"Khinh Tử, em đừng giả vờ nữa. Người mà em yêu nhất là anh".
Trương Nhất Minh ngó lơ những lời mà Hứa Khinh Tử nói, anh ta không tin cái gọi là tình yêu trong miệng phụ nữ.
Hơn nữa, anh ta không quan tâm Hứa Khinh Tử có yêu Dương Kiển Nghiêm hay không.
Bởi vì anh ta chỉ muốn đùa giỡn người phụ nữ từng là của mình mà mình chưa ngủ được thôi.
"Đó là chuyện đã từng xảy ra."
"Em đừng gây chuyện nữa Khinh Tử, anh không tốt sao? Anh không có tiền sao? Đi theo anh, nửa đời sau em sẽ được hưởng vinh hoa phú quý
"Xin lỗi, tôi không thiếu tiền, tôi nghĩ tôi phải đi rồi!" Giọng nói của Hứa Khinh Tử trở nên lạnh lùng. "Thật là, Hứa Khinh Tử, đến lúc này rồi mà em vẫn giả vờ trong sáng với anh à? Có ý nghĩ không?"
Hứa Khinh Tử từ chối nhiều lần nên đã hoàn toàn làm cho Trương Nhất Minh phẫn nộ.
"Ý anh là gì?" Hứa Khinh Tử nhíu mày.
Trương Nhất Minh lạnh lùng cười một cái, bàn tay cầm một ly rượu chơi đùa: "Anh biết bây giờ em có một công ty đăng ký tên mình, bây giờ em đang phát triển khu đất Tây Nam Hoàn, khu đất đó em tiếp được từ tập đoàn Thuận Nghiệp. Em đừng tưởng anh không biết làm thế nào mà em nhận được khu đất đó, chẳng phải là ngủ với người ta sao?"
"Anh nói cái gì?"
"Còn giả vờ hả, bởi vì cô ngủ với người ta nên nhận được khu đất đó, không phải sao?"
Nói ra, chẳng qua là bán rẻ mình nên nhận được một ít đó mà thôi.
"Trương Nhất Minh, anh là một thằng khốn!"
Trong chớp mắt Hứa Khinh Tử đã hiểu ra mọi chuyện, gương mặt nhỏ nhắn tức giận.
Giờ phút này, cô nhìn Trương Nhất Minh mà cảm thấy cực kỳ chán ghét.
"Anh đúng là làm tôi buồn nôn"
Vốn dĩ gặp lại Trương Nhất Minh, thực ra cô khá vui, bởi vì trong hồi ức thì con người Trương Nhất Minh rất tốt, cho nên cho dù hai người đã kết thúc, cho dù anh ta từng làm cô tổn thương, nhưng khi gặp lại anh ta, cô vẫn vui lòng coi anh ta là bạn.
Nhưng cô nhận ra mình sai rồi, sai trầm trọng luôn.
"Tránh ra!"
Cô tức giận quát người đang chặn trước người mình.
"Hứa Khinh Tử, anh nói cho em biết, không ai có thể chạy khỏi bàn tay anh đâu, em cũng không được, anh đã lịch sự với em, anh đã nể mặt em, là bản thân em tự coi thường"
Trương Nhất Minh lạnh lùng nói.
"Anh muốn làm gì?"
"Hứa Khinh Tử, cô sẽ không nghĩ là, tôi sẽ đợi cô thật đấy chứ? Tôi sẽ cưới cô á? Cô xứng không? Nói thật, ông đây chỉ hơi tiếc vì trước đây chưa ngủ với cô thôi, ai biết cô lại không biết điều như vậy."
"Anh thật sự là làm cho người khác ghê tởm!"
Lời nói của Trương Nhất Minh đã làm cho Hứa Khinh Tử hoàn toàn hết tình cảm với anh ta."
"Hứa Khinh Tử, hôm nay nếu mà cô bước chân ra khỏi cánh cửa này, cô chắc chắn sẽ hối hận!"
"Anh muốn làm gì?"
Hứa Khinh Tử hơi lo, bởi vì cô biết, nhà Trương Nhất Minh có năng lực này.
"Chỉ cần cô dám đi ra ngoài, tôi sẽ cho công ty cô phá sản, không dừng ở đó, cô rất yêu thằng bất tài Dương Kiển Nghiêm đó đúng không? Tôi sẽ tìm người bắt nạt anh ta mỗi ngày, khiến anh ta phải thừa nhận mình là một thằng vô dụng." Trương Nhất Minh cười khẩy.
"Anh làm thế, tôi sẽ không tha cho anh."
Vẻ mặt Hứa Khinh Tử khó coi, đôi bàn tay trắng mịn nắm chặt thành nắm đấm, cô rất tức giận, nhưng cô đang kìm nén.
Bởi vì giống với những gì mà Trương Nhất Minh nói, anh ta có năng lực này, hiện tại tuy cô có công ty, nhưng so với nhà họ Trương thì như con kiến với con voi vậy.
"Cái này là đúng rồi đấy Khinh Tử"
Bên cạnh có bạn học hùa theo: "Như này sớm thì liệu anh Trường có cần trở mặt với cậu không?"
"Tôi phải làm gì thì anh mới tha cho tôi" Hứa Khinh Tử cắn răng hỏi tiếp.
"Ai ya." Trương Nhất Minh không cẩn thận đánh đổ ly rượu vang đỏ trên bàn, rượu vang đỏ rơi trên. giày anh ta.
"Không cẩn thận làm bẩn giày rồi, cô lau sạch giúp tôi trước đi."
Nói xong, Trương Nhất Minh còn chìa chân mình ra.
"Anh."
Hứa Khinh Tử chỉ cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung rồi.
"Sao thế, không sẵn lòng à? Rất nhiều người còn chả có tư cách liếm giày cho tôi, cô phải thấy vinh hạnh mới đúng chứ."
Trương Nhất Minh bày ra bộ mặt kiêu ngạo, tự mãn nhìn Hứa Khinh Tử. Trong lòng nghĩ,
chẳng phải cô giả vờ lạnh lùng cao quý với ông đây sao? Ông đây cho cô giả vờ này.
Phanh!
Mà đúng lúc này, cửa phòng bất ngờ bị đá văng.
Dương Kiến Nghiêm nổi giận đùng đùng đi vào.
"Trương Nhất Minh, anh thật to gan"
Vốn dĩ trước đó Vương Kim Siêng đã cho người theo dõi mọi động thái trong phòng bao này, dẫu sao thì trước đó Dương Kiển Nghiêm đã có lời dặni.
Cho nên Vương Kim Siêng một mực theo dõi mọi chuyện trong phòng bao. Khi ông ta thấy các bạn học của Hứa Khinh Tử bắt đầu giỡn cợt tác hợp cô và Trương Nhất Minh, ông đã gọi cho Dương Kiển Nghiêm rồi,
Sau khi biết được chuyện này, Dương Kiến Nghiêm trực tiếp qua luôn, đồng thời thông qua điện thoại trên đường đi anh còn quan sát hình ảnh trực tiếp từ trong video.
Lúc anh nhìn thấy Trương Nhất Minh bắt vợ mình liếm giày, lửa giận xông thẳng ra.
"Trương Nhất Minh, anh muốn chết không?"
Sát khí dày đặc trong mắt Dương Kiến Nghiêm.
Ở nước Chiêm, anh không muốn ra tay giết người, cho tới nay, cho dù anh có tức giận đến đâu, anh cũng chưa bao giờ tự mình động thủ.
Nhưng bây giờ, anh muốn thịt thằng Trương Nhất Minh này.
"Dương Kiển Nghiêm!"
Thấy Dương Kiển Nghiêm, Hứa Khinh Tử vừa mừng vừa sợ, cô vội vàng đi tới bên cạnh anh,
"Chúng ta mau đi thôi" Chỗ này có nhiều người của Trương Nhất Minh, cô biết Dương Kiến Nghiêm tức giận, nhưng cô sợ anh bị thiệt nên muốn đi trước.
Thế nhưng sắc mặt Dương Kiến Nghiêm lại u ám, anh không để ý tới Hứa Khinh Tử mà chỉ nhìn chằm chằm Trương Nhất Minh,
"Ơ, đây chẳng phải là anh, ông chồng vô dụng đó sao?" Trương Nhất Minh nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, quả thực có sửng sốt, sau đó bật cười.
"Anh muốn chết như thế nà?" Dương Kiển Nghiêm tiếp tục hỏi.
"Ha ha, anh chuẩn bị giết tôi hả?" Nghe Dương Kiến Nghiêm nói, Trương Nhất Minh trắng trợn nở nụ cười.
Cười đến mức đầu sốc hông, sau đó còn nói với người bạn học ở bên cạnh: "Các cậu đã nghe thấy chưa, Dương Kiến Nghiêm chuẩn bị giết tôi đấy"
"Nghe rõ ạ, anh Trương"
"Khinh Tử, ông chồng này của cô thật là nực cười, có phải não có bệnh đúng không, não phải tắc động mạch bao nhiêu năm mới nói ra câu giết anh Trương hở"
"Đồ vô dụng thì chính là đồ vô dụng, há mồm ngậm mồm cứ treo cái từ đánh chết lên, làm ơn đi, giờ là xã hội pháp trị, hiểu chưa hả?"
Trương Nhất Minh cười nhạt.
Sau đó, đột nhiên anh ta nhìn Dương Kiển Nghiêm rồi khiêu khích: "Cho dù tôi đứng yên đây không nhúc nhích, anh có dám ra tay giết tôi không?? Anh dám không? Thằng vô dụng này?".
Dương Kiến Nghiêm bất ngờ đi tới bên cạnh Trương Nhất Minh, đấm một quyền lên mặt anh ta, đảm anh ta xuống đất, một búng máu nhổ ra ngoài.
Nghe Dương Kiển Nghiêm nói xong, Trương Nhất Minh suýt thì cười rụng răng: "Lại còn tôi không thể giết người ở nước Chiêm nữa chứ, có phải vì anh là đặc công không? Đích thân động thủ sẽ thu hút sự chú ý và điều tra của người khác?
Anh nói phét.
Lại còn bảo tôi muốn thử không nữa? Anh cho tôi được mở rộng tầm mắt đi."
"Có thể cho cậu mở rộng tầm mắt, nhưng tôi cho cậu một cơ hội"
Dương Kiển Nghiêm cầm một ly rượu vàng đỏ lên, sau đó đổ lên chiếc giày của mình, sau đó duỗi ra bên cạnh Trương Nhất Minh.
"Liếm sạch, tôi sẽ tha cho anh."