Giang Ninh làm sao có thể quen biết với người kia, thậm chí còn có thể liên lạc với anh ta? Ngay cả bản thân mình là một người trong tổ chức sát thủ cũng không có tư cách liên lạc đâu.
“Không thể…
Trong miệng Hắc Sơn lẩm bẩm nói: “Tôi chắc chản đã đoán sai, đây không phải là sự thật!”
Tuyệt đối không thể hhư vậy đượe!¬, . ¬.4 Người kia là vị vua’€ao ngạo, là tồn tại tối cao vô thượng trong giới của bọn họ.
Người bình thường đừng nói là quen biết, chỉ cần có thể nghe nói được một chút cũng đã rất khó rồi, càng chưa nói tới có thể liên lạc.
Hắc Sơn lắc đầu, trong miệng hàm hồ nói không thể, gã không tin!
Nhưng… trong điện thoại di động của Giang Ninh đột nhiên truyền đến một giọng nói.
“Là anh à* Giọng nói nặng nề, khàn khàn, còn kèm theo sự tức giận!
Hắc Sơn chưa từng nghe qua giọng nói của vị vua kia, nhưng chỉ từ khí tức trong giọng nói này cũng đủ kinh người, trong mơ hồ lộ ra một sát khí nồng đậm. Nếu không phải là người đó thì là ai?
Gã hoàn toàn sốc rồi.
Đầu óc trống rỗng, tai ong ong không ngừng, hình như: linh hồn cũng bị rút sạch.
“Là tôi”
Giang Ninh trả lời cũng rất đơn giản: “Người của anh có lá gan rất lớn, nhiều lần gây rắc rối cho tôi.”
Điện thoại đầu kia không trả lời.
“Anh sẽ không sợ tôi giết sạch những sát thủ hàng đầu dưới tay anh sao?”
Äm ầm…
Dường như có sấm sét đánh mạnh xuống đầu của Hắc Sơn, gã bị dọa cho gần như muốn sống nữa!
Giết chết tất cả sát thủ hàng đầu?
Giang Ninh thật là lớn lối!
Cuồng vọng tới cực điểm!
Anh đang nói chuyện với ai chứ? Đó là vua trong giới sát thủ, là vị vua tối cao không ai dám trêu chọ!
c Giang Ninh cũng dám nói, hắn muốn giết chết tất cả sát thủ hàng đầu à, quá kiêu ngạo rồi.
“Ai chọc anh?”
Nào ngờ, câu trả lời trong điện thoại di động lại là câu này. Hắc Sơn cảm giác mình đã hoàn toàn tê dại rồi.
Gã rõ ràng nghe được sự nhượng bộ, nghe được sự kiêng ky trong giọng nói này!
“Nhớ kỹ cái tên Đông Hải này. Từ nay về sau, người của anh còn dám cả gan bước vào Đông Hải một bước, tôi sẽ đi tìm anh.”
Giang Ninh nói xong liền cúp máy.
Hắc Sơn quỳ gối, toàn thân run rẩy, hàm răng cũng đang va vào nhau. Gã liếc nhìn Giang Ninh rồi lại vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Giang Ninh.
Đây tuyệt đối là ánh mắt khủng bố nhất trên đời này.
Chỉ liếc nhìn thôi cũng đánh mất tất cả can đảm.
“Đừng giết tôi.”
Hắc Sơn khẩn cầu.
Giang Ninh thản nhiên nói: “Tôi không giết anh, nhưng tôi cần anh tuyên bố một nhiệm vụ treo thưởng, giết Lâm Phong!”
Anh chỉ tay vào chiếc khăn lau đen bẩn trên bàn: “Đây chính là tiền công.”
Giang Ninh nói xong liền đứng lên, cũng không tiếp tục nhìn Hắc Sơn nữa. Hắn biết quán mì này sẽ không mở lại nữa. Mà Hắc Sơn không thoát khỏi tội. Gã đã đắc tội mình, người kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hắc Sơn.
“Cảm ơn…”
Hắc Sơn còn chưa nói hết lời đã không thấy bóng dáng Giang Ninh đâu nữa.
Gã vẫn quỳ trên mặt đất, trong lòng vẫn chưa hết chấn động. Giang Ninh thật sự quá khủng khiếp!
Lúc đó, trong một pháo đài cổ kính ở Châu Âu, người đàn ông vừa để điện thoại xuống lại lộ ra sắc mặt có.
chút khó coi.
Anh ta không ngờ Giang Ninh sẽ gọi điện thoại cho.
mình, còn trực tiếp uy hiếp mình như vậy!
“Giết sạch tất cả sát thủ hàng đầu của tôi à?”
Anh ta hừ một tiếng: “Anh giết còn ít sao?”
Anh ta nói xong liền quay đầu, nói với một người phụ nữ tóc vàng: “Lập tức truyền lệnh xuống, nghiêm khắc điều tra địa phương Đông Hải này, sàng lọc ra tất cả nhiệm vụ có liên quan tới nó.”
“Có cần tuyên bố ký hiệu đỏ không?”
“Hừ, huỷ bỏ! Đồng thời đừng lại trêu chọc vào mấy mục tiêu này nữa, từ chối giết nhiệm vụ của bọn họ! Bất kể bao nhiêu tiền!”
Người đàn ông nói thẳng.
Còn trêu chọc người đàn ông kia à?
Dưới tay anh ta cũng không còn lại mấy sát thủ hàng đầu nữa đâu!
“Mặt khác, xóa bỏ cứ điểm trong nước của tên kia đi!”