Gãy cánh tay là kiếp nạn để bức tượng Venus trở thành kiệt tác nghệ thuật. Một đường dao xuyên qua năm tháng là sự tôi luyện để bức tượng này trở thành kiệt tác nghệ thuật. Câu nói này luôn lảng vảng trong lòng mọi người. Như thể chuông càng gõ mạnh thì càng nhức tai. Tranh chấp giữa nghệ thuật, phải đưa ra cao thấp ngay. Một lúc lâu sau, tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên khắp hội trường. Tràng pháo tay này không dành cho Hầu Phong, mà là dành cho Cổ Dương. “Với đường cắt ngang này, tác phẩm điêu khắc thật sự trở nên khác biệt, quyến rũ và có hồn hơn. Tôi dường như có thể cảm nhận được sự thăng trầm và bất lực trong ánh mắt đó”. “Không hổ danh là đại sư Cổ Dương, chấm phá một nét đã trở thành nét bút của thần!” “Xem ra thành tựu và sự hiểu biết về nghệ thuật của đại sư Cổ Dương còn cao xa hơn nhiều so với Hầu Phong”. “...” Vô số người với vô số lời khen chê khác nhau. Lý Mặc kích động cười nói: “Lúc đầu tôi nói luôn cảm thấy thiếu gì đó, hóa ra là thiếu vết cắt này. Đại sư Cổ Dương đúng là nhà sáng tác nghệ thuật vĩ đại. Nhìn thoáng qua đã thấy được khuyết điểm, còn có thể khiến nó trở nên hoàn hảo hơn”. Trong lòng bà cụ Tô vô cùng khó chịu. Bà ta luôn cho rằng đại sư Hầu Phong là đỉnh cao trong giới nghệ thuật, muốn viết lại lịch sử của giới nghệ thuật điêu khắc, nhưng không ngờ lại bị Cổ Dương trấn áp dễ dàng như vậy. Ngay cả bản thân Hầu Phong cũng lép vế chịu thua thì có nói thêm lời nào cũng trở nên vô nghĩa. Phải một lúc sau, Tôn Lộc mới lấy lại tinh thần, cụ ta không thèm đếm xỉa đến Hầu Phong đang quỳ dưới đất, mà quay qua nói với Giang Ngược Ly: “Thư ký Giang, xin hỏi đại sư Cổ Dương lúc nào rảnh, tôi muốn gặp mặt cậu ta”. Giang Nhược Ly nói: “Đại sư Cổ Dương luôn hành xử kín đáo, không muốn lộ mặt”. Một câu nói đơn giản, nhưng đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của đại sư Tôn Lộc. Sắc mặt Tôn Lộc rất khó coi, người dám từ chối cụ ta ở Trung Hải này rất ít. Vậy mà đại sư Cổ Dương này lại kiêu ngạo như vậy, dám từ chối gặp mặt cụ ta. Nhưng vì ở đây có nhiều người nên Tôn Lộc cũng không tiện nói nhiều. Giang Nhược Ly nói tiếp: “Ngoài ra còn một câu nữa, đại sư Cổ Dương nhờ tôi nói với đại sư Tôn Lộc”. Tôn Lộc nói: “Cô nói đi”. Giang Nhược Ly nói tiếp: “Mưa to gió lớn, tòa nhà tất nghiêng, thay đàn đổi dây, không thể cản nổi”. Nói xong, Giang Nhược Ly hơi cúi người: “Nhược Ly xin đi trước”. Dưới ánh nhìn của mọi người, Giang Nhược Ly rời đi. Cô ấy vừa đi vài bước, vừa hay gặp Mã Đằng và Lăng Khôi bước từ trên tầng hai xuống, ba người họ vừa đi vừa nói chuyện cười đùa. Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, họ chậm rãi rời khỏi đó. Tôn Lộc đứng yên bất động, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Khôi, nhìn Lăng Khôi rời đi. Không hiểu vì sao lúc này Tôn Lộc lại có cảm giác khó tả đối với Lăng Khôi. “Chú Tôn, chú nhìn gì vậy?”, Diệp Hùng bước lên hỏi. “Không có gì, chúng ta cũng đi thôi”, Tôn Lộc lắc đầu, quay người rời đi. Diệp Hùng bước đi theo. Chẳng ai thèm để ý đến Hầu Phong đang quỳ trên mặt đất. Cả tác phẩm điêu khắc tượng Tôn Lộc, cũng chẳng ai bận tâm. “Em xin lỗi thầy, em đã phụ sự kỳ vọng của thầy rồi”, Hầu Phong vẫn quỳ trên mặt đất, đập đầu về phía Tôn Lộc đang rời đi. Đám người xung quanh cũng không an ủi Hầu Phong, lần lượt quay lưng bỏ đi. “Ôi, tưởng đại sư Hầu Phong tài hỏi đến thế nào, thì ra cũng chỉ là một tên dốt nát trước mặt đại sư Cổ Dương mà thôi, thật khiến người ta thất vọng!” “Đúng vậy, còn nói cái gì mà viết lại quy tắc của giới nghệ thuật điêu khắc Trung Hải, bây giờ xem ra trở thành trò cười rồi”. “Đại sư Cổ Dương đúng là giỏi nhất, không ai có thể lay chuyển”. “Từ nay về sau, tất cả các tác phẩm của đại sư Hầu Phong sẽ mất giá nhiều!” “...” Bà cụ Tô rời khỏi triển lãm với tâm trạng không vui. Lần này, bà ta đã mua tác phẩm đỉnh cao của đại sư Hầu Phong với giá một trăm tám mươi triệu tệ, vốn tưởng rằng có thể tăng giá gấp đôi trong vài năm tới. Không ngờ vết dao hôm nay của Cổ Dương đã hủy hoại nó. Từ nay về sau, Hầu Phong sẽ không thể ngóc đầu lên nổi trong giới nghệ thuật điêu khắc nữa, tất cả các tác phẩm của Hầu Phong sẽ bị mất giá hoàn toàn. Gần hai trăm triệu tiền tệ về cơ bản là đã mất trắng. Nghĩ đến điều này, lòng bà cụ Tô đau như cắt. Tô Thần dường như đọc được suy nghĩ của bà cụ Tô, vội nói: “Bà nội, bà đừng nản lòng. Cháu thấy tay nghề của đại sư Hầu Phong cũng rất tốt, sau này biết đâu có thể nổi tiếng trở lại”. Bà cụ Tô lắc đầu: “Căn bản là không thể nữa rồi. Hôm nay Hầu Phong bị Cổ Dương chèn ép, mấy nghìn người có mặt đều đã nhìn rõ mồn một. Hơn mấy nghìn người này là những thương nhân giàu có hàng đầu ở Trung Hải, phần lớn các tác phẩm nghệ thuật đều là do bọn họ mua. Bọn họ sẽ không mua tác phẩm của người mà bọn họ không thích. Hơn nữa, ngay cả đại sư Tôn Lộc cũng bỏ rơi Hầu Phong, Hầu Phong muốn xuất hiện lại hẳn là điều không thể”. Tô Thần thở dài nói: “Đại sư Hầu Phong này cũng thật là, bà nói xem điêu khắc pho tượng của ai mà chẳng được, lại cứ nhất định phải điêu khắc pho tượng của đại sư Tôn Lộc, kết quả là bị người ta vả vào mặt. Đại sư Cổ Dương bề ngoài là làm nhục Hầu Phong, nhưng thực ra là sỉ nhục đại sư Tôn Lộc. Đại sư Tôn Lộc tức giận, bỏ rơi Hầu Phong là đúng”. Bà cụ Tô nói: “Đúng vậy, Hầu Phong muốn mượn hoa dâng Phật, cảm ơn công dạy dỗ của Tôn Lộc. Đây vốn là chuyện tốt, không ngờ lại đổ bể như vậy”. Tô Thần nói: “Đại sư Cổ Dương này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà thủ đoạn lại cao siêu như vậy?” Bà cụ Tô nói: “Lai lịch của đại sư Cổ Dương rất thần bí. Lần này đến triển lãm quan sát nhưng cũng không xuất hiện. Hơn nữa còn có thể sai bảo nhân vật lớn như Giang Nhược Ly, xem ra lai lịch của đại sư Cổ Dương này không hề tầm thường”. Tô Thần thở dài: “Thôi bỏ đi, lần này coi như chúng ta đã rút được một bài học. Số tiền hai trăm triệu tệ đối với nhà họ Tô chúng ta cũng không phải là quá lớn. Mất rồi thì thôi, bà đừng giận nữa, hại sức khỏe lắm”. Chương 217: Tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối Bà cụ Tô nói: “Đương nhiên là bà không giận việc này. Việc khiến bà tức giận là tên Lăng Khôi kia, không ngờ Lăng Khôi lại là con riêng của Mã Đằng, thật đáng tiếc!” Nói đến đây, bà cụ Tô tỏ vẻ đau lòng: “Nếu bà sớm biết thân phận của nó thì bà sẽ không đối xử với nó như vậy, càng không đuổi gia đình Tô Duệ Hân ra khỏi gia tộc. Đây đúng là mất mát lớn của nhà họ Tô chúng ta”. Sắc mặt Tô Thần rất khó coi. Bà cụ Tô nói Tiếp: “Nếu Lăng Khôi còn là người của nhà họ Tô, thì chuyện nhà họ Tô đặt chân vào Công đoàn Trung Hải, chẳng phải chỉ cần Lăng Khôi nói một câu với Mã Đằng thôi sao. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ bỏ lỡ cơ hội tốt, mà ngược lại còn đắc tội với người ta”. Tô Thần tức giận nói: “Bà nội, chuyện này không trách bà được. Muốn trách thì trách ông nội trước khi chết đã không nói thân phận của Lăng Khôi cho chúng ta biết. Lăng Khôi ăn bám ở nhà họ Tô chúng ta ba năm nay, vậy mà không để lộ chút tin tức nào, giấu kỹ như vậy thì ai mà ngờ được chứ”. Lúc này, Hàn Đông cũng an ủi: “Tô Thần nói đúng, mọi chuyện đã xảy ra rồi, giờ tự trách cũng vô dụng. Ưu tiên hàng đầu bây giờ là chúng ta phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế”. “Xoay chuyển thế nào?”, bà cụ Tô nhíu mày, tò mò. Hàn Đông nói: “Tôi nghĩ Tô Duệ Hân vẫn một lòng với nhà họ Tô chúng ta. Dù sao dòng máu nhà họ Tô vẫn chảy trong người. Nếu chúng ta đích thân đến xin lỗi thì có lẽ vẫn còn xoay chuyển được”. Tô Thần lập tức không vui: “Quản gia Hàn, làm thế e là không được, vậy chẳng phải là tự vả vào mặt mình hay sao?” Tô Thần đương nhiên biết lợi ích của việc Lăng Khôi quay lại nhà họ Tô. Nhưng hắn thật sự không muốn Lăng Khôi quay lại. Bởi vì hắn là cháu đích tôn của nhà họ Tô, là hy vọng của nhà họ Tô, hắn không muốn ai uy hiếp địa vị của hắn. Bây giờ Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng, nếu quay lại làm rể nhà họ Tô thì e rằng địa vị sau này của hắn sẽ gặp mối đe dọa. Bà cụ Tô nói: “Tô Thần, bà biết cháu lo lắng, nhưng cháu yên tâm đi, cho dù Lăng Khôi quay về thì bà cũng sẽ đảm bảo rằng vị trí của cháu trong nhà họ Tô không hề lung lay. Lát nữa chúng ta sẽ cùng đi xin lỗi Lăng Khôi và Duệ Hân. Vì nhà họ Tô, trưởng lão như bà cũng không cần mặt mũi nữa”. Lúc nói ra điều này, bà cụ Tô cũng cảm thấy chua xót. Một người mà trước đây bà ta luôn khinh thường, vậy mà bây giờ lại phải chủ động đi cầu xin người ta. Đúng là mất hết mặt mũi. Sau khi ba người Lăng Khôi rời khỏi triển lãm, Giang Nhược Ly lái xe đưa Lăng Khôi về nhà. Mã Đằng và Lăng Khôi ngồi ở hàng ghế sau, nói chuyện vui vẻ. Mã Đằng cười gượng: “Cậu Lăng, người ngoài đều đang bàn tán cậu là con riêng của tôi, tôi thật sự xin lỗi”. Lăng Khôi bất lực nói: “Không sao. Cứ để bọn họ bàn tán đi”. Mã Đằng hỏi: “Có cần tôi đi giải thích không?” Lăng Khôi đáp: “Không cần giải thích. À, phía nhà họ Đường thế nào rồi”. Mã Đằng nói: “Nhà họ Đường không đi tìm Trung Hải Vương, xem ra bọn họ vẫn sợ mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát. Bọn họ đang đợi đại sư Tôn Lộc. Mấy ngày nay đại sư Tôn Lộc dẫn theo Diệp Hùng đến Trung Hải đi dạo, đồng thời bọn họ cũng đang tìm cậu Lăng”. Mã Đằng dựa vào ghế, rồi nói tiếp: “Diệp Hùng đã biết người giết Trần Vũ Anh là cậu Lăng, ông ta cũng đang tìm cậu. Bảy ngày sau, cậu hãy đến nhà họ Đường, đây chính là thời điểm để quyết đấu với hai đại sư này”. Lăng Khôi nói tiếp: “Tôn Lộc, Diệp Hùng, hai vị đại sư này muốn bắt tay đối phó với tôi sao?” Mã Đằng nói: “Đúng vậy. Ngoài ra, gần đây nhà họ Đường và nhà họ Tống rất thân thiết. E là nhà họ Tống cũng muốn nhân cơ hội này để đối phó với cậu”. Lăng Khôi nhíu mày: “Nhà họ Tống cũng muốn tham gia ư? Xem ra ở đại hội quyền anh lần trước, nhà họ Tống vẫn chưa phục tôi”. Mã Đằng nghiêm túc nói: “Nếu nhà họ Tống và nhà họ Đường hợp lực thì mọi chuyện sẽ rất khó xử lý”. Lăng Khôi hỏi: “Sao lại nói vậy?” Mã Đằng trả lời: “Phía sau nhà họ Tống cũng có một vị đại sư võ thuật, tên tuổi ngang ngửa Tôn Lộc. Nhà họ Tống tham gia vào thì áp lực đã rất lớn rồi, nếu cả vị đại sư đó tham gia thì chẳng phải ba vị đại sư võ thuật cùng liên thủ đối phó với cậu sao. Tôi biết cậu Lăng tài giỏi, nhưng cùng lúc chống lại ba vị đại sư võ thuật, e là cũng khó lường”. Lăng Khôi trầm ngâm một lúc sau mới nói: “Xem ra dã tâm của nhà họ Đường không hề nhỏ. Không muốn rơi vào tầm kiểm soát của tôi đến vậy sao?” Mã Đằng nói: “Tình hình bây giờ đã không còn nằm trong sự kiểm soát của chúng ta rồi. Chúng ta có cần thay đổi chiến lược không?” Lăng Khôi nhắm mắt lại nói: “Không cần. Cứ để bọn họ tới, tôi đợi là được rồi”. Trở về nhà hàng Á Vận, Lăng Khôi lập tức gửi tin nhắn cho Tô Duệ Hân: “Vợ ơi, anh về nhà rồi, đừng nhớ anh quá nhé”. Tô Duệ Hân nhanh chóng trả lời: “Không hề nhớ”. “...” Lăng Khôi không nói nên lời, không trả lời lại nữa. Anh trùm đầu đi ngủ. Trong hai ngày nay, tin tức về việc Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng đã lan rộng khắp nơi. Chẳng mấy chốc đã truyền đến tai Tô Duệ Hân. Lăng Khôi vẫn đến bệnh viện làm việc như bình thường, ngồi trong phòng bảo vệ đọc báo. Gần trưa, Lý Kiến vội vàng chạy vào phòng bảo vệ: “Lăng Khôi, sếp Tô bảo anh đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến”. Lăng Khôi đột nhiên có dự cảm không lành, đặt tờ báo xuống hỏi: “Cô ấy có nói là vì chuyện gì không?” Lý Kiến lắc đầu: “Không nói, nhưng trông cô ấy có vẻ tức giận. Anh mau đi dập lửa đi”. Lăng Khôi vội vàng đi đến phòng làm việc. Nhìn thấy Tô Duệ Hân, Lăng Khôi lại phát hiện ra cô càng xinh đẹp hơn trước. Không thể không kể đến đường cong hoàn mỹ dưới bộ quần áo công sở, đường nét trên khuôn mặt tinh tế thật không chê nào đâu được. “Vợ ơi, em tìm anh à?” Lăng Khôi nói. Tô Duệ Hân ngẩng đầu, cầm một xấp báo đưa cho Lăng Khôi xem. Tiêu đề đầu báo đều là “Lăng Khôi là con riêng đã thất lạc nhiều năm của Mã Đằng”. “Lăng Khôi, anh là con riêng của Mã Đằng, tại sao lại không nói cho tôi biết từ sớm?”, Tô Duệ Hân chất vấn: “Anh lo tôi sẽ cướp của cải vật chất của anh sao?” Sắc mặt Lăng Khôi xanh mét: “Không, không phải vậy. Anh thật sự không phải là con riêng của Mã Đằng”. Tô Duệ Hân lạnh lùng nhìn anh: “Nói thật đi, tôi ghét nhất là bị người khác lừa dối”. Chương 218: Mang cơm cho vợ Khi một người phụ nữ cho rằng đàn ông bắt nạt cô ấy. Thì nói lý lẽ có tác dụng sao? Không có. Đàn ông có thể giải thích rõ ràng sao? Không luôn. Lăng Khôi giải thích hồi lâu nhưng Tô Duệ Hân cũng không nghe lọt được chữ nào, cô chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn Lăng Khôi sốt ruột vung tay vung chân giải thích cứ như con khỉ đang nhảy nhót linh hoạt. Tô Duệ Hân thỉnh thoảng còn cười khúc khích vài tiếng. Cuối cùng Lăng Khôi nhận ra có điều không ổn mới ngừng lại: “Trong mắt em, anh rất giống một con khỉ phải không?” Tô Duệ Hân không nhịn cười được nữa, che miệng bật cười thành tiếng: “Cuối cùng anh cũng phát hiện ra rồi”. Lăng Khôi bất lực nhìn cô. Tô Duệ Hân mím môi cười nói: “Được rồi, anh có phải là con riêng của Mã Đằng hay không cũng không sao, tôi gọi anh đến chỉ muốn nói với anh rằng mong anh hãy thành thật trước mặt tôi, tôi sẽ không vì anh là con riêng của Mã Đằng mà đối xử tệ với anh, càng đừng nghĩ tôi sẽ lợi dụng vật chất và quyền thế của anh”. Dứt lời, Tô Duệ Hân đứng dậy, bước đến cạnh máy cafe cẩn thận pha một tách cafe thơm ngon. Lăng Khôi đứng phía sau im lặng nhìn cô gái này, trong đầu cứ văng vẳng những lời cô vừa nói. Lăng Khôi cảm nhận rõ ràng trải qua tai nạn lần này, dường như Tô Duệ Hân có gì đó thay đổi hoàn toàn. Cách nói chuyện, tầm nhìn của cô là thứ mà rất nhiều phụ nữ không thể với tới được. Lăng Khôi vừa cảm động vừa chua xót: “Anh không nghĩ như thế”. Pha cafe xong, Tô Duệ Hân mím môi: “Sau này anh đừng kích động như vậy nữa, đánh Tề Minh trước mặt bao nhiêu người ở buổi triển lãm, vì anh là con riêng của Mã Đằng nên mới thoát được một vố, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường”. Lăng Khôi gật đầu: “Ừ, anh biết rồi”. Ánh mắt Tô Duệ Hân bỗng trở nên sắc lạnh: “Còn nữa, nhân duyên với phụ nữ của anh tốt nhỉ, nghe nói nhiều cô gái xinh đẹp ở buổi triển lãm chủ động đứng ra bảo vệ anh”. “Không, không có chuyện đó. Bọn anh chỉ gặp gỡ như bèo nước gặp nhau, bạn bè hỏi thăm nhau thôi”, Lăng Khôi lập tức bày tỏ thái độ của mình, thầm cảm thấy căng thẳng. Lăng Khôi không biết tại sao mình lại sợ Tô Duệ Hân giận, sợ Tô Duệ Hân hiểu lầm mình đến thế. “Anh đừng căng thẳng, tôi chỉ nói vậy thôi”, ánh mắt Tô Duệ Hân dịu đi một chút: “Lần trước anh vẫn chưa giải thích rõ ràng chuyện bị tôi bắt gặp anh với người tình ở bên ngoài, tôi không hỏi không có nghĩa là tôi không để ý đâu”. “Tôi không muốn chuyện như thế xảy ra lần thứ hai”, Tô Duệ Hân thấp giọng nói: “Nếu không tôi sẽ không còn lòng tin có thể đi tiếp với anh. Từ trước đến nay, tôi rất trân trọng cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta, tôi mong anh cũng thế”. Lăng Khôi rất cảm động nói: “Anh trước giờ vẫn luôn xem em như vật bảo”. “Được rồi, anh đi làm việc đi”, Tô Duệ Hân lại ngồi xuống phê duyệt tài liệu, vài lần ngẩng đầu lên nhìn Lăng Khôi muốn nhắc anh làm việc cho tốt, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Có lẽ cô nghĩ Lăng Khôi hết cách cứu chữa rồi nên có nhắc chuyện này thế nào cũng vô dụng. Lăng Khôi rời đi. Lúc ra đến cửa, anh còn liếc nhìn dáng vẻ Tô Duệ Hân cúi đầu nghiêm túc phê duyệt tài liệu. Trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, đồng thời cũng cảm thấy chua xót. Dạo gần đây, Tô Duệ Hân gần như tiêu hao sức lực và thời gian vào công việc, mỗi lần tăng ca là đến rạng sáng mới tan làm về nhà, vô cùng mệt mỏi. Nhưng cũng chính vì chuyên tâm vào công việc nên tính cách và tầm nhìn của Tô Duệ Hân mới có sự thay đổi lớn đến vậy. Lăng Khôi thầm thở dài, lúc này anh mới rời khỏi văn phòng. Trở lại phòng bảo vệ, tâm trạng Lăng Khôi hơi nặng nề. Lý Kiến nhìn thấy bèn nói: “Lăng Khôi, anh sao thế? Lại bị sếp Tô mắng à?” Lăng Khôi châm một điếu thuốc rồi rít vào một hơi. Lý Kiến đứng một bên nói: “Lăng Khôi, là bạn của anh nên tôi cảm thấy anh đã rất hạnh phúc rồi. Vợ anh mạnh mẽ, giỏi giang như thế, anh nên mềm mỏng lại một chút. Vợ chồng mà, ai có tiền thì người đó là đại gia, anh hạ thấp mình xuống một chút là có thể sống hạnh phúc hơn biết bao rồi”. Lăng Khôi cười gượng: “Tôi thấy vợ làm việc vất vả như vậy, cũng đau lòng chứ. Không nói với cậu nữa, tôi đi mua đồ về nấu cơm, mang đến sự ấm áp cho vợ đây”. Lăng Khôi phủi tay, định đi ra ngoài. Lý Kiến vội vã đuổi theo: “Anh có cần tìm Ngô Giai Giai xin nghỉ phép không?” “Không cần”. Lăng Khôi nói rồi đi thẳng ra ngoài. Lăng Khôi về nhà hàng Á Vận lấy thực phẩm tốt nhất của nhà hàng để chưng một bát tổ yến, nấu vài món đơn giản. Làm xong mọi thứ anh bỏ thức ăn vào cặp lồng giữ nhiệt, rồi vui vẻ đi đến bệnh viện Bình An. Khi nhìn thấy Tô Duệ Hân thì cô đang họp trong phòng làm việc, bàn bạc việc khai trương bệnh viện mới trên mảnh đất ở Ngô Giang. Lăng Khôi cứ đứng thế ở trước cửa phòng họp tầm hơn nửa tiếng, cuộc họp mới kết thúc. Tô Duệ Hân mệt nhoài vừa ra khỏi phòng họp, Lăng Khôi đưa cơm canh nóng hổi đến: “Vợ à, anh mang cơm đến cho em này”. Tô Duệ Hân kinh ngạc nhìn Lăng Khôi với ánh mắt khác hoàn toàn. Không ngờ tên này còn rất ân cần nữa. “Lăng Khôi, anh mua thức ăn bên ngoài cho Duệ Hân đấy à?”, Ngô Giai Giai đi đến, lạnh nhạt nói. Lăng Khôi nói: “Là tôi tự nấu”. “Ồ, không nhìn ra anh còn biết nấu ăn đấy”, Ngô Giai Giai định mở hộp cơm ra: “Để tôi xem thử anh nấu có thể ăn được không”. Lăng Khôi vội ngăn lại: “Đừng mở, đây là của vợ tôi, cô muốn ăn cũng không được”. Ngô Giai Giai khinh bỉ nói: “Xí, ai muốn ăn chứ? Tôi chỉ muốn giúp Duệ Hân xem thử có ăn được không thôi, nhỡ đâu cháy khét thì sao”. Lăng Khôi nói: “Không có chuyện đó đâu. Vợ à, chúng ta đến văn phòng ăn cơm thôi”. Thấy Lăng Khôi và Ngô Giai Giai cãi nhau, Tô Duệ Hân bất lực lắc đầu nói: “Giai Giai, Lăng Khôi nấu ăn rất ngon, cậu cũng ăn cùng luôn đi”. Lăng Khôi nói: “Nhưng anh chỉ nấu có một phần thôi”. Tô Duệ Hân cười nói: “Tôi ăn ít lại là được. Giai Giai, đi thôi”. Tô Duệ Hân kéo tay Ngô Giai Giai xoay người bước vào văn phòng, để lại một mình Lăng Khôi lẻ loi ở trước cửa văn phòng. Lăng Khôi cũng không giận, tự mình vào phòng làm việc pha cafe, thỉnh thoảng nhìn Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân vui vẻ cùng nhau ăn cơm. Đồ ăn Lăng Khôi chuẩn bị vẫn vừa đủ, hai người ăn hoàn toàn không vấn đề gì. Ngô Giai Giai cắn một miếng đầu tiên, thế là không thể dừng đũa được, khen không dứt lời: “Lăng Khôi, thật sự không nhìn ra anh nấu cơm ngon thế đấy”. Lăng Khôi lười để ý đến cô ta, cúi đầu đọc báo. Hai người dùng bữa xong, Lăng Khôi dọn bát đũa vào rồi xách cặp lồng giữ nhiệt đi. Ngô Giai Giai đuổi theo, vẫn cảm thấy chưa ăn đủ nên nói: “Lăng Khôi, sau này mỗi lần mang cơm đến anh có thể làm hai phần không?” Lăng Khôi từ chối: “Không thể”. Ngô Giai Giai nói: “Sao anh lại keo kiệt thế? Thêm một phần cơm cũng không được à?” Lăng Khôi nói: “Cô cứ luôn lấy việc công báo thù việc tư với tôi, còn tự dưng đề nghị đuổi việc tôi”. Ngô Giai Giai đỏ mặt nói: “Trước đây quả thật tôi hơi nghiêm khắc với anh, sau này tôi sẽ đối xử tốt với anh hơn không được sao?” Chương 219: Ba đại sư cùng tề tựu Lăng Khôi lắc đầu nói: “Tôi không cần cô đối xử tốt với tôi, vợ tôi đối tốt với tôi là được rồi”. Ngô Giai Giai thật sự cạn lời: “Nếu anh không làm thêm một phần thì thôi vậy”. Ngô Giai Giai cất bước xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng Ngô Giai Giai, Lăng Khôi lắc đầu: “Mặc dù bình thường Ngô Giai Giai này rất nghiêm khắc, lạnh lùng nhưng khi tức giận cũng dễ thương đấy”. Mấy ngày sau đó, Lăng Khôi đều đúng giờ đem bữa trưa và bữa tối đến cho Tô Duệ Hân, lượng thức ăn vừa đủ, thỏa mãn mong muốn ké cơm của Ngô Giai Giai. Những lúc khác Lăng Khôi không đi làm, có thời gian thì sẽ đến thăm gia đình Dương Nguyệt. Đến chiều tối ngày hôm nay, Lăng Khôi đang nấu cơm ở nhà hàng Á Vận. Lâm Vân vội vã chạy đến cạnh Lăng Khôi nói: “Anh Lăng, xảy ra chuyện lớn rồi”. Lăng Khôi mặc tạp dề, tay đang cầm thìa nấu món bắp cải xào thịt, nói: “Sao thế?” Lân Vân nói: “Đường Lâm đang ở bên ngoài nói muốn gặp anh”. Lăng Khôi cũng không hề ngạc nhiên mấy với chuyện này. Nhà họ Đường muốn chống cự, đương nhiên sẽ chủ động đến tìm anh. Lăng Khôi khẽ nói: “Ông ta có nói có chuyện gì không?” Lâm Vân lắc đầu: “Không ạ, chỉ nói là muốn gặp anh thôi”. Lăng Khôi không nói gì nữa, chỉ cúi đầu tiếp tục nấu thức ăn. Lâm Vân đợi một lát rồi lại nói tiếp: “Anh Lăng, anh có đi gặp ông ta không?” Lăng Khôi xào xong món thịt rồi cẩn thận cho bốn món xào, một món canh vào cặp lồng giữ nhiệt. Làm xong mọi thứ anh mới cởi tạp dề ra nhìn Lâm Vân: “Nếu ông ta đã tự tìm đến thì tất nhiên tôi phải gặp chứ”. Lâm Vân nói: “Có cần thông báo cho Giang Thanh Hải và Mã Đằng đến không ạ?” “Không cần, Đường Lâm tìm tôi không phải muốn ra tay với tôi ở đây”, Lăng Khôi cầm cặp lồng giữ nhiệt lên sau đó đi ra khỏi cửa. Lúc đi đến tầng một thì thấy một người mặc bộ áo choàng dài, ngồi trên ghế sofa ở cửa ra vào. Khi nhìn thấy Lăng Khôi đi xuống, cụ ta đứng lên nói: “Chào cậu Lăng”. Đi theo cạnh Đường Lâm là Đường Nghiêu. Bây giờ gặp lại Lăng Khôi, Đường Nghiêu không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Lăng Khôi nói: “Ông đến xin tôi quản lý nhà họ Đường à? Hay là muốn quyết một phen thắng bại với tôi?” Lăng Khôi đã biết mục đích đến của cụ ta rồi nhưng vẫn hỏi một câu cho có lệ. Đường Lâm nói: “Tôi đến đưa thiệp mời”. Dứt lời, cụ ta đưa một tấm thiệp mời màu đen cho Lăng Khôi. Đường Lâm nói tiếp: “Mười giờ tối nay tại biệt thự số năm trên núi Vân Đỉnh, lãnh đạo cấp cao nhà họ Đường tập trung lại mở một cuộc họp gia tộc để bàn bạc chuyện sau này của nhà họ Đường nên mời cậu Lăng đến tham dự”. Hiện giờ Lăng Khôi đang cất giữ con dấu nhà họ Đường nên anh đã là gia chủ trên danh nghĩa của nhà họ Đường. Lần trước sau khi Lăng Khôi công khai đánh bại Đường Lâm trước mặt nhà họ Đường, mọi người trong nhà họ Đường đều thừa nhận chức gia chủ này của anh. Chỉ là ba ông lớn nhà họ Đường không đồng ý giao chức quyền ra mà thôi. Lăng Khôi không mở thiệp mời ra đọc mà hỏi: “Ngoài lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường ra còn ai tham dự nữa không?” Đường Lâm nói: “Nhà họ Tống cũng sẽ tham dự”. Lăng Khôi cũng không bất ngờ gì: “Còn không?” “Còn hai vị đại sư nữa là thầy Tôn Lộc của tôi và Diệp Hùng”, Đường Lâm không có ý giấu giếm, lời nói cũng thể hiện sự kính trọng. Đường Lâm vốn dĩ là một đại sư võ thuật, tôn sùng võ thuật. Lăng Khôi có thể đánh bại cụ ta chỉ bằng một đòn tấn công nên cụ ta rất tôn kính Lăng Khôi, chỉ là không cam lòng để Lăng Khôi quản lý nhà họ Đường mà thôi. “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến tham dự”, Lăng Khôi đáp, sau đó xoay người đi ra cửa. Từ đầu đến cuối, Lăng Khôi chỉ đáp lời cụ ta với mấy câu ngắn gọn, thậm chí còn không thèm nhìn Đường Lâm một cái. Đường Lâm không dám tức giận, đợi Lăng Khôi đi rồi mới hỏi: “Quản lý Lâm, cậu Lăng đi đâu thế?” Lâm Vân cúi người nói: “Anh Lăng đi đưa cơm cho vợ đấy”. “Đưa cơm?”, Đường Lâm ngây người. Đường đường là cậu Lăng thế mà lại chủ động nấu cơm cho vợ? Còn đem đến tận cửa? Chuyện này… Người đàn ông nào ở cấp bậc này mà không làm ra vẻ một ông lớn trước mặt vợ mình đâu nhỉ? Lăng Khôi sợ vợ đến thế cơ à? Lâm Vân nói: “Anh Lăng vẫn luôn đối xử với vợ mình thế đấy. Ông yên tâm, anh Lăng đã đồng ý thì nhất định sẽ đến”. “Thế tôi đợi cậu Lăng đến”, Đường Lâm chắp tay lại nói tạm biệt. Thái độ vô cùng kính cẩn. Tám giờ tối tại biệt thự số năm Vân Đỉnh. Một cái hồ được trang trí bên trong căn biệt thự cực lớn, giữa hồ là một tòa nhà nhỏ. Bên trong tòa nhà nhỏ được đặt năm bàn tiệc. Lúc này mấy chục người đã tề tựu tại đây. Ba người đứng đầu chính là ba ông lớn của nhà họ Đường. Sắc mặt mỗi vị lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường đều khá khó coi, mọi người nhao nhao bàn luận. “Tập đoàn Đường Thị ngừng hoạt động tận bảy ngày, lòng người không vững, nhân viên bên dưới đã từ chức gần hết một nửa rồi mà bên Công đoàn Trung Hải vẫn không dỡ bỏ lệnh phong tỏa nhà họ Đường, e là nhà họ Đường chúng ta tiêu thật rồi”. “Tôi từng thực hiện khảo sát bằng câu hỏi, những người nhà họ Đường bên dưới đều cho rằng chỉ cần nhà họ Đường có thể tiếp tục tồn tại thì cậu Lăng quản lý nhà họ Đường cũng không sao. Nếu chúng ta cứ kéo dài mãi thì chỉ càng khiến nhà họ Đường suy tàn nhanh hơn thôi”. “Nhà họ Đường chúng ta không thể có cơ hội lật ngược ván cờ đâu, buông tay đi”. … Tất cả người nhà họ Đường đều không có đủ lòng tin, suy nghĩ liên tục thay đổi. Suy cho cùng mọi người đều phải sống, còn phải nuôi gia đình. Nhà họ Đường ngừng kinh doanh bảy ngày đã gây ra tổn thất rất lớn với cả nhà họ Đường. Dù là một trong những gia tộc lớn ở Trung Hải cũng không thể chịu nổi tổn thất lớn như vậy. Nghe những lời bàn luận của đám người này, sắc mặt Đường Xuyên Bách càng khó coi nói: “Các vị, tôi biết hiện giờ nhà họ Đường đang lâm vào nguy cơ không lường trước được, thế nên bây giờ mở cuộc họp này để chúng ta cùng nhau bàn cách giải quyết. Vì muốn đảm bảo tương lai của nhà họ Đường, tôi cũng mời mấy vị khách mời đến”. Dứt lời, Đường Xuyên Bách đứng lên nói về phía cánh cửa: “Xin mời đại sư Tôn Lộc, đại sư Diệp Hùng”. Mọi người đều rất kinh ngạc. “Cái gì? Đại sư Tôn Lộc đến à? Cả đại sư Diệp Hùng cùng đến luôn ư?” “Xem ra chúng ta không cần phải lo về tương lai của nhà họ Đường nữa, có hai vị đại sư ngồi đây, chắc chắn cậu Lăng sẽ dỡ bỏ phong tỏa với nhà họ Đường ngay thôi”. … Tôn Lộc và Diệp Hùng ngạo nghễ bước vào phòng dưới ánh mắt chăm chú của mọi người. Vừa bước vào cửa, tất cả lãnh đạo cấp cao của nhà họ Đường đều đồng loạt đứng dậy cúi chào. Đường Bách Xuyên cười nói: “Kính mời hai vị đại sư ngồi”. Hai người ngồi xuống, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Không lâu sau, ba người khác cũng bước vào hội trường. Tống Bác Văn, Tống Tử Đường và một bà lão mặc áo dài màu đen bước vào trong ánh nhìn của mọi người. Đường Xuyên Bách đứng dậy nói: “Ông Tống đến rồi”. Tống Bác Văn kiêu ngạo nói: “Chuyện lớn như vậy tất nhiên tôi phải đến chứ. Tiện thể giới thiệu với mọi người, bên cạnh tôi đây là bà cụ Tư”. “Chào bà cụ Tư”, ba ông lớn nhà họ Đường cùng chắp tay cúi chào. Ngay cả Tôn Lộc khi thấy bà lão này cũng khẽ gật đầu: “Bà cụ Tư, không ngờ bà cũng đến đây. Cái nơi nhỏ bé này mà có thể khiến ba vị đại sư võ thuật tụ họp lại trong một buổi tối, đúng là trời sắp có bão lớn rồi”. Bà cụ Tư lạnh lùng gật đầu với Tôn Lộc xem như chào hỏi, sau đó ngồi xuống không nói một lời. Có vẻ như bà ta rất lạnh lùng, xem thường Tôn Lộc. Hoặc có thể do bà ta có mâu thuẫn gì đó với Tôn Lộc. Đến lúc này, mọi người đều nín thở, thỉnh thoảng nhìn về phía cổng. “Nhân vật lớn của nhà họ Đường đều có mặt, chỉ cần hôm nay cậu Lăng đến thì chắc chắn sẽ chết”. “Phải đó, dù cậu ta có thể đánh bại Đường Lâm chỉ với một đòn thì hôm nay cũng không thể đối đầu với ba vị đại sư cùng lúc được”. “Cậu ta còn ảo tưởng quản lý nhà họ Đường sao? Đúng là ngây thơ thật”. Chương 220: Quên tổ tiên luôn rồi sao? Sự xuất hiện của ba đại sư đã dập tắt ý nghĩ của mọi người. Trước đó, không ít người tuyệt vọng trước sự phong tỏa của Công đoàn Trung Hải, đồng thời sẵn sàng ủng hộ Lăng Khôi cai quản nhà họ Đường. Nhưng lúc này, bọn họ đã thay đổi quyết định. Ba nhân vật lớn trong giới võ thuật đều đã đến đây rồi, Lăng Khôi còn dám tiếp tục ra lệnh phong tỏa sao? Công đoàn Trung Hải còn dám tiếp tục làm càn sao? Không thể nào! Công đoàn Trung Hải cũng sẽ bị ép phải cúi đầu. Việc nhà họ Đường trở mình là điều chắc chắn như đinh đóng cột. Tống Bác Văn nói: “Đường Lâm, ông đừng quên điều kiện đã hứa với tôi lúc trước. Hôm nay, nhà họ Tống tôi giúp nhà họ Đường ông giải quyết khó khăn, khiến Công đoàn Trung Hải gỡ bỏ lệnh phong tỏa, giúp ông giết Lăng Khôi, sau khi xong việc, tôi muốn hai mươi phần trăm cổ phần của nhà họ Đường”. Ba ông lớn của nhà họ Đường đều sa sầm mặt mày. Nhà họ Đường thật sự không nỡ bỏ ra hai mươi phần trăm cổ phần. Nhưng không còn cách nào khác nữa. Ba ông lớn của nhà họ Đường đã tính toán kỹ từ trước, Tôn Lộc và Diệp Hùng xuất hiện thì chắc chắn có thể giết được Lăng Khôi. Nhưng muốn chống lại Công đoàn Trung Hải, khiến Công đoàn Trung Hải hủy bỏ lệnh phong tỏa thì e rằng có hai vị đại sư này cũng không đủ. Nhất định phải có nhà họ Tống trợ giúp. Công hội quyền anh do nhà họ Tống cai quản mạnh hơn so với Công đoàn Trung Hải, cũng chỉ khi nhà họ Tống và nhà họ Đường hợp lực gây sức ép thì mới có thể khiến Công đoàn Trung Hải sợ hãi. Đường Xuyên Bách gật đầu: “Ông Tống yên tâm, chuyện nhà họ Đường chúng tôi đã đồng ý thì nhất định sẽ làm”. Tống Bác Văn mỉm cười, gật đầu: “Vậy thì tốt”. Đường Xuyên Bách hỏi Đường Lâm: “Chú hai, Lăng Khôi chắc chắn sẽ đến chứ?” Đường Lâm khẳng định: “Sẽ đến”. Đường Xuyên Bách thở dài: “Vậy thì đợi thôi. Sau ngày hôm nay, nhà họ Đường chúng ta có thể ổn định lại rồi, không còn nguy hiểm nữa”. Lúc này ở biệt thự nhà họ Tô. Bà cụ Tô và Hàn Đông trở về nhà với vẻ mặt tiều tụy. Tô Thần vừa đi làm về, vội bước đến chào hỏi: “Bà nội, bà gặp Tô Duệ Hân chưa?” Bà cụ Tô ngồi uống trà, không nói gì. Hàn Đông nói: “Gặp rồi”. Tô Thần thở phào nhẹ nhõm: “Bà nội đích thân ra mặt với Tô Duệ Hân. Cháu nghĩ Tô Duệ Hân sẽ nể mặt bà, chắc sẽ đổi ý thôi”. Sau khi nhà họ Tô biết Lăng Khôi là con riêng của Mã Đằng, bọn họ quyết định sẽ lấy lòng Tô Duệ Hân, muốn dựa vào thân phận của Lăng Khôi, mở đường cho nhà họ Tô vào Công đoàn Trung Hải. Người nhà họ Tô đều cho rằng chỉ cần bà cụ Tô đích thân ra mặt thì Tô Duệ Hân sẽ hồi tâm chuyển ý. Hàn Đông lắc đầu: “Không”. Chữ không lạnh lùng này khiến sắc mặt Tô Thần trở nên tái nhợt: “Không phải chứ. Tô Duệ Hân lúc trước tuy trong công việc rất mạnh mẽ, nhưng ngoài đời lại rất ngoan ngoãn nghe lời, sao lần này lại có thể từ chối?” Hàn Đông nói: “Bây giờ Tô Duệ Hân đã thay đổi rồi, không còn giống như trước kia nữa. Bà cụ Tô muốn mời nó ăn cơm, nó cũng không đồng ý. Còn nói Lăng Khôi sẽ mang cơm cho nó, không phiền đến bà cụ Tô”. “Bộp!” Tô Thần đập bàn, tức giận nói: “Thật không biết lớn nhỏ! Sao Tô Duệ Hân có thể như vậy chứ, ngay cả nhà họ Tô chúng ta mà cũng không coi ra gì. Cháu thấy nó không khác gì súc vật máu lạnh”. Hàn Đông thở dài: “Nó còn bảo nhà họ Tô chúng ta giữ lý trí, đừng vội tìm nó, để tránh làm mất lòng nhà họ Đường, lại lợi bất cập hại”. Tô Thần vô cùng tức giận: “Thật quá kiêu ngạo! Quản gia Hàn, ông nói xem có phải nó quên tổ tiên luôn rồi không?” Hàn Đông nói: “Chắc chắn là nó quên tổ tiên rồi, nhưng tôi thấy lời nhắc nhở cuối cùng của nó cũng không phải là không có lý. Bây giờ cuộc tranh giành quyền lực của nhà họ Đường vẫn chưa có hồi kết. Dù sao Tô Duệ Hân cũng là kẻ thù của nhà họ Đường. Lần trước nhà họ Đường bỏ qua, không có nghĩa là không ghét nó nữa. Nếu sau này ba ông lớn nhà họ Đường tiếp tục cai quản nhà họ Đường, mà chúng ta lại đi lấy lòng Tô Duệ Hân, thì quả thực là sẽ gây ra rất nhiều phiền phức không đáng có cho chúng ta”. Tô Thần đột nhiên tỉnh ngộ, tâm trạng cũng bình tĩnh lại: “Cháu nghe nói, tối nay nhà họ Đường mời hai vị đại sư Tôn Lộc và Diệp Hùng đến, ngoài ra còn hợp lực với nhà họ Tống để chống lại anh Lăng”. Hàn Đông nói: “Tôi cũng nghe nói Tống Bác Văn dẫn theo một đại sư võ thuật tên bà cụ Tư đến nhà họ Đường, có ba đại sư hợp lực giết cậu Lăng. Hôm nay cậu Lăng có khả năng cao là sẽ chết. Ngay cả việc Công đoàn Trung Hải bị chèn ép cũng không cần bàn cãi. Ba ông lớn nhà họ Đường lên cai quản nhà họ Đường là lẽ đương nhiên. Nếu lúc này chúng ta lấy lòng Tô Duệ Hân, thì quả thực là không ổn lắm, vì vậy chúng ta vẫn nên quay lại thì hơn”. Tô Thần đứng yên tại chỗ, không nói gì. Bà cụ Tô im lặng một lúc rồi nói: “Hôm nay bà đến gặp Tô Duệ Hân cũng chỉ là làm màu, giữ lại chút thiện cảm cho sau này thôi. Gần đây, cuộc tranh giành quyền lực trong nhà họ Đường đã ảnh hưởng đến các gia tộc lớn ở Trung Hải. Đêm nay sắp hạ màn kết thúc rồi, bà muốn xem rốt cuộc cậu Lăng thần bí kia có bản lĩnh thế nào”. Hàn Đông coi thường nói: “Cậu Lăng cho dù có bản lĩnh lớn đến đâu thì đêm nay cũng sẽ phải chết. Không có chỗ dựa là cậu Lăng nữa thì Công đoàn Trung Hải, gia tộc Giang Thị và Tô Duệ Hân cũng sẽ xong đời thôi. Hôm nay Tô Duệ Hân cự tuyệt chúng ta, để chọn cậu Lăng. Sau đêm nay, để xem nó còn kiêu ngạo như vậy không. Sau này có quỳ trên mặt đất xin về nhà họ Tô chúng cũng không được”. Tô Thần nói: “Như vậy cũng có lý. Đêm nay, chúng ta chờ xem kết quả của cuộc tranh chấp quyền lực nhà họ Đường là được”. … Lúc Lăng Khôi xách cặp lồng giữ nhiệt, đi đến bệnh viện Bình An. Bảy giờ tối. Đèn trong phòng làm việc của Tô Duệ Hân vẫn còn sáng, cách cửa không xa anh đã nhìn thấy bà cụ Tô và Hàn Đông vội vàng bước vào phòng làm việc. Lăng Khôi đứng ở cửa lắng nghe cuộc trò chuyện bên trong. Không lâu sau, bà cụ Tô và Hàn Đông rời đi.