Trở lại phòng bệnh, Lăng Khôi tiếp tục dưỡng thương. Huyết Vũ giúp Lăng Khôi rửa tay rồi đổi thuốc, sau đó cô ấy đỡ Lăng Khôi nằm xuống, nói: “Vương, thật sự xin lỗi, ban đầu tôi nói những lời đó với ông Diệp thật sự là bất đắc dĩ. Bởi vì đây là điều kiện duy nhất để ông ta đồng ý ra tay”. Lăng Khôi nằm trên giường bệnh chật hẹp, khẽ nói: “Không sao, tôi không trách cô”. Huyết Vũ nói: “Nhưng chuyện ông Diệp nói đúng là vô cùng kì lạ. Trước đây, khi chúng ta bị đánh bại ở núi Tuyết Long, tôi đã cảm thấy có điểm đáng ngờ. Mặc dù chúng ta bị người khác hãm hại nhưng thất bại cũng quá bất hợp lý. Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu được”. Lăng Khôi đắm chìm trong hồi ức: “Đúng vậy, quả thật là chuyện lúc trước có rất nhiều chỗ không hiểu được, thỉnh cầu lần này của ông Diệp có thể là một chuyện tốt đối với chúng ta. Đã đến lúc trở lại núi Tuyết Long để khai quật những bí mật bị che giấu này rồi”. Huyết Vũ nói: “Nhưng trước lúc đó, thương tích của anh phải khỏi hẳn đã. Nơi đó quá nguy hiểm, nếu như anh vẫn còn bị thương, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng”. Lăng Khôi nói: “Được, ông Diệp cũng biết rõ điều này, trước khi vết thương của tôi khỏi hẳn sẽ không bắt tôi phải đi đâu”. Huyết Vũ nở nụ cười: “Vậy anh cứ dưỡng thương cho tốt đi”. Sau khi đắp chăn cho Lăng Khôi, Huyết Vũ quay người định rời đi. “Huyết Vũ, chờ một chút”, Lăng Khôi gọi cô ấy lại, nhiều lần muốn mở lời nhưng lại không biết nên nói thế nào. Huyết Vũ bất đắc dĩ cười gượng, cô ấy nói: “Tôi vẫn luôn chăm lo chuyện của cô Tô, anh cứ yên tâm đi”. Lăng Khôi nở nụ cười: “Làm phiền cô rồi”. Huyết Vũ rời đi. Lăng Khôi nhắm hai mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười. Trong đầu anh hiện lên hình bóng của Tô Duệ Hân. Chỉ là nghĩ đến vẻ bề ngoài bây giờ của mình, Lăng Khôi lại thở dài một hơi. Ngoại hình của anh dọa người quá rồi. Ngay cả bản thân Lăng Khôi cũng không có cách nào chấp nhận, huống hồ là những người khác. Nếu như để Tô Duệ Hân nhìn thấy, sợ là Tô Duệ Hân sẽ cho rằng anh là cái xác khô. Haizz! Lòng Lăng Khôi như quặn thắt! Ông trời thật bất công. Nhưng Lăng Khôi cũng không hối hận, nghĩ đến năm mươi nghìn vong hồn chết oan, năm mươi nghìn anh em nơi chín suối, cơ thể tàn phế của anh vẫn còn có thể sống tạm bợ thì còn điều gì đáng oán trách nữa đâu? Lúc Tiểu Thanh rời đi đã để thuốc lại cho Lăng Khôi uống trong vòng nửa tháng, còn thông báo cách dùng và thời gian cho Huyết Vũ biết. Huyết Vũ không dám chậm trễ dù chỉ một giây, mỗi ngày đều đổi thuốc và cho Lăng Khôi uống thuốc đúng giờ. Năm ngày sau, Lăng Khôi cảm thấy vết thương của mình đã tốt lên bảy tám phần, có thể vận động đơn giản một chút. Sáng sớm còn có thể đứng lên tập thể dục. Bầu không khí ở nhà họ Diệp rất tốt, Lăng Khôi có dậy sớm đến mấy thì trên bãi tập cũng đã có võ sư luyện tập, có huấn luyện viên đang giảng bài. Tròng phòng huấn luyện cũng có người đang huấn luyện. Lăng Khôi chỉ có thể làm một vài động tác đơn giản. Nửa tháng sau, vết thương của Lăng Khôi đã khỏi hẳn. Bây giờ anh đã khỏe như voi! Sáng sớm hôm nay, Lăng Khôi đi đến bãi tập để tập thể dục buổi sáng, anh chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, gân cốt linh hoạt, tâm trạng rất tốt: “Mặc dù thân thể gầy gò như que củi nhưng cảm giác quả thật tốt hơn rất nhiều so với trước. Xương cốt và lục phủ ngũ tạng đều đã khỏe hơn nhiều rồi”. “Năm mươi hai viên đạn trong cơ thể được lấy ra đã kích thích một lượng lớn tiềm năng trong cơ thể mình. Sức chiến đấu hiện giờ của mình cũng tăng lên khoảng chừng vài cấp bậc so với trước đây”. Lăng Khôi vận động tay chân, lúc tung cú đấm cú đá đều phát ra những tiếng nổ lớn. Đừng nhìn cơ thể yếu ớt của Lăng Khôi mà lầm, bây giờ sức mạnh của những cú đấm cú đá còn mạnh hơn trước rất nhiều. Sau khi đã làm nóng người, Lăng Khôi đi vào trong phòng huấn luyện. Thiết bị trong phòng huấn luyện vô cùng hoàn thiện, chia làm năm tầng. Các mục huấn luyện rất phức tạp, phù hợp với từng bộ phận trên cơ thể, nhưng chủ yếu chia làm ba phương diện: sức mạnh, tốc độ và năng lực ứng biến. Trong đó, sức mạnh bao gồm sức mạnh đánh ra của một nắm đấm, sức mạnh đá ra của một chân, còn có đỉnh đầu, khuỷu tay, đá bên hông, cú đá quay vòng. v.v... Tốc độ bao gồm tốc độ ra nắm đấm, tốc độ đá chân, tốc độ chạy như bay, v.v... Sức ứng biến là khi đối mặt với đòn công kích, bản thân phải biết phản ứng như thế nào. Phản ứng bao gồm phản ứng ở hệ thần kinh và phản ứng của chân tay... Nói tóm lại, đây là một hệ thống công trình vô cùng khổng lồ. Nếu muốn trở thành chuyên gia võ thuật sẽ gặp phải muôn vàn khó khăn. Tầng thứ nhất là tranh đấu giữa các võ sư thông thường, là huấn luyện cơ bản. Tầng thứ hai là tranh đấu giữa các võ sư có cấp bậc cao, người bình thường không thể chống đỡ nổi. Tầng thứ ba là cấp bậc huấn luyện - cấp bậc đại sư võ thuật. Tầng thứ tư là cấp bậc huấn luyện của đại sư võ thuật đỉnh cao. Tầng thứ năm nghe nói là được bố trí dựa theo tiêu chuẩn của tông sư võ thuật, chỉ có những cao thủ tông sư võ thuật mới có thể huấn luyện ở chỗ này. Lăng Khôi là khách quý của nhà họ Diệp, đương nhiên có thể tự do ra vào. Lăng Khôi bước lên bậc thang, đi xem từng tầng từng tầng một. Tầng thứ nhất có rất nhiều người, tầng thứ hai lại có rất ít. Tầng thứ ba chỉ có hơn hai mươi người. Đến tầng thứ tư chỉ có mười mấy người. Trong đó còn có mấy người là nhà họ Diệp mời đến làm huấn luyện viên. Bọn họ đã ở trình độ đại sư võ thuật đỉnh cao. Hầu hết mọi người đều đang vây quanh một võ đài ở giữa. Trên võ đài có một người máy cao hai mét. Thoạt nhìn, người máy có ngoại hình như một máy bay nhỏ hình người, vô cùng linh hoạt. Một người đàn ông đang đánh nhau với người máy trên võ đài. Hai bên đánh nhau rất hăng. Lăng Khôi cũng tiến lên quan sát. Anh nghe thấy mọi người xung quanh đều đang nhao nhao bàn luận. “Người máy này được thiết lập căn cứ vào trình độ ngoại kình cao nhất. Có người nói trên dưới nhà họ Diệp chỉ có ba người đã đánh bại người máy này. Đó là Hướng Văn Địch, Diệp Tử Hùng và Tần Phong. Nếu ai có thể đánh bại người máy này thì về cơ bản đã có thể đạt đến trình độ ngoại kình đỉnh cao”. “Đúng vậy, trong nhiều năm qua người có thể quyết đấu với người máy này cũng không nhiều lắm, thậm chí còn có rất ít người có thể đánh được hai mươi chiêu lên thân người máy này. Ngay cả cao thủ như Diệp Tử Văn, trước đó cũng chỉ có thể đánh được hai mươi lăm chiêu lên thân người máy này rồi cũng thất bại”. “Mặc dù huấn luyện viên Trần là cao thủ ngoại kình trung kỳ, nhưng muốn khiêu chiến người máy số hai cũng là quá ngông cuồng rồi. Chưa tung ra được năm chiêu đã bị đánh bay”. “...” Lăng Khôi vẫn đứng bên ngoài quan sát võ đài, thấy năng lực phản ứng người máy này vô cùng nhạy bén, thế lớn lực nặng, cơ thể sắt thép và sức mạnh vô hạn. Đến chiêu thứ ba, huấn luyện viên Trần đã bị đánh bay ra khỏi võ đài bởi một đấm của người máy, sau đó nôn ra máu, một lúc lâu sau mới đứng dậy được. Tiếp theo lại có mấy người đàn ông tiến lên khiêu chiến, kết quả chưa ai có thể chống đỡ nổi năm chiêu. Bọn họ đều bị người máy đánh bại. Sau đó, không ai có can đảm đứng ra khiêu chiến với người máy này nữa. “Người máy này thật lợi hại, chúng ta đều bị nó đánh bại. Xem ra nếu không chắc chắn có bản lĩnh thì leo lên võ đài chỉ có mất mặt và xấu hổ”. “Đúng vậy, dù gì chúng là cũng là được nhà họ Diệp mới đến làm huấn luyện viên, lên võ đài rồi mất mặt thì đúng là không biết tự lượng sức mình”. “Đi thôi đi thôi, cuộc khiêu chiến hôm nay kết thúc rồi. Không còn gì để xem nữa”. “...” Mọi người đều quay người rời đi. Lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên. Có người ngược chiều gió mà đi. Người đó đi về phía võ đài, lại gần từng bước một. Mọi người đều dừng bước lại, nhìn về nơi phát ra âm thanh. “Ồ? Đây không phải là Lăng Khôi sao?” “Nghe nói anh ta là khách quý là ông Diệp mời tới, là chàng thanh niên do ông Diệp tự mình dùng nội kình chữa trị nội thương. Trước đó vẫn luôn dưỡng thương, chẳng lẽ anh ta cũng muốn tới khiêu chiến người máy này sao?” “Anh ta còn trẻ tuổi quá, không thể chiến thắng người máy được đâu. Đi lên cũng là mất mặt xấu hổ mà thôi”. “...” Lăng Khôi không để ý đến ánh mắt và mấy lời nói châm biếm của mọi người, anh từng bước tiến gần tới võ đài. Đúng lúc này, hai người Diệp Tử Khanh và Diệp Tử Văn đi vào từ bên ngoài. “Chào cô Diệp!” “Chào quân sư Diệp!” Mọi người đều lùi sang một bên, cung kính hành lễ. Diệp Tử Khanh đi thẳng đến bên cạnh Lăng Khôi, nở một nụ cười nói: “Anh Lăng đến đây chẳng lẽ cũng muốn thử đánh người máy này sao? Anh muốn kiểm tra thực lực của mình à?” Chương 247: Anh là cái thá gì? Không đợi Lăng Khôi trả lời, Diệp Tử Văn đã lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cậu Lăng cũng muốn đi lên và bị mất mặt giống mấy vị huấn luyện viên kia sao? Cậu là khách quý của bố tôi, nếu lên đài bị đánh tả tơi sẽ khiến bố tôi bị mất mặt đấy”. Lăng Khôi cảm nhận được ánh mắt đầy khinh thường của hắn, không khỏi nhướng mày. Lúc trước ở trong bữa ăn, Diệp Tử Văn vẫn luôn xem thường Lăng Khôi, không coi anh ra gì. Điều đó khiến anh rất không thoải mái. Nhưng trước mặt ông Diệp, Lăng Khôi không nói gì. Lần này, hắn lại càng không kiêng dè gì mà miệt thị anh, anh đang muốn đáp lại. Diệp Tử Khanh nói: “Anh hai, anh đừng coi thường Lăng Khôi, một vệ sĩ của anh ta mà có thể đánh đến mức không phân thắng bại với em đấy. Có thể thấy thực lực của anh ta rất mạnh”. Diệp Tử Văn lạnh lùng đáp: “Hừ, chỉ biết mấy kỹ năng vặt vãnh thôi. Đây là người máy số hai do kỹ sư hàng đầu mà bố chúng ta mời đến để chế tạo ra dựa trên sức mạnh ngoại kình đỉnh cao. Mười mấy năm nay, chỉ có ba người anh cả, Hướng Văn Địch và Tần Phong đánh bại được người máy này. Ngay cả anh cũng chỉ có thể chống đỡ được gần ba mươi chiêu thức của nó, còn Lăng Khôi cậu là cái thá gì chứ?” Diệp Tử Khanh lúng túng nói: “Anh hai, dù sao anh ta cũng là khách quý của bố, anh làm như không hay lắm thì phải?” Diệp Tử Văn lạnh lùng nói: “Chính là vì cậu ta là khách quý của bố nên anh càng muốn nhắc nhở cậu ta đừng tự cao tự đại, vẫn nên làm một vị khách hiểu chuyện một chút. Nếu lên đó sẽ khiến bố bị mất mặt, vậy chẳng phải phá hủy uy nghiêm của bố hay sao? Một vị khách không hiểu phép tắc thật lãng phí lòng tốt của bố”. “Lăng Khôi, quay về đi, đừng ở đây mất mặt nữa, võ đài này không phải là nơi cậu có thể bước lên”, Diệp Tử Văn không khách sáo chỉ tay vào Lăng Khôi và nói. Diệp Tử Khanh cũng không muốn đối nghịch với Diệp Tử Văn, cô ta nói với Lăng Khôi: “Lăng Khôi, anh hai tôi nói chuyện thẳng thắn, anh đừng trách anh ấy. Nhưng anh ấy nói rất có lý, anh về đi, võ đài này quả thực không phải nơi anh có thể bước lên”. Lăng Khôi còn muốn nói gì đó, Diệp Tử Khanh lại cướp lời: “Hôm nay, anh hai tôi cũng muốn lên võ đài luyện tập với người máy số hai để vượt qua chiêu thứ năm mươi”. “Nhóc con, chịu thua đi, tự nhìn lại bản thân mình đi”. Diệp Tử Văn lạnh lùng để lại câu nói này rồi bước lên võ đài. “Rầm!” Diệp Tử Văn bắt đầu đánh nhau với người máy. Sức mạnh, tốc độ, khả năng ứng biến của hắn đều được bộc lộ ra. Mỗi một đòn tấn công đều rất hung hiểm, ác liệt. Bên ngoài võ đài, có vô số người nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi xúc động. “Diệp Tử Văn mạnh thật đấy, hơn bốn mươi chiêu rồi mà vẫn chưa thất bại, xem ra khoảng cách để đạt tới cảnh giới ngoại kình đỉnh cao không còn xa nữa”. “Ông Diệp lại có thêm một đứa con trai bước vào cảnh giới ngoại kình đỉnh cao rồi, nhà họ Diệp thật xuất sắc”. “Bốn mươi bảy, bốn mươi tám, bốn mươi chín, năm mươi chiêu, kiên trì được năm mươi chiêu rồi”. “Vẫn không ngừng chống đỡ, sắp qua chiêu thứ năm mươi rồi. Diệp Tử Văn thật mạnh!” “Quá mạnh!” “Chiêu thứ sáu mươi ba!” Diệp Tử Văn kiên trì đến chiêu thứ sáu mươi ba thì mới bị người máy đánh bay ra ngoài, bật ra khỏi võ đài. Mọi người lập tức vỗ tay nhiệt liệt. Tán thưởng không dứt. Diệp Tử Văn cũng rất hài lòng với trận đánh này, hắnlau khóe miệng dính máu, cười nói: “Lần này chống đỡ được sáu mươi ba chiêu. Đợi sau khi vượt qua được một trăm chiêu, khoảng cách của tôi tới cảnh giới ngoại kình đỉnh cao chỉ còn một bước ngắn nữa thôi. Đánh tay đôi với người máy số hai là cách tốt nhất để trở thành cường giả ngoại kình đỉnh cao. Tôi sẽ nhanh chóng đạt tới tầm cao bằng anh cả”. Đánh xong, Diệp Tử Văn trở về đứng bên cạnh Diệp Tử Khanh, vẻ mặt kiêu ngạo. Diệp Tử Khanh vui vẻ không thôi: “Chúc mừng anh hai, em còn cho rằng anh chỉ có thể chịu được năm mươi chiêu thôi. Không ngờ anh đã chống đỡ thêm mười ba chiêu nữa. Xem ra thực lực của anh hai đã tiến bộ rất nhanh, lúc trước còn giấu thực lực với em nữa cơ đấy”. Diệp Tử Văn cười nói: “Hai năm nữa anh có thể trở thành cường giả ngoại kình đỉnh cao rồi. Lúc đó mới coi như không phụ sự kì vọng của bố với anh”. Diệp Tử Khanh nói: “Anh hai nhất định có thể làm được”. Diệp Tử Văn nói: “Cú đấm của người máy số hai có sức mạnh đạt tới một tấn, mỗi một cú đá có thể đạt tới một tấn rưỡi. Sau khi anh vượt qua một trăm chiêu, lúc đó có thể ngang tài ngang sức với nó rồi”. “Đi thôi, hôm nay tới đây là được rồi, anh còn phải quay về xử lý chút việc trong quân đội”, Diệp Tử Văn nói, sau đó quay người rời đi. Từ đầu đến cuối hắn không thèm liếc nhìn Lăng Khôi. Có lẽ hắn nghĩ rằng thực lực của hắn đã khiến Lăng Khôi chấn động, một kẻ bị chấn động vì mình thì không đáng để phí lời nữa. Diệp Tử Văn bước được vài bước liền dừng lại. Quay người, nhìn Lăng Khôi. Hắn nhìn thấy anh từng bước từng bước đi lên võ đài. Diệp Tử Văn tức tối nói: “Lăng Khôi, cậu đứng lại cho tôi, những lời tôi nói ban nãy cậu bỏ ngoài tai à?” Lăng Khôi như không nghe thấy, tiếp tục đi lên trước. Diệp Tử Văn hét lớn: “Lăng Khôi, mong cậu hãy làm một vị khách hiểu chuyện một chút. Đừng khiến bố tôi bị mất mặt, nếu không Diệp Tử Văn tôi sẽ không tha thứ cho cậu”. Lăng Khôi không nói gì, cuối cùng bước lên võ đài, liếc nhìn Diệp Tử Văn: “Ngay cả bố anh còn không dám nói với tôi những lời như vậy, anh là cái thá gì?” Dứt lời, Lăng Khôi bước vào phạm vi tấn công của người máy. Kích hoạt người máy! “Rầm!” Ánh mắt người máy tối sầm lại, đột nhiên phát ra tia sáng màu đỏ, được khởi động ngay lập tức. “Lăng Khôi, anh đang muốn chết hả? Anh xuống mau cho tôi”, Diệp Tử Khanh hét lên. Nhưng vào lúc cô ta vừa dứt lời, người máy số hai đã bắt đầu tấn công Lăng Khôi. Một cú đấm với sức mạnh một tấn! Năm xưa Lý Tiểu Long ra đòn với sức mạnh hai trăm cân, một cú đá tương đương sức mạnh ba trăm năm mươi cân gần như là cực hạn của người bình thường rồi. Mà sức mạnh của người máy số hai này lại mạnh gấp hơn năm lần. Đây mới chỉ là sức mạnh ra đòn khi người máy ở trạng thái yên lặng, nếu công kích, sức mạnh của nó có thể tăng gấp đôi. Bất kì ai đối mặt với người máy này đều cảm nhận được sự tuyệt vọng của cái chết. Cho dù là Diệp Tử Văn đối diện với đòn tấn công của người máy cũng dùng cách chống đỡ và né tránh làm chủ. Còn Lăng Khôi lại tấn công trực diện. Không có bất kì kỹ xảo nào, lấy đá chọi đá. “Rầm!” Điều khiến mọi người không ngờ là người máy bị Lăng Khôi đánh một đòn phải lùi về sau liên tiếp, khoảng mười mấy bước mới dừng lại. Mọi người sững sờ. “Cái gì thế này?” “Lăng Khôi chỉ dùng một đòn mà lại có thể đánh lùi được người máy ư?” “Đó là đòn có sức mạnh một tấn đấy, vậy mà lại bị Lăng Khôi đánh lùi sao?” ... Sau đó, người máy bắt đầu phát động một cuộc tấn công mạnh mẽ. Sức mạnh một đòn đã tăng lên thành hai tấn! Sức mạnh này có thể khiến mặt đất nổ tung. Nhưng Lăng Khôi vẫn không né tránh, anh đứng nguyên tại chỗ siết chặt nắm đấm: “Vỡ nát!” Rầm! Một đòn tấn công mạnh như rồng, tốc độ nhanh như hổ. Anh lặng lẽ quan sát kỹ mới ra đòn. Người máy số hai bị đánh bay xuống dưới võ đài. “Đồ rẻ rách mà cũng dám diễu võ dương oai ở đây. Vỡ nát đi”, Lăng Khôi bước xuống dưới, sau đó đấm mạnh xuống. Răng rắc! Người máy, đã bị vỡ một lỗ rất lớn. Tia lửa điện lập lòe, sau đó người máy bốc khói, rồi biến thành một đống sắt vụn, rơi rụng đầy dưới đất! Tĩnh lặng. Tất cả yên lặng như tờ. Mọi người nhìn Lăng Khôi như nhìn thấy ma quỷ. Một lúc lâu sau, mọi người mới nổ một tràng pháo tay như sấm rền. “Quá mạnh! Một cú đấm có thể đánh bại được người máy số hai, ba cú đấm liền phá hủy luôn người máy. Sức mạnh quá đáng sợ!” “Ba người Hướng Văn Địch, Tần Phong và Diệp Tử Hùng năm xưa đánh nhau với người máy số hai này cũng phải dùng mười mấy chiêu, hơn nữa bọn họ đều không đập vỡ được nó. Sức mạnh của Lăng Khôi chẳng lẽ còn mạnh hơn ba cường giả ngoại kình đỉnh cao ư?” “Đúng là thâm sâu khó lường!” ... Diệp Tử Văn và Diệp Tử Khanh hoàn toàn kinh ngạc. Hai chân Diệp Tử Khanh run rẩy: “Quá, quá mạnh, sao có thể có sức mạnh đáng sợ như vậy chứ?” Hai mắt Diệp Tử Văn trợn tròn, tròng mắt sắp rơi ra ngoài mới có thể chắc chắn rằng mình không nhìn lầm. Lăng Khôi mặc áo khoác đen đi xuống võ đài, bước đến trước mặt Diệp Tử Văn lạnh lùng nhìn hắn rồi nói: “Anh, là cái thá gì mà lại dám nói chuyện kiểu đấy với tôi?” Chương 248: Cuốn sách cổ Diệp Tử Văn thầm run rẩy, trong đầu bất giác cảm thấy ớn lạnh. Người thanh niên này mới hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể mạnh như vậy được chứ? Ngay cả anh cả Diệp Tử Hùng cũng không làm được mà cậu ta chỉ cần ba chiêu đã làm được rồi sao? Người máy số hai có thực lực tương đương với ngoại kình đỉnh cao mà lại bị Lăng Khôi đánh vỡ nát bằng ba chiêu. Vậy chẳng phải là thực lực của Lăng Khôi ít nhất cũng thuộc cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, thậm chí còn có thể vượt qua cả ngoại kình đỉnh cao sao? Vượt qua cảnh giới ngoại lực đỉnh cao? Vậy là tông sư võ thuật rồi còn gì? Diệp Tử Văn hít một hơi sâu, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp. Diệp Tử Văn cắn răng, cúi đầu, mặc dù không can tâm nhưng vẫn mở miệng nói: "Cậu Lăng, xin lỗi, lúc trước tôi có mắt như mù, nói chuyện không có phép tắc, mong cậu tha thứ”. "Anh không đáng để tôi tha thứ. Tôi cũng không cần tha thứ cho anh”, Lăng Khôi nói chuyện không hề khách khí: "Hôm nay tôi phải rời khỏi nhà họ Diệp rồi. Người tôi muốn cảm ơn là ông Diệp, không phải anh”. Nói xong Lăng Khôi liền đi mất. Diệp Tử Khanh muốn đuổi theo, nhưng Lăng Khôi đi rất nhanh, cô ta không đuổi kịp. Diệp Tử Khanh quay về bên cạnh Diệp Tử Văn, không vui nói: "Anh hai, anh quá tự cao rồi. Bây giờ không phải bị vả vào mặt rồi sao?" Diệp Tử Văn hơi xấu hổ: "Anh cũng không ngờ được rằng, Lăng Khôi lại ẩn giấu thực lực đáng sợ đến như vậy”. Diệp Tử Khanh nói tiếp: "Anh ta là khách quý của bố. Người có thể khiến cho bố hao tốn tâm sức dốc lòng điều trị nhất định không phải là người tầm thường. Anh có thể lạnh lùng, nhưng vừa nãy nói chuyện quá cay nghiệt rồi”. Diệp Tử Văn chỉ thở dài đáp: "Chuyện đã như vậy anh cũng không biết làm sao. Để sau này anh tìm cơ hội xin lỗi. Nếu không lại khiến bố khó xử”. Diệp Tử Khanh nói: "Anh biết vậy là tốt, nếu để bố biết được thì thế nào cũng dạy dỗ anh một trận cho mà xem”. Diệp Tử Văn tỏ vẻ bất đắc dĩ. Diệp Tử Khanh run sợ nói: "Người tài ở thành phố Trung Hải càng ngày càng nhiều rồi. Mới hai mươi lăm tuổi mà đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, thành tựu trong tương lai của anh ta nhất định sẽ hơn anh cả, em nghĩ thôi mà cũng không dám nghĩ”. … Trong phòng Lăng Khôi. Lăng Khôi thu dọn đồ đạc, xách hành lý lên chuẩn bị rời đi. Huyết Vũ hỏi: "Anh chuẩn bị đi sao?" Lăng Khôi đáp: "Ừ, làm phiền ông Diệp cũng đã nửa tháng, đến lúc tôi nên đi rồi”. Nửa tháng nay, cơ thể của Lăng Khôi hồi phục rất nhanh, vết thương cũng sắp lành, tiềm năng và thực lực của Lăng Khôi đều được nâng cao lên rất nhiều, sức mạnh cũng tăng lên một bậc. Điều đáng tiếc duy nhất chính là Lăng Khôi quá gầy gò, không khôi phục lại được dáng vẻ ban đầu. Thoạt nhìn vẫn vô cùng xấu xí. Huyết Vũ đang cầm một bộ áo đại cán màu xanh, vốn dĩ là muốn để Lăng Khôi thay. Lăng Khôi nhìn vào gương, thấy dáng vẻ gầy gò xấu xí của mình, bật cười chua chát: "Huyết Vũ, có phải nhìn tôi khó coi quá không?" Ánh mắt Huyết Vũ đột nhiên trở nên đờ đẫn, ngơ ngác và có cả đau khổ, một lúc lâu cô ấy mới nói: "Cho dù anh có như thế nào thì vẫn mãi là Hiêu Vương trong lòng tôi. Mãi mãi!" Lăng Khôi quay người nhìn cô ấy, anh bật cười. Nụ cười rất bi thương. "Trùm kín người lại thôi, dáng vẻ này của tôi tốt hơn hết là không để lộ ra ngoài dọa người ta sợ hãi”, Lăng Khôi mặc lại chiếc áo khoác màu đen, đội mũ rồi đeo khẩu trang vào. "Thế giới này tươi đẹp như vậy, tôi không thể phá hỏng nó, càng không thể phá hỏng ấn tượng trong lòng của mọi người với tôi được”. "Anh không muốn để Duệ Hân nhìn thấy đúng không?", Vũ Huyết vừa nhìn đã biết được nguyên nhân. "Cô hơi nhiều lời rồi đấy”, Lăng Khôi nhấc hành lý lên, quay người đi ra ngoài cửa. Vũ Huyết bật cười đi theo sau: "Chúng ta đi luôn như vậy sao?" Lăng Khôi nói: "Trước khi đi phải nói lời tạm biệt với ông Diệp đã”. Hai người đi đến trước cửa ngôi nhà lá trong rừng trúc. "Anh vào trong đi, tôi ở ngoài này chờ anh”, Huyết Vũ dừng lại. Lăng Khôi gật đầu rồi đi vào trong. Cửa chính khép hờ. Nhìn qua khe cửa Lăng Khôi thấy có người đang ngồi khoanh chân trong gian phòng trong cùng, trên đầu gối đặt một quyển sách cũ, hai tay ông Diệp đang mô phỏng theo động tác trong sách. Thực hiện liên tiếp mấy động tác kỳ lạ, nhưng dường như gặp phải thắc mắc gì đó, không ngừng dừng lại, nhíu mày suy nghĩ. Lăng Khôi nhỏ giọng nói: "Ông Diệp, Lăng Khôi tới để chào tạm biệt ông”. Ông Diệp làm thinh, vẫn tiếp tục thực hiện mấy động tác kỳ lạ. Mãi một lúc lâu sau mới phát ra giọng nói khàn khàn: "Vào đi”. Lăng Khôi bước vào. Ngôi nhà lá này nhìn bên ngoài thì có vẻ nhỏ, nhưng không gian bên trong lại rất lớn. Bước vào gian phòng trong cùng anh phát hiện bốn bức tường bao quanh đều được bọc bằng thép, bức tường lạnh ngắt khiến cho người ta cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương. Căn phòng tối om, chỉ có một ngọn đèn, phát ra vầng sáng yếu ớt. Ông Diệp chỉ vào cái đệm cói trước mặt: "Ngồi đi”. Lăng Khôi ngồi khoanh chân xuống: "Ông Diệp, tôi đến để...” Ông Diệp cướp lời: "Không cần vội. Chuyện của cậu tôi nghe nhắc đến rồi. Ba chiêu đánh vỡ người máy số hai, giỏi đấy. Xem ra thực lực của cậu đã đạt đến cảnh giới ngoại kình đỉnh cao rồi”. Lăng Khôi đáp: "Ông Diệp có lời muốn nói chi bằng cứ nói thẳng”. Ông Diệp nói: "Có vài lời, vốn dĩ không nên nói với cậu, nhưng nếu thực lực của cậu đã đạt đến ngoại kình đỉnh cao thì có nói cũng không sao cả”. Lăng Khôi biết lời của ông Diệp nhất định rất quan trọng nên chăm chú lắng nghe. Chỉ nghe thấy ông Diệp rủ rỉ nói: "Thật ra ban đầu tôi trưởng thành từ trong giới võ thuật, đến lúc thực lực đạt tới ngoại kình đỉnh cao mới bắt đầu tiếp xúc với giới võ cổ truyền. Điều thực sự khiến tôi thấy có lợi, khiến tôi lớn mạnh vượt bậc chính là sự truyền thụ và phương pháp trong giới võ cổ truyền”. "Một người đạt tới cảnh giới ngoại kình đỉnh cao, rất khó gặp. Điều này chứng tỏ cậu có giác ngộ rất cao sâu với võ thuật, cũng có nghĩa là cậu có nhận thức rất sâu về bản thân mình, về thế giới bên ngoài và với cả nhân tính. Nhưng tất cả những điều kiện này còn lâu mới đủ để một người đột phá thành một tông sư võ thuật”. "Muốn đột phá thành tông sư võ thuật, trở thành một đại tông sư thì nhất định phải có sự thông hiểu hơn người ở một môn võ thuật nào đó. Mà thứ trước kia khiến tôi có được sự thông hiểu này chính môn là võ thuật cổ truyền - Hình Ý Quyền”. Lời của ông Diệp khiến cho Lăng Khôi chấn động. Ông Diệp nói tiếp: "Hình Ý Quyền đã làm nên tôi của hiện tại, khiến tôi trở nên xuất sắc. Nhưng cũng chính nó đã trói buộc tôi, vì tôi có được các bí thuật cổ của môn võ khác thì cũng chẳng còn cách nào luyện được chúng”. Ông Diệp vừa nói vừa ném quyển sách cũ trong tay cho Lăng Khôi: "Giống như quyển bí thuật cổ này, mặc dù tôi có thể hiểu được sự tinh túy bên trong nhưng lại không thể luyện được nó”. Lăng Khôi cầm lấy quyển sách trên tay mà người run rẩy. Đây chính là bí thuật cổ! Nghe lời kể của ông Diệp, bí thuật cổ là thứ vô cùng quý giá. Là con đường nhất định phải qua nếu muốn lột xác từ cảnh giới ngoại kình đỉnh cao thành tông sư võ thuật. Nếu không luyện được bí thuật cổ thì cho dù là người có ngoại kình đỉnh cao mạnh tới mức nào muốn đột phá thành tông sư võ thuật cũng vô cùng khó khăn. Thứ quý giá như vậy mà ông Diệp lại đưa cho mình xem sao? Không sợ mình xem xong rồi sẽ trở thành tông sư võ thuật, sẽ trở thành đối thủ của ông Diệp sao? Lăng Khôi nắm chặt lấy quyển sách, vẫn chần chừ không biết có nên lật ra hay không. Lỡ đây là thủ đoạn để ông Diệp thăm dò mình thì sao? Chương 249: Thăm dò Ông Diệp nói: "Cậu yên tâm đi. Đây cũng không phải là bí mật quá lớn. Trước kia tôi có cơ duyên có được hai quyển võ cổ bí thuật, một quyển là Hình Ý Quyền, một quyển là bí thuật cổ trên tay cậu. Năng lực của tôi có hạn, lúc đó chỉ có thể luyện thành Hình Ý Quyền. Còn quyển bí thuật cổ này, tôi cũng đã cố mấy chục năm rồi mà vẫn không lĩnh hội ra được điều gì. Sau này tôi cũng đưa nó cho Tần Phong, Tử Hùng với Văn Địch rồi mà bọn họ đều không có cái cơ duyên lĩnh hội được nó”. Nói tới đây ông Diệp bất giác thở dài: "Cậu là một người tài có thể luyện đến ngoại kình đỉnh cao, tôi đưa cho cậu xem cũng là cho thành phố Trung Hải thêm một tia hy vọng. Mong cậu có thể có cơ duyên lĩnh hội được thấu đáo, tiến thêm một bước trong quá trình lột xác”. "Nếu ông Diệp đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí nữa”. Lăng Khôi cúi đầu xuống đọc. Ngoài bìa viết mấy chứ - Xích Dương Cửu Thiên. Ảnh minh họa là một mặt trời rất lớn màu đỏ son. Ngoại trừ những thứ đó ra thì bìa sách chỉ còn lại một màu đen, mang theo mùi vị của năm tháng và sự xưa cũ. Lăng Khôi hít một hơi dài, lật ra trang đầu tiên. Chiêu thức thứ nhất: Mặt trời lặn. Bên dưới là những bức tranh và động tác không có liên hệ gì với nhau, không có bất kỳ lời giải thích nào. Ai nhìn vào đây cũng đều cảm thấy đang xem chữ của người trên trời, hoàn toàn không hiểu gì. Chiêu thức thứ hai: Hát cát rơi. Vẫn là mấy bức hình minh họa, đọc càng không hiểu. Chiêu thức thứ ba: Cảnh sáng sớm. Hình minh họa vẫn không quy có quy luật nào, không có logic, thậm chí còn cảm thấy hơi điên loạn. Chỉ có ba chiêu thức, mấy trang cuối cùng không còn. Không biết là vốn dĩ đã không có hay bị người khác xé đi rồi. Ba chiêu thức mười tám hình minh họa, nhìn thế nào cũng thấy nguệch ngoạc, giống như đứa trẻ vẽ bậy, không có bất kỳ quy luật nào. Thậm chí có vài hình còn không vẽ động tác của con người mà lại là vài kiểu địa hình hoặc dã thú. Đây đâu phải là bí thuật cổ của môn võ nào chứ? Rõ ràng là do một đứa trẻ con buồn chán tùy ý vẽ bậy mà. Lăng Khôi thuận tay lật quyển sách rồi gấp lại, ngại ngùng nói: "Ông Diệp, quyển sách này không phải là của một đứa trẻ nào đó vẽ lung tung đó chứ? Đâu phải là bí thuật cổ gì?" Ông Diệp trầm giọng xuống: "Lúc bắt đầu tôi cũng nghĩ như vậy, không những là tôi mà người nào xem quả quyển sách bí thuật cổ này đều nghĩ như vậy. Nhưng lúc ấy quyển sách bí thuật cổ này và quyển Hình Ý Quyền cùng nằm chung một chỗ. Hình Ý Quyền đã giúp tôi trở thành một đại tông sư. Tôi nghĩ Xích Dương Cửu Thiên cũng là một quyển sách bí thuật cổ. Hơn nữa tính theo niên đại, thời gian của quyển sách này cũng rất dài, không giống như một tác phẩm không có giá trị”. Lăng Khôi lật lại một lần nữa: "Nhưng tôi nhìn thế nào cũng thấy giống như hình vẽ bậy, tôi ăn nói thẳng thắn, mong ông Diệp không để ý”. Thấy Lăng Khôi nói như vậy, ông Diệp thở dài: "Xem ra quyển bí thuật cổ này vẫn chưa tìm ra được chủ nhân thích hợp. Vốn dĩ tôi cho rằng cậu có thể hiểu được, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi”. Lăng Khôi cười nói: "Ông Diệp, e là khiến ông thất vọng rồi, tôi quả thật không thể hiểu được sự tinh túy trong này”. Ông Diệp nói: "Hay cậu thử lại xem?" Lăng Khôi quả quyết trả lại quyển sách cho Diệp Vân Phong: "Cảm ơn ông Diệp có ý tốt nhưng tôi nghĩ không cần thiết. Tôi hoàn toàn không hiểu được nó”. Ông Diệp cũng không khách khí nữa cất quyển sách cổ đi: "Nếu đã như vậy, tôi cũng không ép cậu nữa”. "Cảm ơn sự tin tưởng của ông Diệp”, Lăng Khôi đứng dậy chắp tay chào rồi quay người đi ra khỏi ngôi nhà lá. Không lâu sau, có hai người đi ra từ căn phòng bên cạnh. Diệp Tử Văn và Diệp Tử Khanh. Diệp Tử Văn rất không vui nói: "Bố, bố đưa bí thuật cổ của môn võ quan trọng như vậy cho cậu ta xem, việc này không tốt đâu, lỡ như tên nhóc đó để lộ thì sao?" Diệp Tử Khanh biết rất rõ sự đáng sợ của môn võ cổ bí thuật này. Diệp Vân Phong cười nhạt nói: "Không sao, bố dùng quyển bí thuật cổ này thử thăm dò cậu ấy xem sao. Kết quả cậu ấy cũng giống như anh cả của con, chẳng hiểu gì. Xem ra thiên phú của người này mặc dù không tệ nhưng cũng không thể hơn hẳn người thường được. Cậu ấy muốn vượt qua ngoại kình đỉnh cao trở thành tông sư võ thuật thì còn phải đi một con đường dài lắm. Trong mười năm mà muốn đột phát thành tông sư võ thuật thì hy vọng gần như bằng không”. Diệp Tử Khanh kinh ngạc: "Bố, bố làm như vậy để thăm dò thiên phú và tiềm năng của anh ta sao?" Diệp Vân Phong gật đầu: "Không sai, một người mới hai mươi lăm tuổi mà đạt đến ngoại kình đỉnh cao nên đương nhiên là bố rất để ý. Chỉ đáng tiếc, thiên phú của cậu ấy không đến mức nghịch lý”. Diệp Tử Văn nói: "Đúng là bố biết nhìn xa trông rộng. Loại người như Lăng Khôi mà cũng mơ tưởng thành một đại tông sư, quả thật là một chuyện cười. Thành phố Trung Hải mãi mãi chỉ có thể có một tông sư võ thuật, người đó chính là bố. Ngoài ra, chẳng ai có thể trở thành tông sư võ thuật được”. Trong lòng Diệp Tử Văn rất lo lắng. Đây cũng là điều Diệp Vân Phong lo lắng. Thành phố Trung Hải đã từng xuất hiện một tông sư võ thuật thứ hai là Lam Ngạo Thiên. Kết quả là suýt chút nữa đã đánh đổ Diệp Vân Phong, suýt chút đã đe dọa đến tính mạng của Diệp Vân Phong. Từ rất lâu rồi, Diệp Vân Phong dựa vào sức mạnh của một tông sư võ thuật để quản lý thành phố Trung Hải. Nếu Lăng Khôi cũng trở thành một tông sư võ thuật thì là một sư uy hiếp rất lớn với địa vị của Diệp Vân Phong. Đồng thời, cũng là một sự tổn hại mang tính hủy diệt với trật tự ở thành phố Trung Hải. Đây là việc mà bất kỳ người nào trong nhà họ Diệp đều không muốn thấy. Diệp Vân Phong không lạc quan như vậy, nhíu chặt mày lại đáp: "Mặc dù là nói như vậy, nhưng lúc nào cũng phải chú ý tới Lăng Khôi, người này mặc dù thiên phú không đến mức nghịch lý nhưng cũng không thể xem thường. So với Văn Địch, Tử Hùng hay Tần Phong, xác suất để cậu ấy trở thành tông sư võ thuật đều cao hơn bất ai”. Diệp Tử Văn nói: "Bố đừng lo lắng, con sẽ cho người để mắt đến nhất cử nhất động của Lăng Khôi, tuyệt đối không để cậu ta trở thành tông sư võ thuật. Một khi có chuyện con sẽ lập tức báo cho bố”. Diệp Vân Phong gật đầu: "Ừ”. Diệp Tử Văn quay người rời đi. Còn Diệp Tử Khanh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Diệp Vân Phong liếc nhìn cô ta: "Tử Khanh, con còn chuyện gì sao?" Diệp Tử Khanh nói: "Bố, đối xử với Lăng Khôi như vậy có quá khắc nghiệt không? Dù sao theo dõi một người cũng chẳng vẻ vang gì. Huống hồ trở thành tông sư võ thuật phải trải qua biết bao gian khổ, cho dù Lăng Khôi hiểu được cuốn Xích Dương Cửu Thiên cũng không thể nào trở thành tông sư võ thuật được”. Diệp Vân Phong nói: "Con cảm thấy bố quá vô tình sao?" Diệp Tử Khanh cắn răng không nói, rõ ràng là đã thừa nhận. Diệp Phong Vân nói: "Tử Khanh, không phải là bố đố kị với Lăng Khôi. Nói thật lòng thì bố không phải là đố kị mà là rất khâm phục cậu ấy, nhưng bố cũng phải đề phòng cậu ấy. Con không hiểu một tông sư võ thuật nguy hiểm thế nào tới trật tự ở thành phố Trung Hải đâu. Lam Ngạo Thiên đã từng là một bài học đắt giá, suýt chút nữa đã khiến cho chủ nhân, trật tự ở thành phố Trung Hải sụp đổ, hàng triệu người dân phải lưu lạc. Thành phố Trung Hải không thể có tông sư võ thuật thứ hai”. Diệp Tử Khanh cắn răng, vẫn không lên tiếng. Chương 250: Từ từ sẽ xuất hiện thôi Biệt thự Vân Đỉnh số một cách khu biệt thự Vân Đỉnh phía Tây một khoảng khá xa, phải đi qua một con đường núi rất dài mới có thể xuống núi. Lăng Khôi và Huyết Vũ bước từng bước men theo con đường nhỏ trong rừng xuống núi. Huyết Vũ thấy Lăng Khôi nhíu chặt lông mày, lúc này cô ấy không nhịn được bèn hỏi: “Cuộc trò chuyện giữa anh và ông Diệp dường như không mấy vui vẻ thì phải?” Lăng Khôi kể lại cuộc đối thoại ở trong phòng giữa anh và ông Diệp một lượt. Huyết Vũ nghe xong vô cùng cảnh giác: “Xem ra ông Diệp đang thăm dò dã tâm của anh”. “Không chỉ có dã tâm của tôi thôi đâu, ông Diệp còn muốn thăm dò năng lực và tư chất của tôi nữa”, ánh mắt của Lăng Khôi trở nên sắc bén, hoàn toàn khác xa với sự khiêm tốn và thật thà khi ở trong ngôi nhà lá cách đây không lâu. Huyết Vũ nói: “Xem ra ông Diệp rất không yên tâm về anh, ông ta lo lắng anh sẽ gây uy hiếp cho mình”. Lăng Khôi nói: “Cũng bình thường thôi, ông Diệp một mình khống chế Trung Hải đã rất nhiều năm rồi. Ông ấy đương nhiên không cho phép tông sư võ thuật thứ hai xuất hiện”. Huyết Vũ vẫn cảm thấy hơi khó hiểu: “Nhưng dù sao cũng không nên thăm dò anh một cách trắng trợn như vậy chứ?” Lăng Khôi nói: “Công khai thăm dò như vậy chính là công khai nhắc nhở tôi”. Huyết Vũ cũng không vướng mắc về vấn đề này quá lâu mà chỉ chầm chậm men theo con đường nhỏ xuống núi. Đến chân núi, phía trước là một quần thể biệt thự. Có đầy đủ hệ thống giám sát và mọi tiện nghi. Lăng Khôi và Huyết Vũ đi về hướng biệt thự số năm – nơi ở của nhà họ Đường. “Huyết Vũ, sự thăm dò của ông Diệp khiến tôi rất không yên tâm. Tôi không cố ý làm lung lay địa vị của ông Diệp, nhưng tôi cũng không thể làm một con cừu non bất lực”, trước khi bước vào biệt thự của nhà họ Đường, Lăng Khôi đột nhiên dừng lại và nói từng chữ một. Huyết Vũ nói: “Từ lâu tôi đã có suy nghĩ này, chỉ lo là anh không có ý này thôi”. Lăng Khôi lẩm bẩm: “Tôi còn nhiều việc phải làm. Sao có thể chịu thiệt ở vùng đất Trung Hải này được chứ? Cho dù ông Diệp là đại tông sư, nhưng nếu ông ấy muốn giết tôi, cũng không đơn giản như thế”. Huyết Vũ hào hứng nói: “Anh Lăng, lẽ ra anh nên xây dựng đội ngũ của riêng mình từ lâu rồi mới phải. Nếu không thì anh không thể nào có chỗ đứng ở Trung Hải”. Lăng Khôi gật đầu: “Ừ. Nếu đã không thể che giấu năng lực của mình, vậy thì phải cố gắng xây dựng nền móng cho thật vững chắc”. Nói xong, Lăng Khôi bước vào cửa lớn nhà họ Đường. Biệt thự nhà họ Đường bây giờ đã khác xưa rất nhiều. Phòng làm việc của ông cụ Đường đã trở thành phòng họp cao nhất trong nhà họ Đường. Tất cả các vấn đề không ngừng gây tranh cãi đều sẽ được thảo luận và giải quyết ở đây. Đường Xuyên Bách tiếp tục phụ trách mạng lưới vận tải đường bộ, nhưng sẽ có thêm phó quản lý là Đường Xuyên Thủy. Tuy chỉ là phó quản lý nhưng ông ta lại là thân tín của Lăng Khôi. Cho dù ngày thường thế lực của Đường Xuyên Bách có mạnh mẽ đến đâu, ông ta cũng không dám coi thường ý kiến của Đường Xuyên Thủy. Đường Xuyên Hà tiếp tục phụ trách mạng lưới vận tải đường biển, nhưng sẽ có thêm phó quản lý là Đường Thục Thanh. Mặc dù Đường Thục Thanh không can thiệp vào hoạt động hàng ngày của mạng lưới vận tải đường biển, nhưng dù sao cô ta cũng là người được Lăng Khôi bổ nhiệm, nên Đường Xuyên Hà vẫn không dám xem thường. Về phần Đường Lâm, tuy rằng một mình cụ ta nắm giữ mạng lưới vận tải hàng không, nhưng đã không còn phụ trách đội bảo vệ, thực lực cũng không bằng trước đây, thêm vào đó là sự sùng bái từ trong lòng đối với Lăng Khôi, cụ ta đương nhiên sẽ một lòng trung thành. Suốt nửa tháng qua, Lăng Khôi vẫn đang dưỡng thương, anh không hề hỏi han gì đến chuyện trong nhà họ Đường, nhưng mọi công việc kinh doanh của nhà họ Đường vẫn hoạt động bình thường. Không ai dám có ý kiến về Lăng Khôi nữa, mọi người đều chỉ lo chăm chỉ làm tốt nhiệm vụ của mình. Lăng Khôi bước vào phòng làm việc của ông cụ Đường. Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy vẫn đang làm việc ở đây, hai người đang tính toán các danh mục sổ sách tài chính của nhà họ Đường. Công việc chính của phó quản lý là kiểm tra đối chiếu sổ sách tài chính. Đối với một gia tộc lớn, chỉ cần sổ sách tài chính rõ ràng, sẽ không sợ người khác giở trò lừa gạt, Đây cũng là nguyên nhân chính của việc Lăng Khôi sắp xếp cho bọn họ giám sát ba ông lớn của nhà họ Đường. Sự xuất hiện của Lăng Khôi và Huyết Vũ khiến cho hai vị phó quản lý vô cùng căng thẳng, bọn họ vội vã đứng lên: “Chào cậu Lăng”. Lăng Khôi ngồi xuống: “Không cần khách sáo, tôi chỉ đến thăm mấy người một lát thôi”. Đường Thục Thanh cẩn thận quan sát Lăng Khôi, chỉ thấy cả người Lăng Khôi được bọc trong một chiếc áo choàng đen, anh còn đội mũ và đeo khẩu trang che cả người lại. Ngoại trừ một đôi mắt ra, những thứ khác đều không thể nhìn rõ. Mặc dù trong lòng Đường Thục Thanh rất tò mò, nhưng cô ta cũng không hỏi nhiều mà chỉ nói: “Anh, anh không sao chứ?” Lăng Khôi lắc đầu: “Tôi không sao. Nhà họ Đường thế nào rồi?” Đường Thục Thanh nói: “Kể từ sau khi ba ông lớn quy phục anh Lăng, vẫn không có chuyện gì xảy ra cả. Ngược lại, họ làm việc rất chăm chỉ và quản lý tốt công việc kinh doanh của nhà họ Đường. Chúng tôi vẫn luôn cẩn thận kiểm tra đối chiếu tất cả sổ sách tài chính của nhà họ Đường nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào”. Đường Xuyên Thủy nói: “Quả đúng như vậy, nhà họ Đường gần đây rất yên tĩnh. Sau khi bố qua đời, nhà họ Đường đã hoàn thành quá trình chuyển đổi một cách suôn sẻ. Tất cả những điều này đều phải phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu Lăng. Tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều biết ơn cậu Lăng”. Lăng Khôi hờ hững nói: “Không cần khách sáo. Tôi chỉ tạm thời quản lý nhà họ Đường mà thôi. Còn con đường tương lai của nhà họ Đường, vẫn phải dựa vào mọi người trong nhà họ Đường tự mình chống đỡ. Trong khoảng thời gian tôi tạm thời quản lý nhà họ Đường, tôi hy vọng nhà họ Đường sẽ có một người chủ tài ba xuất hiện, có như vậy mới không phụ ý tốt của tôi”. Đường Xuyên Thủy nói: “Tuy cảnh tượng mà cậu miêu tả rất tốt đẹp, thế nhưng bây giờ ba ông lớn của nhà họ Đường không ai chịu nhường ai, cũng không ai nể phục ai. Ngoài cậu ra, nhà họ Đường trên dưới đều không thấy có người thứ hai có tiềm lực này”. Lăng Khôi thong dong nói: “Từ từ sẽ xuất hiện thôi”. Lăng Khôi không lật xem sổ sách của mấy người Đường Thục Thanh mà chỉ đơn giản nói chuyện về gia đình, nói về những điều thú vị xảy ra gần đây của nhà họ Đường và những chuyện thời sự gần đây. Gần đến bữa trưa, Lăng Khôi đứng lên rồi nói: “Tôi còn có việc phải đi trước đây”.