Công ty giải trí Tinh Tế, tất thảy đều diễn ra bình thường.
Những nhân viên đi đi lại lại trong phòng làm việc, ai nấy đều bận rộn làm công việc của mình, mặt cũng không tỏ vẻ gì rằng công ty sắp bị thu mua đến nơi rồi.
Trương Nghị bước vào công ty giải trí Tinh Tế, nhìn vẻ mặt họ thì hơi kinh ngạc.
Trong một tiếng vừa qua, Vương Vĩ chưa thông báo cho.
nhân viên chuẩn bị tốt công tác bàn giao hay sao? ..
Cũng đúng, công ty bị thu mua rồi, chuyện của ông chủ, cũng đâu có liên quan gì đến đám nhân viên làm công ăn lương, chỉ là đối một người phát lương mà thôi.
Không có gì khác biệt cả.
Trương Nghị cười cười, vẫy tay, pháp vụ đăng sau gã cũng đi theo tiến vào.
“Điều kiện soạn tốt chưa?”
“Soạn xong rồi, sếp Trương, chúng ta sẽ không bị thiệt”
Trương Nghị gật đầu, bọn họ không chỉ không bị thiệt, mà còn kiếm được một khoản lớn.
Bọn họ biết ý của Tôn Lâm Lâm, tóm được công ty giải trí Tinh Tế thì sẽ ra sức chèn ép Khinh Vũ, dùng hợp đồng ràng buộc cô, vắt kiệt hết giá trị con người cô, sau đó sẽ khiến cô thân bại danh liệt.
Không thể không nói, không ai độc bằng phụ nữ.
“Đi thôi, bàn giao thủ tục.”
Trương Nghị ưỡn ngực thẳng lưng đi thẳng vào phòng làm việc của Vương Vĩ.
Bước đầu tiên, chính là bát Vương Vĩ ký tên.
“Cộc cộc cộc.”
Càng nắm chắc, Trương Nghị lại càng tỏ ra là một thân sỹ, vươn tay gõ cửa, sau đó mới vặn tay cầm, rồi đẩy cửa bước vào.
“Sếp Vương, đã thu xếp đồ đạc xong chưa, tôi sẽ lấy phòng làm việc này”
Trương Nghị mở cửa bước vào mới thấy Vương Vĩ không ngồi ở bàn làm việc mà ngồi ở sofa, đồng thời cũng có mấy người đang ngồi với nhau thưởng thức trà.
Gã hơi ngẩn ra, gã đến nhầm nơi rồi à?
Không thể nào.
Mà đang ngồi ở đó, còn quay sang nhìn gã đúng thật là Vương Vĩ, lẽ nào hắn ta còn chưa chuẩn bị xong?
Gan lớn thật!
“Anh muốn lấy cái gì?”
Vương Vĩ nhìn Trương Nghị, chỉ vào thùng rác dưới chân: “Cái này hả, vậy anh cầm đi, tặng anh đó”
Sắc mặt Trương Nghị sầm xuống.
“Vương Vĩ, anh đừng đùa với tôi, anh không có tư cách này: Một tiếng trước, gã đã nói rất rõ ràng rồi, công ty giải trí Tinh Tế này, Vương Vĩ muốn hay không thì cũng phải bán.
Vương Vĩ lại chẳng coi ra gì, vân cho rằng bọn họ đang đùa chắc?
Trong giới giải trí này chưa có ai dám đác tội với bọn họ đâu!
“Không đùa”
Vương Vĩ cười, thản nhiên nói: “Nói trăng ra, công ty giải trí Tinh Tế không phải của tôi, tôi chẳng qua cũng chỉ là một người làm công ăn lương mà thôi, làm gì có quyền quyết định bán hay không bán cơ chứ”
Anh ta đứng dậy, bước đến trước mặt Giang Ninh, hơi cong người: “Vị này, anh Giang, mới là ông chủ của tôi, anh muốn mua thì chỉ có thể hỏi anh ấy”
Con ngươi trong mát Trương Nghị hơi co lại, quay sang nhìn Giang Ninh đang ngồi ở đó, khuôn mặt không tỏ vẻ gì cả.
Tên này mới là ông chủ chân chính của công ty giải trí Tinh Tế.
Không ngờ Vương Vĩ chỉ là tên làm thuê.
Nhưng mà cũng chả sao, ai cũng như nhau cả thôi.
Trương Nghị bước qua, ngồi xuống trước mặt Giang Ninh, lấy hợp đồng từ trong cặp ra rồi nói ngắn gọn: “Như nhau, cho dù ông chủ là ai, chỉ cần ký tên là được, người khác cũng đâu có khác biệt gì”
Gã đẩy hợp đồng qua, nhìn chằm chằm vào Giang Ninh: “Chuyện nên nói tôi nghĩ Vương Vĩ đã nói lại hết với anh rồi, quyết định của anh liên quan đến việc anh có thể nhận được bao nhiêu”
Trong lời nói tràn đầy sự uy hiếp.
Nếu như Giang Ninh đồng ý, vậy thì coi như là mua bán bình thường, còn nếu như Giang Ninh không đồng ý, vậy thì cướp là được rồi!
Cưỡng đoạt, chính là từ để nói về những loại người thế này.