Nhưng mà Dương Kiến Nghiêm vẫn gọi điện thoại cho Vương Kim Siêng.
Bảo ông ta điều tra thông tin chi tiết của Trương Nhất Minh này.
Mặc dù anh tin Hứa Khinh Tử, nhưng vẫn phải tính trước trong lòng, chí ít thì anh cũng phải nắm được thông tin về cái người Trương Nhất Minh này.
Một tiếng sau, Vương Kim Siêng đã gửi một số tư liệu cho Dương Kiến Nghiêm.
"Ông chủ, năm năm trước cả nhà Trương Nhất Minh tới Thủ Đô, ở lại Thủ Đô hai năm kinh doanh quần áo, có điều quy mô không lớn, nhưng nghe đâu là cũng có một ít núi dựa ở Thủ Đô, tôi không điều tra được chuyện liên quan đến cái này" "Ừ, không ảnh hưởng lắm" Dương Kiến Nghiêm gật đầu, cái này thì anh không để ý.
"Ngoài ra, ba năm trước, gia đình bọn họ đã ra nước ngoài, hình như cũng có kinh doanh một số thứ, cụ thể kinh doanh cái gì thì vẫn chưa tra ra. Bởi vì tin tức ở nước ngoài gửi về khá chậm, đến tôi chắc là có thông tin rồi"
"Tôi biết rồi, ông vất vả rồi." "Ông chủ nói gì đấy" Vương Kim Siêng ngượng ngùng cười.
Bên này Dương Kiến Nghiêm đang điều tra Trương Nhất Minh.
Đồng dạng, Trương Nhất Minh cũng đang điều tra Dương Kiến Nghiêm.
Nhưng anh ta chỉ cho người điều tra đơn giản thôi, bởi vì năm năm trước, lúc Hứa Khinh Tử kết hôn, anh ta có nghe được chuyện này từ chỗ bạn bè, anh ta cũng điều tra qua về Dương Kiến Nghiêm, sau khi biết anh là một tên vô dụng, anh ta không để ý nữa.
Chốc lát sau, anh ta đã cầm được tài liệu về Dương Kiến Nghiêm.
"Ông chủ, hiện tại tên vô dụng này không có nghề nghiệp, bên phía công nghiệp và thương nghiệp cũng đã điều tra, không nhận chức ở bất kỳ xí nghiệp nào, còn có thể điều tra sâu hơn, nhưng thưa ông chủ là sẽ mất giá cao hơn"
"Không cần nữa đâu."
Trương Nhất Minh lắc đầu luôn.
Năm năm trước, anh ta đã biết Dương Kiến Nghiêm là một thằng vô dụng, một thằng được bao nuôi.
Ban nãy từ chỗ bạn học, anh ta cũng được biết thêm là năm năm trước, lúc vừa mới kết hôn, tên vô dụng này vì được bao nuôi, không chịu nổi nhục nhã nên đã bỏ nhà ra đi.
Gần đây mới trở về.
Đã biết những tin này, anh ta điều tra sâu hơn nữa làm gì chứ?
"Ha ha, thật đúng là không biết một thằng phế vật được bao nuôi lấy đâu ra dũng khí mà dám cưới Hứa Khinh Tử".
Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt anh ta sâu hơn.
Sau đó, anh ta trầm giọng nói: "Con đĩ Hứa Khinh Tử này, trước đây nói yêu tôi nhiều lắm, thế mà có năm năm thôi mà cũng không đợi được tôi. Nhưng mà không sao hết"
Anh ta lấy một chiếc nhẫn từ trong túi áo ra, đeo lên ngón át út.
"Dù sao thì tôi đã kết hôn rồi."
Buổi tối tân làm, sau khi về nhà Hứa Khinh Tử nói với Dương Kiến Nghiêm: "Dương Kiến Nghiêm, em muốn nói với anh chuyện này."
"Gì thế?"
"Hôm nay lúc em tan làm, Trương Nhất Minh lại đến tìm em, anh ta nói tối nay muốn mời em ăn cơm, em đồng ý rồi, em muốn bảo với anh là vậy".
Lúc nói cái này, cô ngẩng đầu nhìn Dương Kiến nghiêm, xin ý kiến anh.
"Nhưng mà nếu anh không đồng ý, em sẽ gọi điện bảo anh ta là em không đi nữa"
"Muốn đi không?" Dương Kiển Nghiêm hỏi.
"Muốn, em sẽ thẳng thắn nói rõ hết với anh ta". "Vậy, em đi đi". "Dương Kiến Nghiêm, cảm ơn anh, em sẽ không làm anh thất vọng."
"Bọn em ăn cơm ở đâu?"
“Nhà hàng Trăng sáng trên biển."
Đợi đến khi Hứa Khinh Tử đi khỏi, Dương Kiển Nghiêm liền gọi điện thoại cho Vương Kim Siêng.
"Ông Vương này, Trăng sáng trên biển là sản nghiệp của thương hội đúng không?"
"Đúng rồi, ông chủ. Anh có muốn chuyển nó sang tên anh không?"
"Không cần, tối nay vợ tôi sẽ ăn cơm ở đó, ông bố trí người trông coi, có tình huống bất ngờ gì thì nhớ liên hệ tôi"
"Cụ thể là thế nào vậy?" Vương Kim Siêng do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhiều chuyện mà hỏi một câu, bởi vì trông coi có rất nhiều tình huống, ví dụ như lúc đó trong phòng ăn có xã hội đen? Hoặc là người tiếp khách ăn cơm lo lắng bị bắt nạt? Hoặc là cái khác nữa?
Những tình huống khác nhau, đều có những cách làm khác nhau.
Dương Kiến Nghiêm nghĩ nghĩ, liền nói: "Cô ấy ăn cơm với bạn trai cũ"
Đầu dây bên kia hơi sửng sốt, sau đó gật đầu ngay: "Tôi biết rồi, ông chủ, anh yên tâm."
Sau khi Hứa Khinh Tử đi tới Trăng Sáng Trên Biển, cô đi vào phòng bao mà Trương Nhất Minh đặt trước.
Trong phòng bao, cô nhìn thấy rất nhiều bạn học cũ.
"Hoa khôi Khinh Tử, cuối cùng đã thấy cậu đến rồi, cậu không biết chứ, vừa nãy anh Trương cứ nhớ nhung cậu mãi, lải nhải với chúng tôi về chuyện tình cảm tốt đẹp của hai người, nghe đến nỗi tại chúng tôi sắp chai rồi."
Một thanh niên đi lên phía trước, sau đó cầm ly rượu đưa cho Hứa Khinh Tử: "Hoa khôi Khinh Tử, theo lý thuyết thì cậu đến muộn, phải phạt ba ly rượu chứ nhỉ?"
"Tôi không uống rượu" Hứa Khinh Tử ngại ngùng nói.
"Cậu như này là không nể mặt anh Trương của chúng tôi rồi, cậu để anh Trương của chúng tôi đợi lâu thế này"
Những người khác cũng phụ họa.
Cứ như thể bọn họ là một cặp người yêu thật vậy, bầu không khó có gì đó không đúng.
Hứa Khinh Tử hiểu trong lòng, cô mỉm cười rồi lắc đầu: "Các cậu đừng trêu tôi thế chứ, tôi và Trương Nhất Minh đã là chuyện quá khứ rồi, tôi đã kết hôn và đã có chồng"
"Ai ya, hoa khôi Hứa, không phải là chúng tôi không biết ông chồng đó của cậu, một tên vô dụng thôi mà, trước kia còn là chuyện cười trong nhóm chúng ta nữa mà"
"Đúng thế, hoa khôi Hứa, cậu vẫn chưa ly hôn với ông chồng vô dụng đó hả?"
"Làm gì đã ly hôn, tôi nghe nói trước kia tên bất tài đó bỏ đi, bây giờ đã quay về rồi."
"Giữ lại loại vô dụng này làm cái gì? Hoa khôi Hứa, tôi phải nói cái này, trước kia thì bỏ qua, bây giờ cậu mau ly hôn với Dương Kiến Nghiêm, sau đó ở bên anh Trương chúng tôi, coi như là đã giải quyết được một chuyện tình buồn."
Mọi người đưa chủ đề đến chỗ Trương Nhất Minh.
Nghiệm rất tốt, tôi rất yêu anh ấy!"
"Anh đã nói rồi, Khinh Tử, anh sẽ đợi em!"
"Tôi nói rồi, tôi mong anh đừng nhắc lại những lời như vậy nữa" Hứa Khinh Tử khẽ nhíu mày: "Anh không cần chờ tối, bởi vì anh sẽ không chờ được tối đâu, sở dĩ tôi nhận lời mời của anh, chỉ vì tôi từng thích anh nên tôi coi anh là bạn.
Nhưng ăn xong bữa cơm này, coi như đã có một lời rõ ràng cho chuyện tình cảm trước đây giữa chúng ta.
Sau này, chúng ta đừng gặp lại nữa"
"Bởi vì chồng tôi sẽ không vui, còn nữa, sau này mấy người đừng bàn luận về anh ấy nữa, đừng nói xấu anh ta, bởi vì tôi sẽ tức giận."