Lời nói lạnh lẽo làm cho toàn thân Vu Phóng run rẩy!
Đám người Vu Điền lại vô cùng hoảng sợ.
Nếu nhân vật khủng khiếp như Lục Thiên mà ra tay, vậy nhà họ Vu sẽ thật sự sẽ bị giết sạch.
“Töi… Tôi nói! Töi nói!”
Vu Phóng làm gì còn dám che giấu, vội vàng nói rõ ràng chuyện mình mời Lục Tầm đến nhà họ Kim uống rượu.
Gã từng định đổ trách nhiệm lến dầu nhà họ Kim, nhưng Lục Thiên là người dễ bị lừa gạt như vậy sao?
“Liễu Ngọc kia là do cậu sắp xếp à?”
Nghe Vu Phóng nói xong, trên mặt Lục Thiên càng lộ rõ sát khít Ông ta biết sở thích của con trai mình, người bên ngoài lại càng rõ hơn.
Hắn không lớn tuổi lắm nhưng thích những người phụ nữ trưởng thành đã có chồng. Vu Phóng đón ý nói hùa, cố ý dụ Lục Tâm đi tới nhà họ Kim, gã có thể lừa gạt được nhà họ Kim nhưng không giấu được Lục Thiên!
TIÔI, Vu Phóng run lẩy bẩy: “Tôi chỉ muốn để cho cậu Lục chơi vui vẻ một chút thôi.”
“Chơi vui vẻ một chút?”
Sát khí trên mặt Lục Thiên càng nặng hơn: “Cậu dùng phép này khích tướng cho nó đi Đông Hải, cũng là muốn nó chơi vui vẻ hơn à?”
Trong đầu Vu Phóng như nổ mạnh.
Lục Thiên liếc mắt đã nhìn thấu mọi chuyện!
“Lục gia chủ tha mạng, tôi… AI”
Vu Phóng còn chưa nói xong, Lục Thiên đã đấm mạnh vào đầu gã, đầu vỡ ra!
Các chất màu đỏ và trắng bắn ra. Đám người Vu Điền sợ đến mức hét lên chói tai.
“Vu Phóng!”
Hai mắt Vu Điền đỏ ngầu, muốn xông qua, nhưng một ánh mắt của Lục Thiên đã khiến ông ta thật sự không dám nhúc nhích, trơ mắt nhìn thi thể của Vu Phóng ngã xuống.
“Ngay cả con trai của tôi mà cũng dám lợi dụng, nhà họ Vu các người thật to gan đấy!”
Lục Thiên tức giận gầm lên một tiếng, âm thanh như: tiếng sấm nổ làm cho màng nhĩ người khác cảm thấy đau đớn.
Bây giờ ông ta đã biết Lục Tâm đi Đông Hải đến bây giờ còn chưa trở lại, sợ rằng đã xảy ra chuyện ở Đông Hải rồi!
“Một người cũng không giữ lại!”
Lục Thiên liếc nhìn đám người Vu Điền rồi xoay người rời đi.
Sau đó cánh cửa đóng lại, hai người Huyết Long và Băng Long đại sát bốn phương!
Cả nhà họ Vu đều bị giết!
Máu chảy thành sông!
Dù thế nào Lục Thiên cũng không ngờ được giới xã hội đen ở tỉnh Thiên Hải còn có một nơi như Đông Hải.
Thật ra ông ta từng nghe nói qua nơi này hơi đặc biệt, là khu vực mà các thế lực lớn đang giao tranh, nhưng ông không để ý lắm.
Bây giờ xem ra, người khống chế Đông Hải không dễ nói chuyện như vậy.
“Yên tâm đi, bọn họ nhiều lắm chỉ tạm giam, không dám làm gì Lục Tâm đâu”
Cả người Băng Long nồng nặc mùi máu, trên mặt thậm chí còn có vết máu lại an ủi Lục Thiên.
“Chỉ là một Đông Hải thôi. Nếu chúng dám làm hại Lục.
Tầm, chúng ta nhất định sẽ khiến chúng tan thành mây khói!”
Huyết Long cũng kêu lên.
Hơn nữa, còn có Bạo Long ở đó, sẽ không ai trong địa phương nhỏ này có thể làm gì được Bạo Long.
Trong lòng Lục Thiên lại vẫn bất an.
Thậm chí, cho dù ông Phó còn ở tỉnh, ông ta cũng không lo lắng. Nhưng ông ta không biết gì về Đông Hải, không biết là ai khống chế nơi đó, càng không biết tính tình người khống chế thế nào.
Ông ta chỉ sợ gặp phải người không hiểu chừng mực, vậy thì chuyện sẽ rắc rối lắm.
“Người phái đi đã trở về chưa?”
Mới sáng sớm Lục Thiên đã cho người tới Đông Hải điều tra tin tức.
“Đang trên đường về rồi, sẽ lập tức đến đây!”
Lục Thiên có phần không chờ được, muốn trực tiếp xông thẳng tới Đông Hải thì người kia đã trở về, hấp ta hấp tấp chạy tới.
“Gia chủ! Đã điều tra được tin tức bên phía Đông Hải, bọn họ đã đưa cậu Lục về Lâm Hải!”
“Đưa về rồi à?”
“Vâng, theo tin tức tôi điều tra được, người của Đông Hải tự mình đưa cậu Lục trở về”
Lục Thiên thở phào nhẹ nhõm. Xem ra đám người Đông Hải còn biết chừng mực, biết mình không thể chọc vào.
Lục Tâm không sao là tốt rồi.
Nhưng sao Lục Tâm không gọi cho mình một cuộc điện thoại nào. Còn cả Bạo Long cũng vậy? Bọn họ đều không hiểu chuyện như vậy sao?
“Rốt cuộc là ai đang nắm giữ Đông Hải bên kia vậy?”
Lục Thiên hơi tò mò: “Sao tôi chưa từng nghe nói.”
“Gia chủ, trong thời gian gần đây, giới xã hội đen Đông Hải đã xảy ra thay đổi dữ dội, những người nắm giữ trước đây đều biến mất. Tôi nghe nói bây giờ là một người trẻ tuổi tên Giang Ninh đứng phía sau khống chế”