Một ông già lẻ loi hiu quạnh thì đáng thương tới mức nào chứ?
Lâm Vũ Chân suy nghĩ một lát cũng có chút không đành lòng. Cô xuống xe, lại khoác tay Giang Ninh, chuẩn bị bước vào hội sở mặt nạ.
Cô chưa từng tới nơi như thế này, nhìn phong cách kiến trúc và trang hoàng thì chác chán không phải là nơi có cấp bậc thấp. Thật ra trong lòng Lâm Vũ Chân cũng hơi hồi hộp.
Nhưng có Giang Ninh ở bên cạnh, cô chẳng còn sợ gì nữa.
Giang Ninh đến cửa, cánh cửa nhanh chóng mở ra. Quản gia Triệu lập tức đi ra.
“Cậu Giang, cậu tới rồi”
Quản gia Triệu tươi cười, cung kính kêu lên.
‘Thấy Lâm Vũ Chân bên cạnh Giang Ninh, quản gia Triệu tất nhiên biết đó là người nào, trong lòng hơi kinh ngạc.
Không ngờ Giang Ninh dẫn cả Lâm Vũ Chân đến, quả nhiên là rất tự tin vào thực lực của mình.
“Chào mừng cô Lâm”
“Chào ông.” Lâm Vũ Chân lịch sự trả lời.
“Mời hai vị!”
Quản gia Triệu hơi cúi người, làm tư thế mời.
Ngoại trừ Giang Ninh ra, vẫn chưa có ai có tư cách để cho quản gia Triệu tự mình ra ngoài đón.
Tương tự cũng không ai dám tới cửa muộn như vậy.
Đám người Chương Trình đã tới từ sớm.
Bọn họ hơi sợ hãi, chỉ là trên mặt không dám thể hiện ra ngoài. Nhận được thư mời của ông Phó, thật ra trong lòng không ít người đều đang do dự, đang lo lắng đây có phải là Hồng Môn Yến không?
Bọn họ sợ mình đi rồi sẽ không về được nữa.
Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải không đến!
¡, bọn họ không dám Lúc này, ông trùm ở bảy tám khu vực trên tỉnh đang ngồi bên nhau, bọn họ trò chuyện, xã giao.
Hoặc thì thầm nói chuyện với nhau, thăm dò xem đối phương có thể biết hướng gió tiếp theo của tỉnh thế nào hay không.
Ngoại trừ Chương Trình ra, đám người khác đều hiểu rõ mình đã lựa chọn sai một lần, nếu còn dám sai một lần nữa, lần này nhất định chỉ có một con đường chết.
Lần này ông Phó không tính sổ với bọn họ, cũng không có nghĩa là ông Phó không để bụng.
Chỉ là còn chưa tới lúc tính sổ mà thôi.
Cho dù là Chương Trình cũng có chút bất an.
Hắn lo lắng nhất là một núi không thể chứa hai cọp, nếu Giang Ninh và ông Phó muốn hắn lựa chọn, hắn nên lựa chọn thế nào đây? Hai người đều không phải là người hắn có thể đắc tội nổi!
“Cậu Giang đến!”
Bên ngoài truyền đến một giọng nói.
Chỉ một thoáng, tất cả ông trùm đều như bị sét đánh trúng vậy, tất cả đứng phát dậy!
Vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, cũng không dám thở mạnh.
Giang Ninh dắt tay Lâm Vũ Chân bước nhanh tới, đám người Chương Trình lại đứng ở hai bên, cung kính nhìn.
Thấy đám người Giang Ninh đi vào phòng khách, tất cả đều hô lên: “Ra mắt cậu Giang!”
Giọng nói đồng thanh như từng tập luyện qua vậy.
‘Vẻ mặt Giang Ninh thản nhiên, chỉ phất tay một cái, thậm chí cũng không nhìn những người khác, Lâm Vũ Chân lại giật mình.
Đây là tình huống gì vậy?
Những người đang đứng này hình như rất sợ Giang Ninh.
Nhưng nhìn cách ăn mặc và khí thế trên người bọn họ là biết không phải người bình thường, tại sao lại khách sáo với Giang Ninh như vậy, không đúng, là cung kính.
Lâm Vũ Chân không biết rõ tình hình, tò mò quan sát mấy người. Lúc này cô vừa nhìn thì những người khác cũng chú ý tới cô.
Người phụ nữ có thể được Giang Ninh nắm tay…
“Chào chị dâu!”
Không biết là ai kêu lên một tiếng, bất chợt những người khác đều cung kính cúi đầu, la lớn: “Chào chị dâu!”
Lâm Vũ Chân càng ngẩn người hơn.
Bọn họ… sao bọn họ cũng khách sáo với mình như vậy.
chứ?!
“Chào mọi người!”
Lâm Vũ Chân là một người có lễ phép, người khác chào.
hỏi cô, cô nhất định sẽ trả lời. Cô khẽ gật đầu và mỉm cười trả lời.
Nhưng cô vừa nói xong đã bị Giang Ninh kéo qua một bên: “Ngồi đi”
Lâm Vũ Chân quay đầu, khẽ nói: “Tất cả mọi người còn đang đứng đấy”
“Không cần để ý tới bọn họ”
Giang Ninh liếc nhìn đám người Chương Trình: “Em không ngồi, bọn họ không dám ngồi đâu.”