Lâm Vũ Chân khẽ “a” một tiếng.
Cô rất muốn hỏi tại sao nhưng lại không hỏi nữa, đoan trang ngồi xuống.
Thấy Giang Ninh và Lâm Vũ Chân ngồi xuống, đám người Chương Trình liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới dè dặt ngồi xuống.
Nhưng không ai dám nói chuyện.
Đừng nói là nói chuyện với nhau, thậm chí còn chẳng dám thở lớn tiếng nữa.
Đặc biệt là Chương Trình. Hắn đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trên con đường liên tỉnh, đó là cảnh tượng làm người ta gặp ác mộng!
Không biết trong những người được nhà họ Lục dẫn đi còn có mấy người có thể còn sống rời đi… Đó đơn giản chính là lò sát sinh!
Mà người tạo ra tất cả những điều này chính là người đàn ông trước mắt nhìn hoàn toàn vô hại, thậm chí đặc biệt thương vợ này.
Một đám người đều không nói lời nào, bầu không khí có chút kỳ lạ. Giang Ninh thì không sao, nhưng Lâm Vũ Chân lại cảm giác không được tự nhiên.
“Nói đi”
Giang Ninh thấy thế liền mở miệng: “Nên trò chuyện gì thì trò chuyện đó.”
Mấy ông trùm vội vàng bắt đầu trò chuyện, bọn họ thậm chí không biết mình đang nói gì, phải trò chuyện cái gì, nhưng Giang Ninh bảo bọn họ nói, bọn họ không dám không nói lời nào.
“Bọn họ hình như rất sợ anh”
Lâm Vũ Chân khẽ nói: “Có phải anh bắt nạt người ta không?”
Giang Ninh nói: “Anh chỉ muốn bắt nạt em thôi.”
Mặt Lâm Vũ Chân đỏ bừng, không nói nữa.
Khi đến giờ, quản gia Triệu đi tới và cười nói: “Các vị, ông Phó đã thay quần áo xong, mời các vị tới phòng bên”
Giang Ninh đứng lên và kéo Lâm Vũ Chân dậy, những người khác mới dám đứng dậy theo.
Đám người đi tới phòng bên. Ở đó có bày một cái bàn tròn rất lớn, nhìn vô cùng khí thế, rõ ràng không phải là bàn bình thường.
“Mời cậu Giang.”
Quản gia Triệu sắp xếp từng chỗ ngồi, Giang Ninh tất nhiên là ngồi ở vị trí thứ hai, sau theo là Lâm Vũ Chân theo bên cạnh Giang Ninh. Còn về thứ tự sau đó thì không ai để ý nữa.
Ai cũng biết, chỉ cần Giang Ninh ở đây thì những người khác căn bản không đáng để nhắc tới.
Chẳng bao lâu có tiếng bước chân truyền đến, bất chợt có tiếng cười sang sảng vang lên.
“Thật ngại quá, đã để các vị phải chờ lâu.”
Ông Phó bước nhanh tới, trên người mặc trang phục đời Đường mới tinh, gương mặt hồng hào, nhìn giống như một Phật mặt cười.
“Ông Phó!”
Đám người Chương Trình lập tức đứng dậy, cung kính kêu lên một tiếng.
Lâm Vũ Chân thấy thế cũng muốn đứng lên, lại thấy Giang Ninh không hề nhúc nhích.
“Giang Ninh”
Cô khế kêu một tiếng nhưng Giang Ninh vẫn không động đậy, kéo tay cô khẽ nói: “Không sao, không cần khách sáo với ông Phó như vậy.
Ở đây không phải là chuyện có khách sáo hay không.
“Cô đây… là Vũ Chân à?”
Ông Phó không hề để ý tới hành động vô lễ của Giang Ninh. Cho dù hắn có nằm, ông ta cũng sẽ không nói gì.
“Ông Phó khỏe chứ ạ? Tôi nghe Giang Ninh nói hôm nay.
là sinh nhật của ngài nhưng không kịp chuẩn bị quà đã đi cùng anh ấy qua đây. Ông Phó, chúc ngài sinh nhật Vui vẻ.”
Lâm Vũ Chân cười nói.
Cô đơn thuần, những lời nói ra đều là lời thật lòng. Lấy kinh nghiệm và từng trải của ông Phó tất nhiên đã nhìn ra được.
“Cảm ơn, cảm ơn!”
Trong lòng ông Phó hơi cảm động.
Là thật sự cảm động, trong năm mươi năm qua, người thật lòng nói sinh nhật vui vẻ với ông ta cũng chỉ có hai người, trong đó bao gồm cả Lâm Vũ Chân, cảm giác này làm cho ông ta rất hoài niệm.
“Tất cả mọi người ngồi đi.”
Ông Phó không nhìn Giang Ninh, đi thẳng tới ngồi vào vị trí chủ nhà. Ông ta nhìn lướt qua một vòng, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Vũ Chân một lát.
Thấy ông Phó nhìn mình, Lâm Vũ Chân khẽ gật đầu, ông Phó gật đầu đáp lại.
Ông ta mỉm cười nói: “Giang Ninh có thể gặp được cô gái như cô là phúc của cậu ta”
Ông Phó nói những lời này không dựa theo bất kỳ lập trường nào, chỉ nói đơn thuần từ góc độ của một người đàn ông.
Một cô gái hiền lành, ngây thơ, đơn thuần, ông Phó thậm chí cảm thấy Giang Ninh có phần không xứng với cô.