Không đợi anh ta nói hết lời, bên kia đã cúp máy luôn rồi.
Từ Nhiên giận dữ nên lập tức phân tâm, mắt thấy sắp đụng vào chiếc xe phía trước.
“Cẩn thận! Cẩn thận đấy!”
Tô Hồng sợ đến mức phát ra tiếng thét chói tai.
Từ Nhiên chợt đánh vô lăng, chiếc xe phát ra tiếng két két chói tai, cuối cùng tránh được, thăng gấp dừng lại ở bên đường, bị người ta máng cho một trận.
“Ba, mẹ, con… con lại bị đuổi việc rồi!”
Vẻ mặt Từ Nhiên buồn bã như đưa đám: “Mấy ngày hôm trước xưởng trưởng còn mời con hút thuốc, sao… sao lại biến thành như vậy chứ?”
Từ Minh không nói một lời, Tô Hồng đỏ mặt tía tai.
Bọn họ chợt hiểu ra nguyên nhân.
Cũng bởi vì bọn họ có chút quan hệ với nhà họ Lâm, cho dù quan hệ không tính là quá tốt nhưng người ngoài không biết, dù thế nào cũng sẽ cho bọn họ chút mặt mũi, chăm sóc có thừa.
Nhưng bây giờ, bọn họ vừa trở mặt với Tô Mai thì báo ứng lại tới!
Hai ba con cùng bị đuổi việc, cái nhà này còn sống thế nào nữa?
Tô Hồng không nhịn được, lập tức gào khóc, võ vào người Từ Minh mà tức giận mắng không ngừng.
“Đều tại ông! Đều tại ông đấy!”
Bà ta khóc lớn: “Đều tại ông đưa ra ý xấu, ông xem thử cái nhà này bị ông hại thành thế nào rồi!”
“Thối lắm!”
Mặt Từ Minh đỏ lên, Tô Hồng đổ trách nhiệm đến trên người ông ta khiến ông ta càng thêm giận dữ: “Còn không phải vì bà tham lam, vẫn tưởng có thể bát nạt Tô Mai giống như trước đây à?”
“Đây là báo ứng của bài!”
Hai người không nhịn được, trực tiếp xoay người đánh nhau ở ghế sau.
Lúc đó, bầu không khí trong biệt thự nhà họ Lâm lại rất hài hòa, vui vẻ hoà thuận.
Lâm Văn hiếm khi cho mình một ngày nghỉ, ông và Tô Cương vừa uống vừa trò chuyện, hai người đều uống tới mặt đỏ tía tai.
Nhắc tới chuyện trước kia, Lâm Văn còn luôn miệng nói cảm ơn, còn mời rượu mãi, nói khi đó mình thật sự muốn chết nhưng lại không dám, sợ hai mẹ con Tô Mai sẽ khổ sở.
Khi đó, điều kiện Tô Cương gia đình không tốt nhưng đã hai lần gửi tiền tới mang lại ấm áp cho bọn họ.
Lâm Văn lại một mình trốn ở trong phòng, khóc rống một hồi.
“Cô ấy là em gái tôi! Em gái!”
‘Tô Cương cũng say, giọng điệu lại vô cùng kiên định: “Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy chịu khổ, trong lòng tôi cũng khó chịu!”
“Bây giờ tốt rồi, bây giờ tốt rồi, các người đều sống tốt, tôi cũng yên tâm, yên tâm rồi!”
Hai đàn ông ngồi ở trên bàn lại nâng chén cụng ly một lúc.
Trên bàn cơm chỉ còn lại hai người bọn họ, cũng không ai tới làm phiền.
Hai người Dương Lệ và Tô Mai vừa trò truyện ở trong bếp vừa trao đổi kinh nghiệm nấu ăn. Bây giờ Tô Mai chỉ muốn bảo vệ tốt gia đình nhỏ của mình, chăm sóc cho chồng con, làm thêm nhiều món ăn bọn họ thích.
Mà Giang Ninh, Lâm Vũ Chân và Tô Vân ngồi ở trên sô pha xem tỉ vi, mấy người cũng trò chuyện.
“Không thể nào?”
Tô Vân trợn tròn mát nhìn: “Nhà bác cả đúng là quá đáng! Từ Nhiên có năng lực gì, bản thân bọn họ còn không biết sao?”
Cô bé tức giận nói: “Trước đây khi anh ta lên cấp ba vẫn còn nhờ em làm bài tập giúp đấy!”
Lâm Vũ Chân kinh ngạc.
Từ Nhiên lớn hơn Từ Vân nhiều, khi anh ta lên trung học.
thì Tô Vân còn đang học tiểu học đi? Bảo Tô Vân làm bài tập cho anh ta thì có chút bưồn cười.
“Vậy thì nếu anh ta vào tập đoàn Lâm thị sẽ gây rối loạn mất”
Lâm Vũ Chân thở dài: “Em làm sao làm mọi người phục được? Trong lòng bất kỳ ai cũng sẽ không phục”
“Ừ, kiên trì là sẽ tốt thôi. Trong tập đoàn Lâm thị chỉ nhìn năng lực, không nhìn quan hệ.”
Giang Ninh khẽ gật đầu: “Điểm này sẽ không bao giờ thay đổi”
Hắn quay đầu, liếc nhìn Tô Vân: “Nếu em không cố gắng, về sau cũng không vào được, ba mẹ em có tới cầu xin cũng vô dụng.”
Tô Vân hừ một tiếng: “Em không thèm đi cửa sau, em là truyền kỳ của tỉnh cơ mài”
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân không khỏi bật cười.
Truyền kỳ của tỉnh này hình như hơi phiêu rồi.
Nhưng lấy thành tích của Tô Vân để thi đại học thì chắc.
chắn không thành vấn đề, đến lúc đó cô bé đỗ đại học tốt, sau khi học xong lại tiến vào Lâm thị cũng không quá khó.
Hơn nữa, Giang Ninh nói tới nói lui, đến lúc đó chắc chắn ít nhất vẫn tạo cơ hội, có thể nắm được hay không lại là chuyện khác.
“Đúng rồi, em xem quảng cáo rồi nhé. Chị Khinh Vũ sáp tổ chức concert ở Thịnh Hải.”
Mắt Tô Vân sáng ngời: “Chị, chị có thể dẫn em đi được không?”