Hứa Khinh Tử vô cùng ấm ức.
Cô muốn thông qua chuyện này nhằm chứng minh năng lực của mình, thực tế cô đã thành công rồi. Vốn nên hãnh diện mới phải. Những hành động của người họ Hứa khiến cô cảm thấy khó thở. Giờ phút này, nước mắt cô rơi lã chã. "Giỏi quá nhỉ" Dương Kiến Nghiêm chứng kiến một loạt hành động ấy, không nhịn được mắng mỏ.
"Da mặt người nhà họ Hứa đúng là quá dày, tôi nghĩ không lẽ từ già đến trẻ đều chẳng biết xấu hổ đến mức này sao?"
"Dương Kiến Nghiêm, mày nói cái gì?" Dương Kiển Nghiêm không hề kiêng nể, những người ở đây đều hiểu anh nói gì. "Nơi này có chỗ cho mày nói chuyện sao?" "Thằng ăn hại" "Nếu trước đây Khinh Tử không gả cho thằng vô dụng như mày, bây giờ nó chịu thiệt thòi thế à?" "Mau biến đi, đừng có ở đây làm chướng mắt" "Vợ à, em nín đi."
Dương Kiển Nghiêm cầm bàn tay nhỏ bé của Hứa Khinh Tử, anh dịu dàng vuốt ve nó, sau đó an ủi cô: "Không sao đâu, anh xem như bị chó cắn một lần, em nín đi mà, ngoan."
"Dương Kiển Nghiêm, anh nói ai là chó hả?"
Sắc mặt Hứa Thu Hân trở nên nặng nề, Dương Kiến Nghiêm nói năng như vậy, không phải đang chửi thẳng mặt cô ta sao?
"Tôi lười trả lời cô, cả đám cứ nghĩ mình đúng" Dương Kiến Nghiêm không thèm tranh cãi với Hứa Thu Hân, anh nhìn lướt qua đám người và lạnh lùng nói: "Nếu bản hợp đồng này có hiệu lực với các người, tôi sẽ viết ngược họ Dương của mình. Đến lúc cần đừng hòng cầu xin vợ tôi, bởi vì miếng đất này không còn liên quan đến các người nữa!
Đám người kia nghe vậy bèn cười vang. Bọn họ khinh bỉ nhìn Dương Kiến Nghiêm và Hứa Khinh Tử. Bao câu mỉa mai châm biếm lần lượt thốt ra. "Không tự coi mình là ai đi, còn ở đó nghĩ hợp đồng không có hiệu lực." "Cầu xin họ hả? Thân phận gì chứ? Dù trời có sập xuống cũng không đời nào đến cầu họ" Dương Kiến Nghiêm đưa Hứa Khinh Tử rời khỏi đám người mỉa mai. "Xin lỗi anh" Sau khi rời khỏi, đổi lại Hứa Khinh Tử xin lỗi Dương Kiển Nghiêm. "Em đâu cần xin lỗi anh."
"Để anh chịu ấm ức với em rồi, em đã sớm không phải người nhà họ Hứa, hơn nữa từ sớm đã không cùng một thế giới với họ. Bất kể em làm gì, họ đều không tán thành, vậy mà em còn hồn nhiên cho rằng làm vậy có thể hãnh diện, đúng là quá buồn cười"
Hứa Khinh Tử nở nụ cười xót xa, cô ngẩng đầu nhìn Dương Kiển Nghiêm và nói: "Vì vậy em xin lỗi anh, anh đi theo em chịu ấm ức rồi"
"Vợ ngốc của anh, em nói mê nói sảng gì vậy? Anh còn chẳng thèm quay về nhà họ Hứa, không sao cả, chồng ở bên em mà. Chúng ta tự gầy dựng miếng đất này, không liên quan đến nhà họ Hứa"
"Nhưng hợp đồng đã bị cầm đi rồi ạ" Hứa Khinh Tử không biết phải làm sao.
"Em quên mình là người ký tên trong hợp đồng sao? Thuận Nghiệp ký với em chứ nào phải nhà họ Hứa, yên tâm đi, bọn họ không thể động vào"
Nhắc đến nhà họ Hứa. Lấy được hợp đồng, Hứa Thu Hân và Hứa Kiến tập cùng nhau đến Tập đoàn Thuận Nghiệp.
Trước đó người ký hợp đồng là Hứa Khinh Tử, cần sửa lại chỗ ấy, đồng thời phải bàn bạc các vấn đề thi công cụ thể với Thuận Nghiệp.
Sau khi đến Thuận Nghiệp, hai bố con thuận lợi gặp được Tổng giám đốc mới của nơi này, Ngụy Trung Dân. "Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi đã ký hợp đồng rồi, nhưng có vài chỗ ông xem có thể sửa được không?" "Thế à? Để tôi xem sao, chỗ nào cần sửa?" Ngụy Trung Dân nhận hợp đồng rồi nhìn lướt qua. "Sửa lại tên ấy mà, đổi thành tên của con gái tôi, Hứa Thu Hân" Hứa Kiến tập nêu ý kiến.
Bốp!
Ngụy Trung Dân ném hợp đồng lên bàn, ông ngẩng đầu lên quan sát cặp bố con này lần nữa. "Ông nói gì cơ?"
"Chắc hẳn lúc trước ký hợp đồng, ông đã nhận nhầm người. Thật ra người nên ký là Hứa Thu Hân, con gái tôi chứ không phải Hứa Khinh Tử"
Hứa Kiến Lập không rõ vì sao Ngụy Trung Dân đột nhiên tỏ thái độ không vui, nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều.
"Nhận nhầm người à?" Ngụy Trung Dân nhíu mày. Lát sau, ông ta có vẻ như bừng tỉnh. Chắc hẳn hai người này thông qua Tôn Hồng Võ nhằm đi cửa sau. Ông đã hiểu vì sao chuyện thành ra thế này, bèn nở nụ cười. "Tổng giám đốc Ngụy?" Thấy Ngụy Trung Dân bật cười, hai bố con không hiểu nổi.
"Có biết vì sao tôi muốn gặp hai người không?" Ngụy Trung Dân hỏi.
"Vì sao?"
"Thú thật, đừng nói là mấy người, cho dù ông già Hứa Đức Minh đến đây tôi cũng chẳng thèm gặp, nhưng tôi vẫn cố ý muốn gặp hai người, biết vì sao không?"
"Bởi vì tôi nể mặt Hứa Khinh Tử, nể mặt cô Hứa, nghĩ các người là người một nhà nên mới ra gặp"
"Bây giờ coi bộ quan hệ của các người cũng chẳng ra gì, chắc hẳn hai người ép cô ấy để giành lấy bản hợp đồng này nhỉ?"
Dẫu sao Ngụy Trung Dân cũng lăn lộn trong giới chính trị nhiều năm, mấy chuyện nhỏ như vậy, ông phân tích đôi chút là xong.
"Hả?"
Thấy vậy, Hứa Thu Hân và Hứa Kiên Lập trở nên ngơ ngác.
"Bảo cô Hứa đến phụ trách việc xử lý cả miếng đất này, bằng không hợp đồng này khỏi tính, tôi cũng không đổi cho các người đầu" Ngụy Trung Dân tỏ thái độ kiên quyết, không có đường thương lượng.
"Tôi không hiểu!"
Hứa Thu Hân vô cùng không phục, kiêu ngạo chất vấn: "Tại sao một mực giao miếng đất này cho Hứa Khinh Tử? Ả dựa vào cái gì, có tư cách gì hả?"
"Cô bé, tôi nói cho cô biết. Hứa Khinh Tử có thực lực và khả năng, hơn nữa còn có vài thứ mà các người không có được."
Đương nhiên vài thứ kia thuộc về Dương Kiến Nghiêm. "Tôi không phục" Hứa Thu Hân giận dữ. "Xong rồi, mấy người đi đi, nếu không tôi gọi bảo vệ đấy" Hai bố con vừa đến cửa thì thấy vài chiếc Jeep chạy trên quốc lộ từ xa đến đây. Trên xe chở đầy đàn ông tháo vát mặc áo xám ngắn tay. Chiếc Benzo dẫn đầu chạy bằng bằng, một người đàn ông tóc húi cua tầm ba mươi tuổi bước xuống.
Người đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó huơ tay: "Từ giờ phút này, Tập đoàn Thuận Nghiệp chỉ cho vào chứ không cho ra"
"Dạ cậu Hà!"
Kế đó là một đám đàn ông đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, chạy rầm rập bao vây các lối ra vào tòa cao ốc Thuận Nghiệp.
Thậm chí hai bố con Hứa Kiến Lập chuẩn bị ra ngoài cũng bị đẩy ngược vào trong. "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hứa Kiến tập với cặp mắt khôn khéo đã nhìn ra những người này giống như người tham gia quân đội, chẳng lẽ Thuận Nghiệp gặp chuyện gì sao?
Đang nói thì thấy Ngụy Trung Dân ra khỏi tòa cao ốc. "Sao lại thế này? Các người làm gì thế?" Ngụy Trung Dân dằn giọng hỏi. "Ông chính là Ngụy Trung Dân sao?"
Người đàn ông được gọi là cậu Hà kia bước đến trước mặt Ngụy Trung Dân, ưỡn ngực hiên ngang nhìn xuống đối phương.
"Anh là ai?" "Tổng giám đốc Ngụy, vị này là Hà Hình Lương, cậu Hà." Bấy giờ lại thêm một người bước ra từ chiếc xe BenzO. Người này không phải ai khác, chính là Tôn Hồng Võ bị điều đi trước đó.
"Hà Hình Lương?"
Nghe thấy cái tên này, Ngụy Trung Dân không khỏi ngỡ ngàng.