Chương 142: Boxing Ngô Lâm bị san bằng Phòng tập Boxing Ngô Lâm đã tham gia vào việc san bằng phòng tập Boxing Trần Thị. Sau sự việc này, Boxing Ngô Lâm đã trở nên nổi tiếng, và dần trỗi dậy trong giới quyền anh. Ngoài ra, chấn thương của Tỉnh Thượng Xuân cũng dần hồi phục và hắn cũng bắt đầu tích cực trở lại trong các trận đấu quyền anh. Phòng tập Boxing Ngô Lâm vốn đã sắp suy tàn, không ngờ lại lấy lại được một làn sóng sinh lực, nay đã dần dần thoát khỏi sự tụt dốc và bắt đầu phát triển mạnh. Sau thất bại vừa qua của Tỉnh Thượng Xuân, sức mạnh và tâm lý của hắn đã thay đổi rất nhiều, thường xuyên giành chiến thắng trên sân đấu. Chỉ trong vài ngày, hắn đã thắng ba trận liên tiếp. Làm dấy lên một sự chấn động rất lớn. Cần biết rằng, trong trận đấu quyền anh của võ sĩ bạch kim, chiến thắng ba trận liên tiếp là một điều phi thường. Cho đến một hôm, trong một trận đấu tự do, Tỉnh Thượng Xuân đã bị một tên nhãi vô danh tiểu tốt tên là Thụy Thanh đánh cho tơi tả chỉ trong nháy mắt. Khiến hắn bị gãy hai chân, tàn phế cả đời. Cái gọi là trận đấu tự do là một trận đấu quyền anh cho phép tự do đấu với nhau bất kể cấp độ của võ sĩ. Miễn là cả hai bên đều tình nguyện thì võ đài quyền anh sẽ mở ra một quỹ cá cược, chỉ cần tổng quỹ đạt đến một mức nhất định thì giải đấu có thể bắt đầu. Mặc dù sức ảnh hưởng của các trận đấu tự do không bằng các trò chơi so tài đúng cấp bậc, nhưng thường thì các võ sĩ nổi tiếng tham gia các trận đấu tự do cũng sẽ tạo ra sức ảnh hưởng lớn. Lần này, Thụy Thanh chủ động thách đấu với Tỉnh Thượng Xuân, đồng thời tự mình đặt cược năm mươi triệu tệ, đã đạt đến mức quỹ cho phép bắt đầu trận đấu. Theo đúng quy định của sàn đấu, giới quyền anh đã mời Tỉnh Thượng Xuân tham gia trận đấu tự do. Nếu Tỉnh Thượng Xuân từ chối, điều đó sẽ làm tổn hại rất nhiều đến danh tiếng của hắn và danh tiếng của Boxing Ngô Lâm, cuối cùng hắn đành phải đồng ý. Kết quả là khi trận đấu quyền anh vừa bắt đầu, Thụy Thanh đã đánh gãy chân hắn bằng một cú quét chân. Khiến hắn tàn phế ngay tức thì! Một số võ sĩ nổi tiếng khác trong phòng tập Boxing Ngô Lâm lần lượt nhận được lời mời của Thụy Thanh, tất cả họ đều bị đánh gãy chân và bị tàn phế suốt đời. Boxing Ngô Lâm thua lỗ nặng và mất hết uy tín, họ buộc phải ngừng hoạt động trong lĩnh vực quyền anh. Đối với một phòng tập đấm bốc, treo biển là điều nhục nhã nhất. Điều đó có nghĩa là bạn đã bị đánh cho tơi tả, không dám thi thố nữa. Phí treo biển bắt đầu từ con số năm triệu tệ một năm. Trước đó phòng tập Boxing Ngô Lâm bị Boxing Trần Thị gây sức ép không thể ngóc đầu lên được, Trần Lâm đã muốn đóng cửa rồi, lần đó còn không đến mức treo biển. Lần này còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều. Sau khi Trần Lâm và Lục Hải Siêu biết chuyện, họ đã đến bệnh viện thăm cácvõ sĩ ngay, sau đó mệt mỏi rời bệnh viện và ngồi trên xe với vẻ mặt hoảng sợ. "Tập đoàn Trần Thị của tôi dù sao cũng là một ông lớn đã gia nhập Công đoàn Trung Hải, nhưng tôi lại không quản được một phòng tập đấm bốc. Nói ra thật đáng xấu hổ", Trần Lâm ngồi tại chỗ, hai tay xoa thái dương, mặt mũi tái nhợt yếu ớt. Lục Hải Siêu cũng rất không cam tâm: "Lần trước chúng ta bị Boxing Trần Thị chèn ép đến mức không thể ngẩng đầu lên được và suýt đóng cửa. Là cậu Lăng trong cơn tức giận đã san bằng Boxing Trần Thị. Lần này chúng ta lại bị một thằng nhãi con vô danh tiểu tốt đánh cho thê thảm, cả giới quyền anh đang cười vào mặt chúng ta”. Trần Lâm nói: “Tôi có xem video trận đấu rồi, thằng oắt tên Thụy Thanh này rất mạnh, mạnh hơn nhiều so với Trần Tử Long. Người này có lai lịch như thế nào đây?” Lục Hải Siêu nói: "Tôi đã điều tra về hắn, hắn không phải người của thành phố Trung Hải mà là người mới quay về thành phố Trung Hải. Không có manh mối nào về quá khứ của hắn!” Trần Lâm thở dài: "Có vẻ như con đường của quyền anh khó đi hơn rất nhiều so với trung tâm mua sắm. Chúng ta không thể vượt qua nên đành phải bỏ cuộc thôi". Lục Hải Siêu nghiến răng nói: "Cậu Trần, có cầm tìm cậu Lăng xin giúp đỡ không? Chỉ cần cậu Lăng đồng ý ra tay, chắc chắn có thể cứu vãn được cục diện của Boxing Ngô Lâm chúng ta”. Trần Lâm trầm tư nói: "Chuyện gì chúng ta cũng đi phiền cậu Lăng, không được thích hợp cho lắm. Điều đó sẽ chỉ cho thấy chúng ta càng ngày càng vô dụng mà thôi”. Lục Hải Siêu nói: "Vậy phòng tập Boxing Ngô Lâm mà chúng ta đã kinh doanh nhiều năm nay cứ thế đóng cửa sao?” Trần Lâm đưa tay ra và vỗ vai Lục Hải Siêu: "Hải Siêu, độ khó của quyền anh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta. Dựa vào thực lực của chúng ta, không thể mở ra được con đường trong giới quyền anh đâu. Từ bỏ thôi”. Lục Hải Siêu cúi đầu, nắm chặt hai tay, run giọng nói: "Phòng tập Boxing Ngô Lâm này là tâm huyết cả đời của tôi. Tôi không cam tâm cứ thế đóng cửa như thế này". "Đâu còn cách nào khác”. Trần Lâm nhắm mắt lại. Đúng lúc này, điện thoại của Lục Hải Siêu vang lên. Sau khi Lục Hải Siêu bắt máy, cả người rung lên dữ dội, điện thoại trượt lại vị trí ban đầu. Lục Hải Siêu tái mặt và toàn thân run rẩy. Trần Lâm bị vẻ mặt của ông ta làm cho thót tim: "Hải Siêu, sao vây?” Lục Hải Siêu đột nhiên hét lên: "Cậu Trần, Boxing Ngô Lâm đã bị san bằng rồi. Rất nhiều người bên trong đó đã bị thương nặng, kêu khóc ầm ĩ”. “Cái gì ?”, Trần Lâm kêu lên. Khi cả hai đến phòng tập Boxing Ngô Lâm, họ thấy phòng tập đẹp đẽ trước đó đã biến thành một bãi hoang tàn. Vô số người bị thương nặng, một số lượng lớn xe cứu thương đậu gần đó, đội cứu hộ đang đào bới đống đổ nát để giải cứu những người bị thương. Một võ sĩ bị thương nặng nói: "Anh Hải, chúng tôi vừa mới ngủ thì cảm thấy mặt đất rung chuyển, không chạy kịp nên đã bị xe ủi ủi luôn cả phòng ngủ. Tất cả những người ở đây đều bị chôn sống rồi”. "Anh Hải, tôi không phải là võ sĩ quyền anh, tôi chỉ là một người chịu trách nhiệm nấu ăn cho mọi người trong phòng tập boxing thôi. Vậy mà cũng phải chịu tai họa bất ngờ này, đôi chân của tôi gãy rồi, tôi phải sống tiếp quãng đời còn lại như thế nào đây?” "Anh Hải, vợ tôi theo tôi đến phòng tập trong thời gian mang thai, nhưng kết quả là cô ấy đã ra đi rồi, đứa con trong bụng vợ tôi cũng không còn nữa". "…" Khi vô số người được khiêng qua Lục Hải Siêu, tất cả đều thốt lên những tiếng kêu xé ruột xé gan. Tiếng kêu nào cũng khiến người ta đau đến xé lòng. "Là ai? Là ai làm chuyện này?", tinh thần Lục Hải Siêu suy sụp. "Tôi không biết, họ san bằng phòng tập xong thì đi luôn". "Cậu Trần, cậu đã thấy tất cả rồi đấy. Trước khi chúng ta đóng cửa, người ta đã san bằng phòng tập Boxing Ngô Lâm của chúng ta. Lúc trước, khi chúng ta san bằng phòng tập Boxing Trần Thị, chúng ta không hề làm tổn thương đến người vô tội. Nhưng họ là đám ác quỷ điên cuồng, thậm chí còn không buông tha cho phụ nữ mang thai và trẻ em”, Lục Hải Siêu quỳ xuống trước mặt Trần Lâm: “Thù này, chúng ta không thể không trả!” Bệnh viện Bình An hôm đó đã tiếp nhận mấy chục bệnh nhân bị thương nặng và cấp cứu liên tục trong đêm.