Một câu nói giống như tuyết lạnh của tháng chạp và ngay lập tức dập tắt sự nhiệt tình của Hứa Khinh Tử. Cô nhìn Hứa Đức Minh với vẻ mặt đờ đẫn. "Ông ơi, ông vừa nói cái gì vậy?"
"Cháu không nghe rõ sao? Ông nội biết cháu muốn thể hiện và muốn chứng minh bản thân, nhưng cháu không cần phải làm ra một hợp đồng giả"
Lúc này, có rất nhiều người ngồi trong đại sảnh, và bọn họ dường như đang thảo luận chuyện gì đó.
Hứa Thanh Huy lên tiếng với vẻ mặt chế nhạo: "Chị Tử, Thuận Nghiệp là một doanh nghiệp nhà nước. Chị làm giả loại hợp đồng này thì sẽ phải đi tù đấy chị có biết không?"
Những người khác nở nụ cười. Họ giống như xem một chú hề mà nhìn Hứa Khinh Tử. "Tôi không nói dối, đây là hợp đồng thật, không phải hợp đồng giả"
"Hợp đồng thật ư? Vậy cô nói cho tôi biết rằng cô đã làm gì đi? Hả? Dựa vào đâu mà Thuận Nghiệp lại muốn ký hợp đồng này với cô chứ?" Có người hỏi một cách khinh thường.
"Tôi... tôi đã làm việc chăm chỉ. Tôi bỏ ra rất nhiều tâm huyết" Hứa Khinh Tử tranh luận với khuôn mặt đỏ bừng. Ngay khi cô nói điều này, mọi người lập tức phá lên cười.
"Cô nói cô đã làm việc chăm chỉ sao? Nói như là không có ai nỗ lực vậy. Hơn nữa, muốn có loại hợp đồng này thì không phải chỉ dựa vào sự nỗ lực là được. Đây là nhờ vào quan hệ và nhờ vào mạng lưới xã giao rộng cô có biết không? Cũng chỉ có người chưa từng va vấp xã hội như cô mới có thể nói như vậy. Về sau, khi rời khỏi chỗ này thì đừng bao giờ nói rằng cô là người nhà họ Hứa nhé, mất mặt lắm”
"Tôi không có!"
Hứa Khinh Tử đã rất oan ức.
"Được rồi!"
Hứa Đức Minh không kiên nhẫn mà xua tay.
Đôi mắt già nua của ông ta trừng mắt nhìn Hứa Khinh Tử, bực bội nói: "Đừng cho người ngoài xem bản hợp đồng này, thật là xấu hổ. Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu ra ngoài đi, mọi người còn đang họp”.
Bị đuổi ra ngoài, Hứa Khinh Tử vô cùng tủi thân. Cô vừa bước đi thì nước mắt liền chảy ra. "Ngoan nào!" Khi nhìn thấy vậy, Dương Kiển Nghiêm nhẹ nhàng ôm Hứa Khinh Tử vào trong lòng mình. Năm năm trước, mọi người trong nhà họ Hứa cũng đối xử với người ở rể là anh bằng vẻ mặt này. Ngày hôm nay ở năm năm sau, bọn họ vẫn đối xử với Hứa Khinh Tử đang chán nản như trước.
Rất tốt.
"Dương Kiến Nghiêm, em rất muốn khóc" "Em đã phải chịu oan ức rồi, muốn khóc thì cứ khóc đi. Nhưng mà em yên tâm, sẽ có ngày bọn họ cảm thấy hối hận."
Sau khi Hứa Khinh Tử rời đi.
Mọi người trong nhà họ Hứa bắt đầu thảo luận.
Tuy nhiên họ đã bị Hứa Đức Minh ngăn lại, ông ta nhìn Hứa Thu Hân và nói: "Thu Hân, cháu phải cố gắng nhiều hơn."
"Ông ơi, ngày hôm qua cháu đã bảo Kính Vũ liên hệ với tổng giám đốc Tôn rồi. Mọi chuyện đang diễn ra khá tốt đẹp, nhưng ông có biết chuyện gì đã xảy ra không. Mới ngày hôm nay, Tôn Hồng Võ đã bị điều đi chỗ khác và Thuận Nghiệp đã đổi chủ rồi"
“Có chuyện này sao?” Hứa Đức Minh rất khiếp sợ. "Thật một trăm phần trăm ạ"
Hứa Đức Minh im lặng một lúc sau, sau đó nói: "Đổi người rồi thì có dễ xử lý không?"
"Dễ xử lý a!"
Hứa Thu Hân vậy mà đột nhiên nở nụ cười.
"Ông yên tâm đi ạ, đổi người rồi thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Người mới đến còn chưa ăn sâu bén rễ ở Hải Kinh. Điều quan trọng nhất là được các đối tác có quan hệ trong chính quyền giúp đỡ. Ông nội và bố của Kính Vũ có chút năng lực ở Hải Kinh, chỉ cần kéo người mới đến về phe của chúng ta thì chúng ta có thể lấy được mảnh đất này một cách suôn sẻ"
"Cháu có chắc không?"
“Chắc chắn đến chín mươi phần trăm ạ” Hứa Thu Hân đảm bảo nói: “Một lúc nữa cháu sẽ đến Thuận Nghiệp với Kính Vũ, bố của Kính Vũ cũng sẽ đi cùng, lần này chỉ cần một lần là xong”
"Rất tốt!".
Đôi mắt già nua của Hứa Đức Minh sáng lên, ông ta kích động nói: "Chỉ cần lấy được mảnh đất này thì nhà họ Hứa có thể phát triển và khoảng hai năm nữa, nhà họ Hứa sẽ đứng vào hàng ngũ đứng đầu ở Hải Kinh. Sự đóng góp của Thu Hân trong chuyện này rất đáng được trân trọng.
Sau khi cuộc họp gia đình kết thúc, Hứa Thu Hân nhận được cuộc gọi từ Triệu Kính Vũ và nói rằng anh ta đã chuẩn bị xong rồi.
Dưới sự kỳ vọng của gia đình họ Hứa, cô ta và Triệu Kính Vũ đã đến Thuận Nghiệp. Quá trình gặp mặt tổng giám đốc mới diễn ra rất thuận lợi. Tuy rằng được gặp mặt, nhưng cuối cùng lại làm cho bọn họ đều mở to hai mắt mà nhìn. "Cô là người của nhà họ Hứa ư? Nhưng không phải là hợp đồng đã giao cho nhà họ Hứa rồi sao?" "Ông nói cái gì cơ?" Hứa Thu Hân cảm thấy vô cùng khiếp sợ. "Sáng nay, tôi đã đưa hợp đồng cho cô Hứa Khinh Tử và cô ấy đã ký hợp đồng rồi" "Cái gì?" Cô ta không muốn tin vào kết quả này. Tại sao lại là cô ta chứ? Tại sao lại là một kẻ nghèo hèn như cô ta chứ? Hứa Thu Hân không phục.
Nhưng khi cô ta hỏi tại sao bọn họ đưa hợp đồng cho Hứa Khinh Tử, thì đối phương nói rằng bởi vì sự chăm chỉ của Hứa Khinh Tử.
Đùa sao, Dương Kiển Nghiêm đã dặn dò rồi, cho nên ông ta cũng không dám nói lung tung. Khi nhận được câu trả lời này, Hứa Thu Hân đã chết lặng. Thật sự là cô ta có thể lấy được hợp đồng mà không cần đi cửa sau sao? Sau khi nói lời cảm ơn, Hứa Thu Hân trở về gia đình Hứa trong trạng thái người mất hồn. “Sao rồi?”. Trong mắt Hứa Đức Minh tràn đầy mong đợi và hỏi. “Hợp đồng đã được đưa cho người khác rồi” Hứa Thu Hân nói. Hứa Đức Minh sửng sốt.
Kết quả là những lời tiếp theo càng khiến ông ta khiếp sợ hơn. "Hợp đồng đã được đưa cho Hứa Khinh Tử. Hợp đồng mà Hứa Khinh Tử đưa ra vào buổi sáng hôm nay là thật!" Những lời nói này như là tiếng sấm.
Mọi người lập tức chết lặng. "Cháu nói... cái gì cơ? Hợp đồng mà Hứa Khinh Tử cầm trong tay lúc sáng là thật ư?" "Sao có thể như thế được chứ?" Trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ không thể tin được.
Phải biết rằng, đây không phải là loại hợp đồng đơn giản và bình thường. Ngay cả người giàu nhất cũng muốn có hợp đồng này thì có thể tưởng tượng được nó quý giá đến mức nào.
Cho dù có thêm một lần nữa hay là trải qua tám đời thì cũng không đến lượt Hứa Khinh Tử.
"Có phải là bởi vì hôm qua cháu liên lạc với tổng giám đốc Tôn và đối phương cũng định ký với cháu rồi, nhưng hôm nay lãnh đạo mới đến không hiểu tình hình nên đã nhầm Hứa Khinh Tử là cháu đúng không?"
"Đúng, có thể là như vậy."
"Nhất định là như vậy. Nếu không thì tại sao Hứa Khinh Tử lại có thể lấy được hợp đồng này chứ? Cô ta có tư cách gì?"
"Mau gọi điện cho Hứa Khinh Tử để lấy hợp đồng về đây và sự việc nhầm lẫn này cần phải được giải thích rõ ràng!".
Hứa Đức Minh ra lệnh.
Sau đó, có người lập tức bắt đầu liên lạc với Hứa Khinh Tử. Mà bên này, Hứa Khinh Tử vừa mới trở lại bệnh viện thì liền nhận được cuộc gọi từ nhà họ Hứa. "Có chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Hứa Khinh Tử nở nụ cười sau khi nghe điện thoại, Dương Kiến Nghiêm không kìm được mà tò mò hỏi. "Có nói anh cũng không tin. Ông nội nói hợp đồng là thật và bảo em trở về" "Vậy thì đi thôi, chúng ta cùng nhau trở về"
Nghe vậy, Dương Kiến Nghiêm bật cười ha ha, đương nhiên hợp đồng là thật rồi.
Chắc là nhà họ Hứa đã nhận được tin tức từ Thuận Nghiệp. Vì vậy họ lập tức đến nhà họ Hứa.
Khi cô vừa bước vào cửa, Hứa Đức Minh liền vội vàng chào đón, thái độ của ông ta hoàn toàn khác so với lúc trước.
"Khinh Tử, hợp đồng đâu?" "Ông nội, ở đây ạ” Hứa Khinh Tử ngây thơ đưa bản hợp đồng cho Hứa Đức Minh. Ông ta cầm lấy nó và cẩn thận ngắm nghía, nụ cười trên mặt ngày càng đậm hơn. "Rất tốt!" Ông ta vui vẻ mà vỗ đùi một cái. Sau đó đưa hợp đồng cho Hứa Thu Hân.
"Thu Hân, một lúc nữa cháy cầm hợp đồng này và đi một chuyến đến Thuận Nghiệp. Hiện tại mảnh đất đó có thể bắt đầu quy hoạch"
“Vâng ạ” Hứa Thu Hân gật đầu. "Ông nội, ông có ý gì vậy?” Hứa Khinh Tử sững sờ. "Khinh Tử à, cháu có biết tại sao cháu có thể nhận được hợp đồng này không?" "Bởi vì cháu đã nỗ lực và làm việc rất chăm chỉ ạ"
"Cháu đang kể chuyện cười à" Hứa Đức Minh cười mỉa mai, sau đó giải thích: "Đó là bởi vì ngày hôm qua Thu Hân và Triệu Kính Vũ đã đi quan hệ với Thuận Nghiệp và được họ đồng ý rồi. Nhưng sau đó tổng giám đốc Tôn đã bị điều đi chỗ khác, người lãnh đạo mới đến lại chưa từng nhìn thấy Thu Hân và đúng lúc cháu đến cho nên ông ta lập tức cho rằng cháu là Thu Hân."
"Đúng vậy, Khinh Tử, cô cũng không nhìn lại xem bản thân có năng lực gì. Nếu không thì tại sao người ta lại đưa hợp đồng cho cô chứ?"
"Nếu không phải là Thu Hân và anh rể của cô là Triệu Kính Vũ đi quan hệ thì cô nghĩ rằng bản thân có thể nhận được một món hời như vậy sao?"
.. Hứa Khinh Tử bị lời nói của người nhà họ Từ làm cho sững sờ. Cô mở miệng nhưng không thể nói nên lời. Còn có thể không biết xấu hổ như vậy sao?