Hôm nay người nhà họ Cao rất vui.
Bởi vị bọn họ bất ngờ nhận được thư mời tới từ thương hội nước Chiêm.
Người gửi thiệp mời là Trần Diệp của nhà họ Trần.
Bởi vì thương hội nước Chiêm sẽ có một buổi tiệc ở Vân Điền Cảnh Uyển, đây là bữa tiệc của nội bộ thương hội.
Về phần vì sao lại mời nhà họ Cao, trong thiệp mời đã nói rất rõ lý do. Bởi vì thương hội cảm kích sự gia nhập của nhà họ Cao, từ giây phút nhận được thư mời, nhà họ Cao đã trở thành hội viên của thương hội.
Tất nhiên là có tư cách tham gia bữa tiệc này rồi. Hôm nay từ trên xuống dưới nhà họ Cao đều vui mừng hoan hỉ.
Luận lý lịch luận năng lực, ở Nam Hòa, nhà họ Cao thuộc vào nhóm không có tên tuổi, gia nhập thương hội nước Chiêm, loại chuyện này thật đúng là nghĩ cũng không dám nghĩ.
Để thể hiện sự tôn trọng, lão tổ tông Tôn Hương Liên gần trăm tuổi rồi còn đích thân đi tới, đi cùng còn có đám người Triệu Thanh Nhài, Cao Hiệp.
Đám người Hứa Khinh Tử cũng đi theo.
Trên đường đi, mấy thanh niên trẻ của nhà họ Cao ríu rít nói chuyện không ngừng.
"Mẹ nghĩ tại sao thương hội nước Chiêm lại mời nhà họ Cao chúng ta gia nhập?"
"Nghe nói là thương hội nước Chiêm muốn quy hoạch lại thị trường kinh tế của Nam Hòa, nhà họ Cao chúng ta có phúc, được thương hội chọn trúng!" Lão thái quân cũng kích động.
Trước khi mình xuống mồ, có thể có cơ hội nhìn thấy nhà họ Cao phát triển đi lên, cho dù có vào quan tài, bà cũng không uổng phí cuộc đời này.
"Mẹ nói chúng ta có gặp được hội trưởng trong truyền thuyết không?" Có người tò mò hỏi.
"Trên lý thuyết thì hội trưởng sẽ tham gia, nhưng chắc chúng ta tham gia ở vòng ngoài, không gặp được đâu"
Cao Hiệp thoáng tiếc nuối.
Là một người đàn ông, anh ta rất sùng bái vị hội trưởng thương hội này.
Dẫn dắt thương hội, đuổi tập đoàn Yamaguchin ra khỏi Nam Hòa, đâu là người có tâm huyết, có năng lực bậc nào chứ.
Quan trọng nhất là, nghe nói vị hội trưởng này còn rất trẻ.
Đây quả thực là tấm gương của anh ta, nếu anh được gặp một lần, thì đời này không còn gì tiếc nuối.
"Mẹ, hôm đó mẹ đi cùng với Mã Dương chẳng phải đã nhìn thấy hội trưởng rồi sao, mẹ hình dụng cho con nghe một chút đi mẹ?" Cao Hiệp hỏi Triệu Thanh Nhài.
"Hôm đó không phải mẹ đã nói rồi sao, rất có khí chất, mặc quân trang, một thân chính khí, nhưng bởi vì ở khoảng cách xa, mẹ chỉ nhìn thấy một góc nghiêng. Chẳng phải hôm đó mẹ đã nói với con rồi sao?"
"Đáng tiếc, nếu mà là hội viên cấp cao của thương hội, thì chắc có thể được gặp vị hội trưởng đó rồi" Cao Hiệp thở dài.
"Hiệp à, đừng nản chí, thương hội đã cho nhà họ Cao chúng ta cơ hội gia nhập, vậy những người trẻ tuổi các cháu hãy làm cho thật tost, phát huy giá trị của mình, một ngày nào đó, Nam Hòa này cũng sẽ có tên của các cháu."
"Bà nội nói đúng, cháu sẽ cố gắng!" Cao Hiệp gật đầu thật mạnh.
"Em nói anh, anh sùng bái đến thế cơ à" Dương Kiển Nghiêm ngồi bên cạnh Hứa Khinh Tử, nhìn thấy gương mặt kích động của Cao Hiệp, nghe anh ta nói những lời đó, cả người có hơi ngượng ngùng.
"Kẻ hèn nhát như cậu, hiểu cái rắm!"
Cao Hiệp nhìn thấy Dương Kiến Nghiêm, chân mày không khỏi nhíu lại, hừ nói: "Đừng nói là tôi, tôi e rằng vị hội trưởng này là thần tượng của tất cả mọi người ở Nam Hòa!"
Nói tới đâu, Cao Hiệp nhớ ra cái gì đấy, không khỏi bĩu môi: "Tôi nghe nói vị hội trưởng này họ Dương, Dương Kiến Nghiêm, hội trường còn cùng họ với cậu đấy, cậu bảo nhá cùng là họ Dương. Chênh lệch sao có thể lớn thế chứ?"
"Dương Kiến Nghiêm, tôi nói cho cậu biết, cậu còn dám nghị luận về hội trường Dương nữa, cậu có tin là tôi đâm cậu không? Đưa cậu tới xem thế giới muôn màu đã là tốt lắm rồi, cậu còn bình luận hội trường Dương nữa hả? Cậu lấy gan ở đâu đấy"
Cao Hiệp lúc này giống như một fan hâm mộ cuồng nhiệt, không cho người khác nói thần tượng của anh ta không tốt, nói vào sẽ trở mặt.
Nhưng một màn này, Dương Kiến Nghiêm nhìn mà hơi buồn cười.
Nếu anh ta biết, thần tượng mà anh ta sùng bái chính là mình, giây phút đó anh ta sẽ có vẻ mặt gì nhỉ.
Một lát sau, người một nhà đã tới Vân Điền Cảnh Uyển.
Vừa đi vào, Trần Diệp lập tức đi tới.
Trần Diệp chỉ gật đầu với Dương Kiến Nghiêm trong lúc vô ý, sau đó đi tới bên cạnh lão thái quân, kính trọng nói: "Chào Tôn lão thái quân"
"Chào cháu chào cháu, cô bé nhà họ Trần đúng không, không cần khách sáo đầu" Lão thái quân thụ sủng nhược kinh. Tuy tuổi tác bà đã lớn, nhưng trước mặt nhà họ Trần nhà họ Cao chỉ là con kiến, không thể sao sánh được.
Cho nên tất nhiên là bà không dám làm giá, mà bà cũng rất khách sáo rất lễ độ.
"Mọi người vào trước đi. Tôi ra cửa đón một người" Trần Diệp mời người vào trong.
"Cô Trần, cô bảo chúng tôi có tư cách gặp hội trưởng không?" Cao Hiệp lấy dũng khí, đi lên đằng trước, xấu hổ hỏi.
"À? Tới lúc đó anh sẽ biết thôi" Trần Diệp liếc qua Dương Kiến Nghiêm, sau đó mỉm cười nói.
"Ý cô Trần là gì? Lẽ nào chúng tôi vẫn chưa có tư cách gặp hội trường Dương sao?" Cao Hiệp không buông tha vấn đề này.
"Hội trưởng Dương đó cũng không phải thần thánh gì, anh không cần như vậy" Dương Kiến Nghiêm nhắc nhở.
"Dương Kiến Nghiêm, tôi nói cho cậu biết, cậu câm miệng cho tôi, nơi này có những người nào hả? Không phú tức quý, tất cả toàn là ông lớn của Nam Hòa, cậu kiểu gì vậy, trước đây cậu gây chưa đủ rắc rối cho nhà họ Cạo sao?"
"Dương Kiến Nghiêm, anh bớt nói đi vài câu!" Hứa Khinh Tử không nói một lời nào trên đường đi giờ cũng nhỏ giọng nhắc nhở Dương Kiến Nghiêm.
Trong bữa tiệc có rất nhiều sếp lớn, họ toàn là những người mà trước đây nhà họ Cao không thể tiếp xúc tới. Hôm nay lại ăn cơm trong khách sạn, điều này làm cho những người này của nhà họ Cao kích động không thôi.
Vả lại điều kỳ lạ là, hình như những sếp lớn này không hề có ý khinh thường xí nghiệp nhỏ như nhà họ Cao, thậm chí không ít ông chủ còn chủ chủ động đi qua chào hỏi.
Điều này làm cho lão thái quân có hơi mờ mịt.
Sau ba tuần rượu, một cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy dài màu trắng uyển chuyển đi tới.
Dừng lại ở bàn nhà họ Cao.
Người nhà họ Cao nhìn thấy cô gái phương Tây mắt xanh thì đều dại ra, bởi vì cô quá xinh đẹp.
"Chào mọi người. Emma nói trước, nở một cụ cười hiền lành.
"Chào cô chào cô!"
Lão thái quan tỉnh táo lại từ trong rung động, bà lập tức đứng dậy.
"Tôi là Emme, rất vui, làm quen mọi người. Tới từ bạn của nhà họ Cao" Emme dùng tiếng Chiêm không trôi chảy chào hỏi.
"Cô Emma"
Giờ phút này, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Tin tức lớn hôm kia, công chúa điện hạ tới từ gia tộc phương Tây thần bí, hợp tác mạnh mẽ với thương hội nước Chiêm, có ai mà không biết Emme chứ.
Nhưng đối với người nhà họ Cao thì đây là tồn tại trong truyền thuyết, chưa bao giờ bọn họ nghĩ là hôm nay có thể gặp được.
Họ càng không ngờ, một nhân vật có địa vị tít trên cao sẽ chủ động đi tới chào hỏi người nhà họ Cao?
"Chào anh, Dương"
Tiếp sau đó, Emma đi tới bên cạnh Dương Kiến Nghiêm, vượn bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra.
"Ý gì đây?"
Giờ phút này, Dương Kiến Nghiêm không hiểu gì.
Bởi vì, anh hoàn toàn không sắp xếp cái đoạn này.
Anh cũng không muốn cho Emme tới tham gia bữa tiệc này, sao không mời mà đến vậy, còn đến chào hỏi nhà họ Cao nữa chứ?
"Anh thất thần cái gì, cô Emme đang chào anh đấy" Hứa Khinh Tử nhắc nhở.
Dương Kiển Nghiêm hồi thôi, bắt tay với Emme.
"Tôi đã dùng cách chào hỏi bắt tay của nước Chiêm anh, Dương, tôi có thể dùng cách chào hỏi của chúng ta nơi đó không?"
Anh ta tưởng Emme cũng muốn ôm mình, tên nhóc này xấu hổ, nhưng anh ta đã chuẩn bị Xong.
"Tới đi." Anh ta đứng dậy.
Thế mà ai mà biết, Emma đi vòng qua Cao Hiệp, đi tới bên cạnh Hứa Khinh Tử, sau đó vươn tay ra.
"Chào cô Hứa"
"Chào cô chào cô" Hứa Khinh Tử thụ sủng nhược kinh, nhưng vẫn đứng dậy đáp lại. Cao Hiệp: "???"
Không cần coi thường người thế chứ.