Chiến Thần Phục Thù

Chương 133: 224: Xuất phát



Lúc này Lăng Khôi mới bước vào phòng làm việc, đặt bữa tối nóng hổi lên bàn: “Vợ ơi, ăn cơm thôi”. Tô Duệ Hân vừa nghiêm túc từ chối lời mời của bà cụ Tô nên tâm trạng không tốt lắm. Cô ăn được vài miếng đã buông bát xuống: “Lăng Khôi, tôi ăn no rồi”. Lăng Khôi cũng không cưỡng ép cô, nhanh chóng thu dọn bát đũa. Vốn dĩ anh muốn nói thêm vài câu nữa, nhưng trong đầu cứ nghĩ đến việc tối nay đã hẹn đến nhà họ Đường, vô cùng nguy hiểm. “Sao anh không thuyết phục tôi ăn thêm?”, Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi. Lăng Khôi nói: “Lúc nãy ở cửa, anh nghe được cuộc trò chuyện giữa em và bà cụ Tô rồi”. Tô Duệ Hân hỏi: “Thì sao?” Lăng Khôi đáp: “Nên anh nghĩ là em thấy không ngon miệng. Trưa mai, anh sẽ lại mang cơm đến”. Tô Duệ Hân hỏi: “Lăng Khôi, anh nói xem tôi làm vậy có đúng không?” Lăng Khôi đáp: “Đúng. Việc khó nhất đối với một người là thống nhất giữa nghĩ và làm. Trong lòng em nghĩ thế nào thì cứ làm thế đó. Nhất định không được làm trái với lòng mình”. Tô Duệ Hân nhíu mày: “Nhưng trong lòng tôi rất đau khổ”. Lăng Khôi nói: “Đó là bởi vì em quá lương thiện. Người lương thiện lúc nào cũng phải chịu đựng nỗi đau gấp trăm lần kẻ ác. Chính vì vậy, ở thời đại này, lương thiện chính là phẩm chất hiếm có nhất”. Tô Duệ Hân nói: “Anh nói bà nội là kẻ ác sao?” Lăng Khôi lắc đầu: “Ngay cả kẻ ác cũng không bằng. Bà ta là con súc vật ích kỷ”. Lăng Khôi thẳng thắn nói khiến Tô Duệ Hân cảm thấy hơi lúng túng: “Sao anh có thể nói bà nội như vậy chứ?” Lăng Khôi nói tiếp: “Bà ta đến làm lành với em là bởi vì đoán anh là con riêng của Mã Đằng, muốn níu kéo mối quan hệ này. Mỗi lần bà cụ Tô chủ động đối tốt với em đều vì ý đồ gì đó. Người như vậy khác gì súc vật chứ?” “Vì vậy, em cần gì phải thấy có lỗi với súc vật?”, lời này của Lăng Khôi vừa thẳng thắn, vừa có lý. Tô Duệ Hân cắn môi, không nói gì. Một lúc sau, Tô Duệ Hân đã cảm thấy tốt hơn nhiều: “Nghe anh nói vậy, tâm trạng tôi tốt hơn rồi”. Lăng Khôi mỉm cười nhẹ nhõm: “Bởi vì những gì anh nói đều là sự thật”. Tô Duệ Hân đứng lên, chậm rãi nói: “Lăng Khôi, tuy rằng trước đây tôi bị nhà họ Tô bỏ rơi, nhưng tốt xấu gì cũng là người nhà. Giờ tôi bị đuổi ra khỏi gia tộc, bọn họ lại đến tìm tôi, bị tôi từ chối, bây giờ tôi không còn gia đình nữa”. Lăng Khôi nói: “Anh chính là gia đình của em”. Giọng nói anh không lớn, nhưng lại rất cứng rắn. Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi, muốn nói thêm nhưng cuối cùng lại thôi. Lăng Khôi xách cặp lồng giữ nhiệt, nói: “Trưa mai, anh lại mang cơm đến cho em”. “Anh vừa nói một lần rồi, sao lại nói nữa? Mất trí nhớ à?”, Tô Duệ Hân nói. “Anh nói, trưa mai, anh lại mang cơm cho em”, Lăng Khôi nói lại. “Tôi biết rồi, anh mau đi đi”, Tô Duệ Hân hơi mất kiên nhẫn. Lăng Khôi đứng một lúc lâu, cuối cùng Tô Duệ Hân chủ động đóng cửa lại, Lăng Khôi mới rời đi. Lúc về nhà hàng Á Vận đã hơn tám giờ. Lăng Khôi rửa bát, dọn dẹp xong rồi đi tắm rửa. Cuối cùng anh mặc bộ áo đại cán màu xanh. Chân đi đôi giày da màu đỏ. Đây là trang phục yêu thích nhất của Lăng Khôi mỗi lần trước kia ra làm chứng. Anh soi gương chỉnh lại trang phục, sau khi hài lòng rồi mới đi xuống. Ở dưới tầng. Giang Nhược Ly, Giang Thanh Hải, Mã Đằng, Trần Lâm và Lục Hải Siêu đã đến. “Chào cậu Lăng”. Lăng Khôi vừa xuống, mọi người lần lượt chào hỏi. Lăng Khôi xua tay: “Bỏ hết mấy thủ tục chào hỏi rườm rà đi. Trần Lâm, tình hình thế nào rồi?” Trần Lâm nói: “Nhà họ Đường đã bày tiệc trong biệt thự, mời cậu đến dự. Tôn Lộc và Diệp Hùng cũng đến rồi. Ngoài ra Tống Bác Văn còn dẫn theo một đại sư võ thuật tên bà cụ Tư đến”. Lục Hải Siêu nói: “Cả ba vị đại sư đều đã có mặt. Nhà họ Tống lấy danh nghĩa Công hội quyền anh để đến đó, rõ ràng là bọn họ muốn giết cậu Lăng. Ngoài ra, thông qua Công hội quyền anh gây sức ép cho Công đoàn Trung Hải, để hủy bỏ chướng ngại cho nhà họ Đường. Buổi tiệc này rõ ràng là cái bẫy, cậu chắc chắn muốn đi chứ?” Lăng Khôi nói: “Sao lại không đi?” Giang Thanh Hải nói: “Nếu cậu đã quyết định đi thì chúng tôi cũng sẽ đi cùng”. Lăng Khôi nói: “Cứ tưởng lần trước tôi đã có thể khiến nhà họ Đường sợ, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp ý chí của nhà họ Đường. Đây là cuộc chiến cuối cùng của nhà họ Đường. Nếu tôi muốn quản lý nhà họ Đường thì phải đè bẹp hết những nhân vật quan trọng của nhà họ Đường, để bọn họ hoàn toàn phục tùng tôi”. “Lần này, thủ đoạn của tôi sẽ càng điên cuồng hơn”, Lăng Khôi không nhiều lời, nói thẳng: “Đi thôi”. Lúc này, hai chiếc xe đã đợi sẵn ở cửa. Lăng Khôi, Mã Đằng và Giang Thanh Hải ngồi một xe. Những người còn lại ngồi một xe. Đúng lúc chuẩn bị xuất phát thì một người lao tới, sống chết chặn xe của Lăng Khôi. “Lăng Khôi, anh không được đi!” Đó là một cô gái. Lý Nhược Nam. Trong một lần tham dự đại hội quyền anh, cô ấy đã có biểu hiện xuất sắc, từ võ sĩ hạng bạch kim đột phá lên võ sĩ kim hạng cương, trở thành một trong mười ba võ sĩ kim cương trong giới quyền anh Trung Hải. Cũng chính lần đó, cô ấy đã nhìn thấy quyền pháp siêu phàm của Lăng Khôi. Dưới sự hướng dẫn của Lăng Khôi, cô ấy mới có thể đánh thắng Lý Nham. Lần đó, Lý Nhược Nam rất ngưỡng mộ Lăng Khôi. Sau đó, Lăng Khôi chỉ dùng một nắm đấm đã đánh gục Trương Thiết Hùng, càng khiến Lý Nhược Nam sùng bái anh hơn. Từ sau lần đó, Lý Nhược Nam luôn dò hỏi tin tức về Lăng Khôi. Đúng là trời không phụ lòng người, cuối cùng cô ấy cũng tìm thấy anh. Lăng Khôi kéo kính xe xuống: “Lý Nhược Nam, sao cô lại tới đây?” Lý Nhược Nam nói: “Sau đại hội quyền anh lần trước, tôi luôn dõi theo anh. Cũng biết tranh chấp giữa anh và nhà họ Đường. Lần này, nhà họ Đường đã tập hợp ba vị đại sư để đối phó với anh. Nếu anh đến nhà họ Đường thì chắc chắn sẽ chết”. Lăng Khôi mỉm cười: “Cô không có tự tin về tôi vậy sao?” Lý Nhược Nam nói: “Không phải là tự tin hay không, mà tôi đang nói thật. Tôi biết anh rất lợi hại, nhưng võ sĩ hạng kim cương và đại sư võ thuật rất khác nhau. Anh căn bản không biết đại sư võ thuật đáng sợ đến mức nào đâu”. Lời này của Lý Nhược Nam khiến mọi người không yên lòng, bọn họ vốn dĩ cũng không muốn Lăng Khôi đi mạo hiểm. Nhưng Lăng Khôi lại bình tĩnh cười đáp: “Cô có muốn biết tôi đáng sợ đến mức nào không?” Lý Nhược Nam sững sờ: “Anh thật sự có tự tin đánh bại ba vị đại sư ư?” Lăng Khôi nói: “Nếu cô đã tới rồi thì lên xe đi. Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy, anh Lăng thật sự là thế nào!” Chương 222: Giới võ cổ truyền Cuối cùng Lý Nhược Nam vẫn lên xe, ngồi bên cạnh Lăng Khôi. Thấy xe chậm rãi khởi động, nhịp tim của Lý Nhược Nam càng lúc càng nhanh, cô ấy hỏi với vẻ mặt khó tin: “Anh thật sự muốn tới chỗ hẹn sao?” Lăng Khôi ngồi nhìn dòng xe tấp nập ngoài cửa: “Cô nghĩ tôi đang đùa à?” Lý Nhược Nam nói: “Bên kia có ba vị đại sư nổi tiếng ở Trung Hải. Tôn Lộc và bà cụ Tư đều là những đại sư hàng đầu có tiếng lâu năm. Ai trong số họ cũng rất ghê gớm. Có phải anh không biết bọn họ đáng sợ mức nào không?” Lăng Khôi bình tĩnh nói: “Tôi thật sự không biết bọn họ đáng sợ mức nào, hay là cô kể cho tôi nghe đi”. Lý Nhược Nam nói: “Từ nhỏ tôi đã nghe danh của bà cụ Tư và Tôn Lộc, cũng vì xem các video quyết đấu của bọn họ mà tôi quyết định tham gia vào giới võ thuật. Bọn họ đều là những nhân vật truyền kỳ trong giới võ thuật ở Trung Hải”. Lăng Khôi ngồi lặng lẽ nghe Lý Nhược Nam kể lại. Lý Nhược Nam kể tiếp: “Nghe nói, trước khi trở thành đại sư võ thuật, bà cụ Tư đã là kẻ thù của hàng trăm người. Với tài năng và sức mạnh phi thường, bà ta đã khiêu chiến cao thủ ở khắp nơi. Từ khi còn trẻ đã chiến đấu trên toàn bộ đấu trường quyền anh ở Trung Hải, sau đó gia nhập vào giới võ thuật, liên tục thách đấu Taekwondo, Karate, Triệt quyền đạo, gây tiếng vang lớn. Cuối cùng còn gia nhập vào giới võ cổ truyền Trung Hải, liên tục thách đấu Ý quyền, Nội gia quyền, Thái cực quyền, biết dùng nhiều loại binh khí kiếm pháp. Khiến toàn bộ giới võ cổ truyền lúc bấy giờ đều vô cùng kính nể”. Nghe Lý Nhược Nam kể, Lăng Khôi vô cùng hứng thú: “Nói vậy thì ở Trung Hải, ngoại trừ quyền anh, còn có giới võ thuật và giới võ cổ truyền nữa à?” Lý Nhược Nam gật đầu, càng nói càng thích thú: “Đúng vậy, quyền anh là được coi là thị trường thương mại hóa hoàn toàn, nó là cấp độ thấp nhất của chuỗi sản phẩm trong giới võ thuật, cũng coi như là một phần của giới võ thuật. Nếu tính một cách nghiêm khắc thì không được coi là gì cả”. Lăng Khôi nói: “Tôi hiểu rồi. Giống như hàng hóa và tác phẩm nghệ thuật, sản phẩm được thương mại hóa hoàn toàn thì luôn xếp cuối cùng. Chỉ những thứ có tính độc đáo, chưa bị thương mại hóa hoàn toàn thì mới là tác phẩm nghệ thuật”. Lý Nhược Nam nói: “Đúng như ý anh nói. Quyền anh đã được thương mại hóa hoàn toàn, lợi nhuận và thu nhập hàng năm đều là con số khổng lồ. Nhưng cái mà giới võ thuật thực sự theo đuổi là quyền thuật võ đạo chân chính, chưa bị thương mại hóa. Dù sao thì bất cứ cao thủ võ thuật nào cũng sẽ không hạ thấp thân phận để đi đánh quyền”. Lăng Khôi đáp: “Tôi hiểu rồi”. Đúng vậy, võ sĩ đánh quyền đều là vì tiền. Còn cao thủ thật sự thì có thể bán võ thuật để kiếm tiền sao? Sẽ không đâu. Cao thủ đều rất kiêu ngạo. Lý Nhược Nam nói: “Vì vậy, thậm chí võ sĩ hạng kim cương cũng không đủ tư cách bước vào giới võ thuật. Trung Hải là một thành phố có lịch sử lâu đời. Có vô số môn võ được sinh ra. Hiện nay, có rất nhiều cao thủ võ thuật ở Trung Hải với năm người nổi tiếng nhất, trong đó có bà cụ Tư và Tôn Lộc”. Lăng Khôi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Vậy giới võ cổ truyền thì sao?” Lý Nhược Nam nói: “Giới võ cổ truyền đứng đầu chuỗi sản phẩm trong giới võ thuật. Tôi cũng chưa gặp bao giờ, chỉ được nghe đồn vậy thôi. Nghe nói, địa vị của năm vị đại sư đỉnh cao ở Trung Hải trong giới võ thuật cũng không tính là cao. Có đúng như vậy hay không thì tôi cũng không biết. Nhưng theo trình độ tiếp xúc của tôi thì năm vị đại sư này là nhân vật cấp cao nhất rồi”. Lăng Khôi dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Đương nhiên Lăng Khôi biết những gì Lý Nhược Nam vừa nói. Lý Nhược Nam vẫn muốn thuyết phục Lăng Khôi, cô ấy nói tiếp: “Ai trong số năm vị đại sư võ thuật Trung Hải cũng đều rất tài giỏi. Lăng Khôi, anh nhất định phải cẩn thận. Ba vị đại sư liên thủ lại thì anh không thể chống đỡ nổi đâu. Bây giờ quay đầu vẫn chưa muộn”. Lúc này, Giang Thanh Hải nói: “Cậu Lăng, tôi thấy lời cô Lý Nhược Nam nói rất có lý. Chúng ta hoàn toàn có thể tìm cách khác để đối phó, không cần tự xông vào bẫy như vậy”. Lăng Khôi nhắm mắt lại: “Không sao, cứ đi thôi. Lần này đến nhà họ Đường chấm dứt mọi tranh chấp”. Lăng Khôi nói xong liền quay đầu sang một bên, rõ ràng anh không muốn nói chuyện nữa. Mọi người cũng không nói nhiều, chỉ có thể lái xe về phía trước. Khoảng chín giờ, xe tiếng vào khu biệt thự Vân Đỉnh, đi về phía biệt thự số năm ở trên sườn đồi. Vừa đến cổng đã thấy hai hàng người đàn ông mặc vest đen, đeo kính đen. Đứng đầu là Đường Xuyên Thủy và Đường Thục Thanh. Hai người họ đứng ở cửa nhìn xung quanh, như thể đang đợi ai đó. Lăng Khôi vừa xuống xe, hai người họ nhanh chóng bước lên tiếp đón, Đường Thục Thanh nói: “Lăng Khôi, cuối cùng anh cũng đến. Ông Lâm giăng sẵn lưới ở bên trong rồi, anh nhất định không được vào, mau đi đi”. Đường Xuyên Thủy cũng nói: “Đúng vậy. Đại sư Tôn Lộc, đại sư Diệp Hùng, còn cả bà cụ Tư mà Tống Bác Văn đưa tới đều đang ở đây. Cậu đừng vào, bọn họ muốn giết cậu đấy”. Cả hai người họ đều rất căng thẳng, sợ Lăng Khôi không biết tình hình bên trong, đi vào thì chỉ có tìm đường chết. Lăng Khôi nghe vậy thì bật cười: “Không sao, cháu cho bọn họ bảy ngày là muốn xem nhà họ Đường có thể bày binh bố trận đến thế nào. Nếu đã đến rồi thì không có lý gì phải rút lui cả. Cháu đã đồng ý với ông cụ Đường thì nhất định sẽ làm được”. Nói xong, Lăng Khôi chắp tay sau lưng, đi thẳng vào trong. Lý Nhược Nam đứng phía sau Lăng Khôi sững sờ trước khí chất của anh, rồi lập tức đi theo. Không biết vì sao, cô ấy cảm thấy máu trong người đang trở nên sôi sùng sục. Chương 223: Đáp án của tôi là từ chối Mặt Mã Đằng và Giang Thanh Hải không đổi sắc, cũng lần lượt đi theo Lăng Khôi. Những người còn lại cũng đi vào trong. Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy bất lực. Cả quãng đường, Đường Thục Thanh luôn nghĩ cách để thuyết phục Lăng Khôi rời khỏi đây, nhưng Lăng Khôi đều phớt lờ hết tất cả. Bước chân anh vững chắc đi về phía trước. Cuối cùng anh đến bên hồ, men theo cây cầu đá trên mặt nước, bước vào tòa nhà giữa hồ. “Lăng Khôi tôi đến rồi đây”. Lúc Lăng Khôi bước vào, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người, hờ hững nói. Tất cả mọi người chết lặng. Ánh mắt đều đổ dồn về phía Lăng Khôi. Cậu ta dám đến thật sao? Còn chỉ dẫn theo có vài người? Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao? Một lúc sau, Đường Xuyên Bách phá vỡ sự im lặng, nói: “Cậu Lăng đến thật đúng lúc, mời ngồi”. Đường Xuyên Bách tỏ vẻ khách sáo, bảo Đường Thục Hạo rót trà cho Lăng Khôi. Lăng Khôi nhấp một ngụm trà, lặng lẽ liếc nhìn mấy nhân vật lớn đang có mặt ở đó. Lúc trước Lăng Khôi đã từng gặp Tôn Lộc và Diệp Hùng nên không có gì ngạc nhiên, nhưng khi ánh mắt lướt qua bà cụ Tư thì dừng lại. Bà cụ Tư đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng trông như một người phụ nữ trung niên bốn mươi, có khí chất như một con thú dữ. Lăng Khôi khẽ nói: “Vị này chính là bà cụ Tư, đại sư võ thuật của nhà họ Tống sao?” Bà cụ Tư nhìn Lăng Khôi, không hề nể mặt nói: “Đúng vậy”. Lăng Khôi gật đầu: “Tốt lắm, Bây giờ tôi cũng là gia chủ nhà họ Đường, lần này bà đến nhà họ Đường làm khách, tôi rất hoan nghênh”. Bà cụ Tư lạnh lùng hừ một tiếng, không nói gì thêm nữa. Có lẽ bà ta cảm thấy Lăng Khôi không xứng đáng để nói chuyện với bà ta. Lăng Khôi cũng không quan tâm đến bà cụ Tư nữa, anh ngồi xuống bàn tiệc dùng bữa. Anh ăn rất ngon miệng, hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh. Cuối cùng Đường Xuyên Bách cũng không nhịn nổi nữa, ông ta lên tiếng: “Lăng Khôi, hôm nay tôi mời nhiều bạn bè đến đây là để bàn về phương hướng tương lai của nhà họ Đường”. Lăng Khôi vẫn cúi đầu ăn cơm, không nói gì. Đường Xuyên Hà nói: “Lăng Khôi, nhà họ Đường chúng tôi đã kế thừa và phát triển qua nhiều thập kỷ, hiện nay là một trong năm gia tộc lớn nhất ở Trung Hải. Vinh dự này khó có thể giành được. Mặc dù bố tôi trước khi qua đời đã giao lại con dấu nhà họ Đường cho cậu tiếp quản, nhưng dù sao cậu cũng là người ngoài, không phù hợp để quản lý nhà họ Đường, cũng không có thực lực đấy”. Mọi người đều sững sờ. Bọn họ cảm nhận được cuộc đối đầu thật sự đang đến gần. Lăng Khôi vẫn cúi đầu vừa ăn cơm vừa uống rượu, dường như anh không hề quan tâm đến những lời này. Đường Xuyên Bách nói: “Hôm nay, tôi mời ba vị đại sư võ thuật đến là muốn nói rõ chuyện này, để tránh xảy ra tranh chấp về sau”. Đường Xuyên Bách nói: “Cậu trả lại con dấu nhà họ Đường cho chúng tôi, rồi nói rõ với bên ngoài rằng không hề nhận được sự ủy thác của bố tôi trước khi qua đời, để Công đoàn Trung Hải hủy bỏ lệnh phong tỏa đối với nhà họ Đường. Như vậy thì chúng tôi sẽ không làm khó cậu nữa, ân oán cũng coi như xong, cậu có thể rời khỏi đây”. Cuối cùng Đường Xuyên Bách cũng nói ra ý của mình. Lăng Khôi cúi đầu ăn miếng thịt kho, phát ra tiếng nhai sột soạt. Đường Xuyên Bách tỏ vẻ không hài lòng, tức giận nói: “Lăng Khôi, nhà họ Đường chúng tôi đã đã lương thiện với cậu lắm rồi. Cậu khiến chúng tôi đóng cửa bảy ngày, gây tổn thất lớn cho nhà họ Đường, chúng tôi không bắt cậu bồi thường, nhân nghĩa với cậu như vậy mà cậu lại tỏ thái độ này sao?” Lăng Khôi ăn miếng cuối, cẩn thận nuốt thức ăn xuống, sau đó ăn sạch cơm trong bát, không thừa hạt nào. Sau khi lau sạch vết dầu trên khóe miệng, Lăng Khôi mới ngẩng đầu: “Nếu tôi từ chối thì sao?” Ánh mắt Đường Xuyên Bách đầy sát khí: “Nói thật, sở dĩ nhà họ Đường chúng tôi đối tốt với cậu như vậy hoàn toàn là bởi vì Đường Thục Thanh và Đường Xuyên Thủy nói đỡ cho cậu. Nếu cậu không bằng lòng làm theo những gì tôi nói thì nơi này sẽ là mồ chôn của cậu. Ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của cậu”. Lăng Khôi quay đầu nhìn Đường Thục Thanh. Đường Thục Thanh áy náy nói: “Tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể làm được vậy thôi. Tôi biết anh là người trọng tình nghĩa, muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội. Nhưng quản lý nhà họ Đường thật sự rất khó. Tôi không muốn anh chỉ vì một câu nói của ông nội mà hy sinh tính mạng của mình”. Đường Xuyên Thủy nói: “Cậu Lăng, tôi thay mặt bố cảm ơn cậu. Cậu và bố tôi mới gặp nhau, nhưng lại vì một lời hứa mà nỗ lực nhiều như vậy. Bây giờ ba vị đại sư đều đã đến đây rồi. Đường Xuyên Thủy tôi không muốn nhìn thấy cậu bỏ mạng ở đây, cậu Lăng, cậu hãy giao con dấu ra đi”. Lý Nhược Nam hoàn toàn bị phong thái của ba vị đại sư làm cho khiếp sợ, cuối cùng kéo áo của Lăng Khôi, nói nhỏ: “Lăng Khôi, nhân duyên của anh cũng không tệ nhỉ, nhà họ Đường còn có người giúp anh. Tôi thấy bọn họ nói cũng có lý. Anh từ bỏ đi. Quản lý một trong năm gia tộc lớn ở Trung Hải như nhà họ Đường không phải là chuyện mà ai cũng làm được đâu”. Lăng Khôi tự rót cho mình ly rượu, uống hết một hơi, đột nhiên đứng dậy nói: “Đáp án của tôi là từ chối”. Chương 224: Đối kháng điên cuồng Âm thanh không lớn, nhưng lọt vào tai mọi người rất rõ ràng. Chắc như đinh đóng cột. Rầm! Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lăng Khôi. Mọi người dường như nghi ngờ tai mình có vấn đề. Lăng Khôi từ chối sao? Đây chẳng phải là tự tìm đường chết à? Ba vị đại sư, cộng thêm Tống Bác Văn và ba ông lớn nhà họ Đường đều có mặt ở đây. Cho dù Lăng Khôi từng đánh bại Đường Lâm thì cũng không thể là đối thủ của ba vị đại sư được nhỉ? Bầu không khí đột nhiên trở nên trầm mặc, tràn ngập khí thế chém giết. Đường Xuyên Bách bật cười khinh bỉ: “Cậu từ chối ư? Tôi không nghe nhầm chứ?” Lăng Khôi nói: “Đáp án của tôi là từ chối”. Nụ cười trên mặt Đường Xuyên Bách dần biến mất, từ từ chuyển sang vẻ mặt lạnh lùng: “Nhà họ Đường tôi nể mặt cậu, muốn cho cậu một con đường sống, nhưng cậu lại muốn chết. Vậy thì đừng trách nhà họ Đường vô tình”. Nói xong, Đường Xuyên Bách quay đầu, cúi người trước Đường Lâm: “Chú hai, chuyện tiếp theo, mong chú hãy ra mặt giải quyết”. Đường Lâm gật đầu, nói với Tôn Lộc: “Thầy à, tên Lăng Khôi này thật kiêu ngạo, sống chết cũng không chịu từ bỏ việc quản lý nhà họ Đường, mời thầy ra tay giải quyết”. Lúc này, cuối cùng Đường Lâm cũng đã lộ bộ mặt thật, mời đại sư võ thuật ra mặt cho nhà họ Đường. Tôn Lộc ngồi trên cao, liếc nhìn Lăng Khôi, thưởng thức hớp rượu: “Chỉ là một thằng nhãi thôi mà, còn cần tôi ra tay sao?” Nói xong, Tôn Lộc chỉ vào Lăng Khôi, nói với Diệp Hùng: “Diệp Hùng, chẳng phải cháu vẫn luôn tìm kiếm hung thủ giết chết Trần Vũ Anh sao? Bây giờ chú nói cho cháu biết, người giết Trần Vũ Anh chính là tên nhóc không biết trời cao đất dày trước mặt”. Nghe thấy lời này, tất cả mọi người đều sững sờ. Tống Bác Văn lập tức phụ họa theo: “Đại sư Tôn Lộc nói đúng. Lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, Lăng Khôi đã giết Trần Vũ Anh ngay trước mặt tôi, cậu ta hoàn toàn không coi đại sư Diệp Hùng ra gì”. Lời này của Tống Bác Văn đã xác nhận tội ác của Lăng Khôi. Thực ra bọn họ đã biết Lăng Khôi là hung thủ giết Trần Vũ Anh từ lâu rồi. Nhưng Diệp Hùng không chủ động đi tìm Lăng Khôi, chính là để đợi ngày hôm nay, tập hợp mọi người cùng truy sát Lăng Khôi. Diệp Hùng im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Lăng Khôi, là cậu giết Trần Vũ Anh sao?” Mặc dù biết đây là điều chắc chắn, nhưng Diệp Hùng vẫn muốn hỏi lại một câu. “Đúng, là tôi giết”, đáp án của Lăng Khôi rất thẳng thắn. Diệp Hùng lạnh lùng nói: “Trần Vũ Anh là sư đệ của tôi, sư phụ rất thích cậu ấy. Lần này tới Trung Hải, cậu ấy lại chết trong tay cậu. Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì hôm nay, tôi sẽ dùng mạng của cậu để bù đắp”. Lăng Khôi lạnh lùng nói: “Ông muốn tôi cho ông một lý do à, được thôi, lý do là bởi vì ông ta đáng chết!” “Bộp!” Diệp Hùng đập mạnh vào bàn, đứng dậy nói: “Giỏi lắm, cậu đúng là quá kiêu ngạo. Cậu cũng đáng chết. Hôm nay cậu sẽ phải dùng mạng sống của cậu để trả giá”. Diệp Hùng rời khỏi bàn, bước từng bước mạnh mẽ đi về phía Lăng Khôi. Gió xung quanh dường như đông cứng lại. Một luồng sát khí đáng sợ bao trùm khắp mọi nơi. Đám người xung quanh cũng dạt sang hai bên để nhường chỗ cho đại sư Diệp Hùng. Lăng Khôi vẫn đứng yên bất động, khẽ thở dài: “Diệp Hùng, trước khi ông ra tay, tôi sẽ cho ông một lời khuyên chân thành. Hành vi của Trần Vũ Anh gây phẫn nộ nên tôi thay trời hành đạo giết chết ông ta. Tội lỗi của ông ta có trời đất chứng giám. Tốt nhất là ông không nên bênh vực người như vậy”. Diệp Hùng càng tức giận: “Cậu uy hiếp tôi sao?” Lăng Khôi nói: “Tôi chỉ đang nói cho ông biết, nếu ông tiếp tục bảo vệ Trần Vũ Anh thì chính là đang bào chữa cho tội ác của ông ta”. Diệp Hùng quát lớn: “Vậy thì sao chứ?” Lăng Khôi nói: “Tôi sẽ lại thay trời hành đạo, giết chết ông!” “Thật ngông cuồng! Một thằng nhãi chưa lớn như cậu mà cũng dám uy hiếp tôi sao? Tôi sẽ cho cậu thấy thế nào là thực lực của đại sư thật sự!” Diệp Hùng gào thét, bước nhanh đến chỗ Lăng Khôi, tung ra một đòn đánh đáng sợ. Rầm! Mặt đất rung chuyển. Sức nén của nắm đấm này vô cùng đáng sợ, tạo ra tiếng nổ dữ dội. Cát bụi dưới chân bay lên mù mịt khắp bốn phía. Quyền phong! Quyền phong mạnh mẽ! Chỉ khi đạt được cấp độ cực cao, luyện ngoại lực đến gần trạng thái hàng đầu thì mới có thể xuất ra quyền phong. Sức mạnh của quyền phong tương đương với khả năng sát thương của quyền kình, vô cùng mạnh mẽ. Trong trận đối đầu giữa Đường Lâm và Lăng Khôi lúc trước, Đường Lâm không thể xuất ra quyền phong. Diệp Hùng không hổ danh là cao thủ võ thuật. Lăng Khôi khẽ nhíu mày, giơ tay lên, dùng xương cánh tay chống đỡ. “Bụp!” Lăng Khôi chỉ cảm thấy một lực mạnh mẽ đập vào người, bất giác lùi về sau hơn chục bước mới dừng lại. “Hự”. Lăng Khôi thở mạnh một hơi, chỉ cảm thấy cánh tay hơi tê dại. Rất mạnh, mạnh hơn Đường Lâm rất nhiều. “Hừ? Chặn được rồi sao?”, Diệp Hùng nhíu mày, ông ta tự biết quyền phong của bản thân đáng sợ đến mức nào. Ngay cả tấm thép dày một centimet cũng sẽ bị xuyên thủng. Vậy mà Lăng Khôi chỉ lùi lại mười mấy bước khi chặn cú đấm của ông ta? Còn không bị thương? Chuyện này… “Không thể nào”. Diệp Hùng gầm lên, lại xông tới lần nữa, chân lướt trên mặt đất, tung nắm đấm tới tấp. Ông ta tấn công điên cuồng, kết hợp kỹ năng giết người. Nhưng Lăng Khôi lại đặt tay trái sau lưng, dùng tay phải chống cự. “Bụp bụp bụp”. Hai người họ đối kháng điên cuồng. Mặc dù Lăng Khôi bị ép vừa đánh vừa lùi, nhưng vẫn vững vàng chặn đòn tấn công của Diệp Hùng chỉ bằng một tay. Mười chiêu, hai mươi chiêu, ba mươi chiêu, bốn mươi chiêu...




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv