Người phụ nữ tóc vàng vô cùng kinh ngạc: “Là người kia sao?”
Người đàn ông hừ lạnh: “Trừ hắn ra, còn ai dám nói với anh như vậy chứ? Tên điên này, không nên trêu chọc hắn’ Anh ta không rõ vì sao người như Giang Ninh lại đột nhiên trở về một thành phố nhỏ, thậm chí còn có liên hệ với một công ty chỉ có tài sản mấy trăm triệu. Mười công ty như vậy cũng chẳng bảng một:ngón tay của Giang.
Ninh đi?
“Anh ta đáng sợ như vậy sao?”
“Đáng sợ à?”
Người đàn ông nói: “Nào chỉ là đáng sợ chứ? Ở trong thế giới ngầm, vĩnh viễn! Đừng! Trêu chọc! Người đàn ông.
này!”
Cho dù anh ta từng nói muốn quyết một trận tử chiến với Giang Ninh, nhưng anh ta trước sau không hề ra tay. Bởi vì anh ta biết, một khi ra tay thì người chết sẽ chỉ là anh ta. Về phần Giang Ninh có thể bị thương hay không đã không quan trọng nữa.
*Nhưng những người khác trong tổ chức sẽ không phục tùng đâu”
Người phụ nữ tóc vàng giống như báu vật kia lại quấn lấy anh ta.
*Hừ, cứ để cho những tên ngu xuẩn kia đi chịu chết là được rồi. Anh chỉ cần em thôi, bảo bối.”
Hai người lại lăn vào nhau.
Kiến Châu.
Lâm Phong ẩn nấp ở đây đã hơn một tháng rồi.
Gã thuê một gian nhà cũ, cả ngày tự giam mình ở trong gian phòng, không dám ra khỏi cửa.
Gã còn tưởng là trốn qua Kiến Châu sẽ rất an toàn, nơi đây có nhà họ Dương, còn có Ngũ Hổ Kiến Châu, là nơi không một ai dám tới đây đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng không ngờ chỉ trong một đêm, Ngũ Hổ Kiến Châu đều bỏ mạng!
Mà nhà họ Dương cũng bị phá hủy trong một đêm, chẳng khác nào đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Lâm Phong sợ đến mức từ sáng tới tối đều không dám ra ngoài, chỉ có thể trốn ở trong phòng trọ sống tạm.
Có một lần, gã thật sự không nhịn được mới tìm đến một con hẻm nhỏ để giải quyết nhu cầu của mình. Trong lúc vô tình, gã thông qua cô gái điếm kia mới biết được.
có thể dùng tiền mua mạng người.
Trong đầu gã lập tức nhớ kỹ.
Lâm Phong muốn báo thù Giang Ninh, muốn báo thù Lâm Vũ Chân, muốn báo thù từng người nhà họ Lâm, còn muốn phá hủy Lâm thị, nhưng trên người gã chỉ còn lại có một trăm mấy, muốn giết chết người có thân phận như đám người Giang Ninh bây giờ thì căn bản là không thể làm được.
Cho nên gã nghĩ ra được một cách càng ác độc hơn, trực tiếp phá hủy Lâm thị!
Nhìn tin tức trong bản tin, lần này tập đoàn Lâm thị đã tốn không ít cho người chết, hơn nữa bầu không khí nội bộ cũng bị ảnh hưởng. Lâm Phong thật sự vui mừng không sao kể xiết.
“Lâm Vũ Chân, Giang Ninh, các người cho rằng tôi không làm gì được các người sao?”
Lâm Phong đầu bẩn mặt dơ liên tục cười lạnh: “Tôi chỉ tốn một trăm nghìn cũng thế có thể làm cho Lâm thị của các người tổn thất vô cùng nghiêm trọng!”
“Cốc cốc cốc…
Gã vừa dứt lời, bên ngoài lại có người gõ cửa.
Lâm Phong nhất thời trở nên thông minh cơ trí, lập tức cảnh giác.
“Aj2”
“Thức ăn của anh được ship đến rồi.”
Nghe được giọng nói, Lâm Phong bình tĩnh lại Mấy ngày nay, gã dựa vào đồ ăn được ship tới để sống, không dám tùy tiện ra ngoài, khắp mặt đất trong phòng.
trọ đều là những hộp đựng thức ăn nằm rải rác khắp nơi, tỏa ra đủ loại mùi trộn lẫn vào nhau.
Lâm Phong mở hé cửa và cảnh giác liếc nhìn. Khi xác định là đồ ăn được ship tới, gã mới mở cửa ra và thò tay nhận lấy đồ của mình.
Gã cúi đầu liếc nhìn rồi hét lên: “Chuyện gì xảy ra thế?
Tôi đặt là mì tiết heo, sao tất cả đều là canh suông thế nào?”
Vẻ mặt Lâm Phong bất mãn. Vì tiết kiệm tiền, gã đã lâu rồi không ăn thịt, thật vất vả mới đặt một phần mì tiết heo, lại không nhìn thấy được chút tiết heo nào.
Gã mở hộp ra, cố ý để cho nhân viên giao hàng nhìn thấy rõ ràng. Đây nhất định là đưa nhầm rồi!
Nhân viên giao hàng không nói chuyện, lại là đột nhiên xông tới một bước và đóng cửa lại. Bất chợt, trong tay.
áo anh ta có một con dao găm tuột ra và chợt rạch về phía cổ họng của Lâm Phong.
Phụt một tiếng!
Máu bắn ra, rơi cả vào trong nước mì nóng, rất nhanh đã đông lại.
“Bây giờ có tiết heo rồiI”