ràng trong tâm trí của Lăng Khôi. Lúc này, Lăng Khôi mới bắt đầu luyện tập từng động tác một. Lúc mới bắt đầu luyện tập, Lăng Khôi cảm thấy vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng càng lúc anh càng thành thạo hơn, khí thế trên người cũng càng thêm mạnh mẽ. Nếu ông Diệp nhìn thấy cảnh này, e rằng sẽ kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Làm thế nào mà những nét vẽ quái quỷ kia ở trong tay Lăng Khôi lại biến thành những chiêu thức lưu loát đến vậy? Ngày hôm sau. Tô Duệ Hân đến bệnh viện như thường lệ, kết quả là vừa tới cổng bệnh viện, cô đã nhìn thấy Ngô Giai Giai đứng đó với vẻ mặt lo lắng, nhìn trái nhìn phải. “Duệ Hân, cuối cùng cậu cũng đến”, Ngô Giai Giai nhanh chóng bước đến. Tô Duệ Hân ngạc nhiên: “Sao thế?”, Ngô Giai Giai nói: “Sáng sớm nay Tô Thần dẫn theo Tô Toàn đến, nói rằng anh ta muốn tìm cậu có chuyện quan trọng, mình hỏi anh ta có chuyện gì nhưng anh ta nhất định muốn chờ cậu đến mới chịu nói”. Tô Duệ Hân nhíu chặt lông mày: “Mình và nhà họ Tô đã không còn quan hệ gì nữa, sao bọn họ lại tìm đến tận cửa thế này nhỉ?” Ngô Giai Giai nói: “Nhà họ Tô gần đây đang phát triển rất thịnh vượng, ngay cả tập đoàn Hân Vũ cũng không thể kìm hãm sự phát triển của nhà họ Tô. Họ tuyên bố rằng chỉ trong thời gian ba tháng, doanh thu hàng tháng có thể vượt mặt tập đoàn Hân Vũ, trở thành tập đoàn y dược lớn nhất tại Trung Hải. Lúc này anh ta đến tìm chúng ta e là không có thiện ý gì đâu”. Ngược lại Tô Duệ Hân rất bình tĩnh: “Cứ đi xem thử trước đã”. Ngô Giai Giai liếc nhìn Tô Duệ Hân với vẻ rất khâm phục. Cô ta chợt phát hiện ra sau sự thay đổi lớn lần này, Tô Duệ Hân đã trưởng thành lên rất nhiều. Cho dù là đối mặt với “gã khổng lồ” như nhà họ Tô, cô cũng có thể dửng dưng như không. Đây chính là điểm mà Ngô Giai Giai không có. Vào đến phòng làm việc, cô nhìn thấy Tô Thần và Tô Toàn đang uống trà. “Em Hân, cuối cùng em cũng đến rồi”, Tô Thần đứng dậy chào hỏi nhiệt tình. Vẻ mặt Tô Duệ Hân vẫn lạnh lùng: “Tô Thần, anh đến đây làm gì?” Tô Thần nói: “Anh đến đây vì hai việc. Việc thứ nhất là muốn làm dịu mối quan hệ với em Hân. Chúng ta vốn dĩ là người một nhà, thật sự không nên tỏ ra xa lạ như vậy. Trước đây nhà họ Tô quả thật đã làm nhiều chuyện không đúng, mong em Hân rộng lượng, để cho tình cảm tốt đẹp trở lại”. “Trước nay chưa từng tốt đẹp, thì trở lại thế nào được chứ?”, Tô Duệ Hân phủ quyết: “Anh hãy nói việc thứ hai luôn đi”. Tô Thần rất lúng túng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Việc thứ hai, chuyện thuốc y học thảo dược của nhà họ Tô bán chạy cả trong và ngoài Trung Hải, em Hân cũng biết rồi đấy. Vô số tập đoàn y dược quy mô lớn và đại lý muốn mua quyền đại lý thuốc y học thảo dược tại Trung Hải. Lần này anh đến là vì muốn đàm phán về quyền đại lý với em”. Tô Duệ Hân trở lại chỗ ngồi sau bàn làm việc, rồi khẽ nói: “Anh muốn đàm phán về quyền đại lý như thế nào?” Tô Toàn nói: “Những người khác đều mua quyền đại lý của dự án y học thảo dược tại Trung Hải trong một năm với giá thầu ít nhất là năm trăm triệu tệ. Hầu hết đều mua với giá bảy tám trăm triệu tệ. Nhưng nhà họ Tô nghĩ rằng dù sao cháu cũng là người nhà họ Tô, nên nhà họ Tô chỉ nhận tượng trưng năm mươi triệu tệ thôi”. Tô Toàn nói đúng. Quyền đại lý y học thảo dược thật sự rất được ưa chuộng. Ưu đãi như vậy có thể coi là một ân huệ rất lớn đối với Tô Duệ Hân. Bọn họ nghĩ rằng, Tô Duệ Hân dù sao cũng là một người trẻ tuổi, đối mặt với ưu đãi lớn như vậy, cô nhất định sẽ vô cùng cảm động và chắc chắn sẽ đồng ý. Thế nhưng câu trả lời của Tô Duệ Hân lại khiến cho bọn họ rất bất ngờ: “Bệnh viện Bình An chúng tôi bây giờ chỉ muốn làm tốt công tác y tế của bệnh viện, không có kế hoạch tham gia vào việc phân phối dược phẩm”. Thế này đồng ý với việc từ chối. Tô Toàn cũng ngạc nhiên: “Duệ Hân, chỉ cần có được quyền đại lý thảo dược tại Trung Hải, ít nhất cháu sẽ có được lợi nhuận ròng tương đương vài trăm triệu tệ mỗi năm. Chuyện tốt như vậy mà cháu lại không muốn ư?” Ngô Giai Giai ở bên cạnh cũng trợn mắt nhìn Tô Duệ Hân một cách ai oán. Bây giờ thứ mà bệnh viện Bình An thiếu thốn nhất là kinh phí. Nếu có được quyền đại lý thuốc y học thảo dược, tình thế khó khăn về kinh phí của bệnh viện Bình An sẽ được giảm bớt. Tô Duệ Hân lắc đầu một cách chắc chắn: “Trước đây tôi đã từng cầu xin nhà họ Tô công nhận tôi, cố gắng làm việc chăm chỉ vì muốn có được thành tích và sự công nhận của nhà họ Tô. Thế nhưng nhà họ Tô các người lại coi tôi như cỏ rác, vứt bỏ tôi như vứt bỏ chiếc giày rách. Bây giờ, các người tưởng rằng tôi là người tình của anh Lăng, nên các người làm như vậy chẳng qua chỉ vì muốn bám víu vào anh Lăng mà thôi”. “Đúng vậy, tôi chính là người tình của anh Lăng”. Khi nói ra câu này, vẻ mặt Tô Duệ Hân rất đau khổ. Thường ngày cô vẫn luôn khẳng định Lăng Khôi đã phản bội mình và có người thứ ba ở bên ngoài. Hóa ra tất cả chỉ là hiểu lầm. Cô đã trách nhầm Lăng Khôi. Sau đó, người đời lại đồn đại rằng cô là người tình của anh Lăng. Đúng vậy, cô chính là người tình của anh Lăng. Tô Duệ Hân cố nén đau khổ, nói: “Các người muốn bấu víu vào anh Lăng là chuyện của các người. Các người tự đi mà tạo mối quan hệ với anh Lăng, làm ơn đừng đến tìm tôi. Tô Duệ Hân tôi không muốn tiếp tục làm công cụ cho nhà họ Tô các người nữa. Bởi vì anh ấy đã nói với tôi, làm người phải biết tự trọng”. “Nếu không có chuyện gì khác, mời các người về cho”. Tô Duệ Hân xoay người, không tiếp tục nhìn Tô Thần nữa. Sắc mặt Tô Toàn cực kỳ khó coi: “Duệ Hân, mọi người đều là người nhà họ Tô, cháu nhất định phải làm cho mọi việc trở nên bế tắc như vậy sao? Nhà họ Tô sắp trở thành tập đoàn y dược lớn nhất ở Trung Hải rồi. Bây giờ bọn chú làm như vậy hoàn toàn là vì cháu, chứ không phải vì muốn bám vào cậu Lăng đâu”. Tô Thần nói: “Duệ Hân, cô đừng quá tự phụ. Chúng tôi đại diện cho trình độ công nghệ y tế tiên tiến nhất, nếu như không có sự giúp đỡ của nhà họ Tô, bệnh viện Bình An sẽ không có tương lai. Nếu bỏ qua cơ hội nắm quyền đại lý thuốc y học thảo dược thì trình độ y tế của bệnh viện Bình An sẽ bị tụt hậu so với xã hội một bậc. Cô có chắc chắn là cô muốn bỏ qua cơ hội này không?” Tô Duệ Hân không quay đầu lại. Tô Thần bực bội, thái độ của hắn cũng trở nên lạnh nhạt: “Cô đừng tưởng rằng cô trèo lên được cái cây to là anh Lăng rồi thì có thể ngủ yên không cần lo lắng gì. Công ty nếu muốn phát triển lâu dài thì phải dựa vào thực lực của chính mình. Tập đoàn Hân Vũ sắp bị nhà họ Tô chúng tôi vượt mặt rồi, nếu không có sự ủng hộ của nhà họ Tô thì bệnh viện Bình An của cô sẽ không thể phát triển lâu dài được đâu. Loại người tình như cô, khi nào người ta chơi chán rồi thì sẽ vứt bỏ thôi. Đến lúc đó cô đừng có mà quỳ xuống cầu xin nhà họ Tô chúng tôi giúp đỡ”. Nói xong, Tô Thần khua tay rồi giận dữ bỏ đi. Để lại Tô Toàn vô cùng lúng túng, ông ta quở trách Tô Duệ Hân mấy câu rồi cũng bỏ đi. Sau khi Ngô Giai Giai tiễn bọn họ rời khỏi văn phòng thì quay trở lại, nói: “Duệ Hân, cậu thật sự muốn tuyệt tình như vậy sao?” Tô Duệ Hân nói: “Không phải là mình tuyệt tình, mà là người nhà họ Tô quá thực dụng”. Ngô Giai Giai nói: “Nhưng những lời họ nói đều rất có lý. Hiện nay thuốc thảo dược của nhà họ Tô đại diện cho trình độ công nghệ y tế tiên tiến nhất. Các bệnh viện lớn và các tập đoàn y dược ở Trung Hải đều đang nhao nhao tiến hành cải cách, tập trung vào thuốc thảo dược và hệ thống y tế. Nếu bệnh viện Bình An chúng ta từ chối hợp tác, sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của chúng ta”. Tô Duệ Hân nói: “Mình biết. Cứ đi một bước trước xem thế nào đã”. Đúng lúc này, Chu Lam từ bên ngoài vội vàng bước vào: “Duệ Hân, mau đi đón người với mẹ”. Tô Duệ Hân rất kinh ngạc: “Ai đến vậy ạ?” Chu Lam nói một cách vui vẻ: “Bố con vừa gọi cho mẹ, ông ấy sắp về rồi, sắp xuống máy bay rồi”.