Chương 141: Tôi muốn năm mươi triệu tệ Hàn Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm: "Tình hình ổn định lại thì tốt rồi. Sau trận khủng hoảng lớn này, nhà họ Hàn chúng ta hao tổn vô số tài nguyên. Hơn một nửa là do nhà họ Tô được lợi. Bây giờ nhà họ Tô đã vực dậy rất nhanh, tài sản đã đuổi kịp một nửa chúng ta rồi. Bà cụ Tô lại dám gọi điện cho anh bàn chuyện hợp tác? Giọng điệu thật hết sức hống hách”. Hàn Mộ Hoa lạnh lùng nói: "Nếu là trước đây, nhà họ Tô còn không có tư cách xách giày cho chúng ta. Sau cơ hội lần này, họ đã bành trướng nhanh chóng, quả thực có tư cách giành giật với chúng ta. Những gì có thể hợp tác thì em đã hợp tác với họ rồi, trước mắt không phải lúc chúng ta phô trương”. Một người kiêu ngạo như Hàn Mộ Hoa đã có thể nhẫn nhịn đến như vậy. Thế cũng đã đủ để thấy những tổn hại mà lần này nhà họ Hàn phải gánh chịu như thế nào. Hàn Thiên Hào thở dài: "Lần này nhà họ Hàn chúng ta cũng xem như bị tai bay vạ gió. Thời gian dài tiếp theo đây, chúng ta có thể giữ vững được sản nghiệp hiện giờ này đã là tốt lắm rồi”. Hàn Mộ Hoa nói: "Tất cả đều là do cậu Lăng đó. Em không tin cậu Lăng đó lại có thể một tay che trời!” Hàn Thiên Hào nói: “Ý em là sao?” Hàn Mộ Hoa nói: "Người này suýt chút nữa làm cho nhà họ Hàn chúng ta tán gia bại sản. Anh không định cứ thế buông tha cho cậu ta đấy chứ?” Hàn Thiên Hào nói: "Cho dù anh có hận thấu trời thì cũng đâu làm gì được cậu Lăng đó chứ!” “Không, có một cách”, Hàn Mộ Hoa kiên quyết nói: “Hôm nay Trần Vũ Anh sẽ trở về”. Hàn Thiên Hào nói: "Ý em là để Trần Vũ Anh đấu với cậu Lăng, tiêu diệt cậu ta?” Hàn Mộ Hoa nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Đúng vậy. Dù cậu ta có quan hệ lớn đến đâu, nhưng nếu chết đi cũng chẳng còn gì. Cậu ta khiến nhà họ Hàn chúng ta mất đi hai phần ba tài sản, còn khiến con trai em trở thành một người tàn phế. Nhất định phải khiến cậu ta phải đền mạng mới có thể trút bỏ được nỗi hận trong lòng em. Cũng chỉ có cách tiêu diệt cậu ta thì nhà họ Hàn chúng ta mới có thể gia nhập lại Công đoàn Trung Hải được”. Hàn Thiên Hào trầm tư nói: "Điều anh lo lắng bây giờ là liệu Trần Vũ Anh có thể đánh bại được Lăng Khôi hay không. Nếu ông ta không thể đánh bại Lăng Khôi mà Lăng Khôi lại tấn công nhà họ Hàn chúng ta một lần nữa, thì chúng ta xem như kết thúc thật rồi”. Trước đó, Lăng Khôi đã khiến nhà họ Hàn bị tổn thất hai phần ba tài sản chỉ với một câu nói. Sức mạnh của Lăng Khôi khiến những ông lớn như Hàn Thiên Hào cũng phải run sợ. Điều khiến Hàn Thiên Hào cảm thấy may mắn là lần này Lăng Khôi chỉ đuổi bọn họ ra khỏi Công đoàn Trung Hải chứ cũng không có động tĩnh gì thêm, nếu không Hàn Thiên Hào sẽ thực sự lo lắng rằng nhà họ Hàn không thể tồn tại được nữa. Hàn Mộ Hoa nói: "Để Trần Vũ Anh khiêu chiến với Lăng Khôi bằng danh nghĩa của cá nhân ông ta. Như vậy, cho dù sau cùng Trần Vũ Anh có thua thì đó cũng là ân oán cá nhân của họ, không liên quan gì đến nhà họ Hàn chúng ta cả”. Hàn Thiên Hào nói: "Em nói có lý. Hôm nay khi nào thì Trần Vũ Anh trở lại?” Hàn Mộ Hoa nói: "Theo thời gian đã định, một giờ nữa sẽ có mặt ở nhà ta”. Một lúc sau, ngoài cửa có hai người bước vào. Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặc bộ áo dài màu đen, khí chất lạnh lùng mạnh mẽ, cộng thêm chút nho nhã. Đôi mắt của ông ta sắc bén như đại bàng, người khác chỉ cần nhìn thấy sẽ cảm thấy đứng ngồi không yên. Ngoài ra, theo sau người đàn ông trung niên này là một thanh niên chừng hai mươi mấy tuổi. Người thanh niên này mặc bộ vest màu trắng, chân đi giày da, đẹp trai ngời ngời, như một thanh kiếm chực rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào. “Ông chủ Trần, cuối cùng anh cũng đã quay trở lại”, Hàn Thiên Hào cùng Hàn Mộ Hoa ra ngoài chào hỏi với thái độ vô cùng cung kính. Nếu như bình thường thì Hàn Thiên Hào và Trần Vũ Anh cũng chỉ nói chuyện với nhau ở mức ngang hàng thôi. Nhưng bây giờ nhà họ Hàn đã bị đuổi khỏi Công đoàn Trung Hải, toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hàn cũng bị ảnh hưởng nặng nề nên Hàn Thiên Hào chỉ có thể hạ thấp vai vế của mình. Trần Vũ Anh không nói gì mà chỉ điềm tĩnh gật đầu, coi như đã chào hỏi Hàn Thiên Hào. Hàn Thiên Hào cũng không quan tâm, ông ta đón rước hai người vào phòng họp rồi tự mình rót một tách trà cho Trần Vũ Anh. Trần Vũ Anh nhấp một ngụm trà và nói: "Hàn Thiên Hào, đã nhiều năm không gặp rồi, anh vẫn giống như ngày nào”. Hàn Thiên Hào nói: "Ông chủ Trần thì ngày càng oai phong hơn”. Trần Vũ Anh nghe mà cảm thấy rất vui vẻ. Lúc này Hàn Mộ Hoa mới nói: "Ông chủ Trần, lần này chúng tôi mới anh đến là đã làm phiền anh đi du ngoạn bốn biển, thực sự cảm thấy ngại lắm. Nhưng sự việc thực sự rất cấp bách, mong anh hiểu cho”. Trần Vũ Anh nói: "Tôi đã nghe về vụ việc rồi. Một tên oắt con tên là Lăng Khôi đã san bằng phòng tập Boxing Trần Thị mà tôi sáng lập ra. Nó cũng đã đánh trọng thương một số đệ tử cao cấp cũ của tôi, hết sức huênh hoang!” Hàn Thiên Hào nói: "Đúng vậy. Ban đầu vốn dĩ Hàn Thiên Hào tôi định trút cơn tức giận này cho phòng tập Boxing Trần Thị nên đã đắc tội với Lăng Khôi. Kết quả là đã dẫn đến việc cả tập đoàn Hàn Thị của tôi đã bị đá khỏi Công đoàn Trung Hải và bị tổn thất nặng nề. Thật may là anh đã quay lại kịp thời. Chỉ cần anh Trần ra mặt, chắc chắn có thể tiêu diệt được cái tên oắt con không biết trời cao đất dày Lăng Khôi này và trấn hưng lại Boxing Trần Thị”. Hàn Thiên Hào nói rất khách sáo. Trần Vũ Anh tự mình uống trà, cũng không tỏ rõ lập trường. Hàn Mộ Hoa tiếp tục: "Anh Trần đã sớm là một võ sĩ bạch kim bảy sao, anh đã xây dựng được một nền tảng trong thế giới quyền anh ngầm của Trung Hải. Sau này anh đi chu du khắp nơi, thực lực càng mạnh thêm một bậc. Đối phó với một tên Lăng Khôi cỏn con, hoàn toàn giống như bóp chết một con kiến vậy đó”. Theo như Hàn Mộ Hoa thấy, Lăng Khôi đã san bằng phòng tập Boxing Trần Thị, Trần Vũ Anh lẽ ra phải căm hận Lăng Khôi đến tận xương tủy. Không cần phải nói nhiều, ông ta cũng sẽ tự mình đến tìm Lăng Khôi để tính sổ. Tuy nhiên, Trần Vũ Anh uống trà một cách rất bình tĩnh và không nói gì. Điều này khiến Hàn Mộ Hoa hơi bối rối. Người thanh niên im lặng ở bên đột nhiên nói: "Sư phụ tôi ở nước ngoài, sớm đã gây dựng được một vùng trời riêng, xây dựng nên cơ nghiệp vượt xa Boxing Trần Thị nên ông ấy sẽ không để tâm đến sự tồn vong của một Boxing Trần Thị cỏn con đó đâu. Lần này sư phụ tôi trở về thành phố Trung Hải cũng không phải vì Boxing Trần Thị, mà là vì chuyện khác”. Hàn Mộ Hoa và Hàn Thiên Hào nhìn nhau, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Khi họ mua cổ phần của phòng tập Boxing Trần Thị của Trần Vũ Anh thì Trần Vũ Anh chỉ là một võ sĩ bạch kim bảy sao. Bây giờ chỉ mới vài năm trôi qua, ông ta đã tạo dựng được một nền tảng lớn hơn ở nước ngoài ư? Trần Vũ Anh lại lợi hại đến như thế sao? Có vẻ như sức mạnh và địa vị của Trần Vũ Anh cần được đánh giá lại. Đột nhiên thái độ của Hàn Thiên Hào cung kính hơn rất nhiều: "Vậy thì ý của anh Trần như thế nào?” Trần Vũ Anh duỗi ra năm ngón tay, trầm mặc không nói. Cậu thanh niên kia nói: "Sư phụ tôi có thể ra tay giải quyết Lăng Khôi, nhưng với cái giá là năm mươi triệu tệ”. Hàn Thiên Hào thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là vì tiền. Năm mươi triệu tệ chẳng khác gì cơn mưa phùn đối với Hàn Thiên Hào. Ông ta không hề cau mày mà đồng ý luôn: “Được, anh Trần định khi nào thì ra tay?” Hàn Mộ Hoa căn dặn người mang tiền đến, đưa cho ông ta năm mươi triệu tệ tại đó luôn. Sau khi nhận tiền, Trần Vũ Anh hài lòng gật đầu nói: "Bây giờ Lăng Khôi đang ở đâu?" Hàn Thiên Hào nói: "Tôi vẫn luôn điều tra hành tung của cậu ta, giờ cậu ta đang sống ở nhà hàng Á Vận, hơn nữa còn làm việc ở bệnh viện Bình An”. Trần Vũ Anh đứng dậy nói: "Việc không thể chậm trễ, Thụy Thanh, con đi sắp xếp để thầy gặp cậu ta”. Người thanh niên tên Thụy Thanh chắp tay nói: "Vâng, con sẽ đi thu xếp ngay”.