Gã cũng đang đợi tin tức.
Buổi chiều Lục Tâm đi Đông Hải, sao đến bây giờ còn chưa trở về?
Không chỉ chưa trở về, thậm chí ngay cả một chút tin tức cũng không có.
Chẳng lẽ bọn họ cũng thua Đông Hải rồi?
“Không thể nào!”
Vu Phóng loại bỏ suy đoán của mình ngay.
“Đó là người nhà họ Lục! Bên cạnh còn có cao thủ như Bạo Long, Giang Ninh chắc chắn phải chết!”
Vu Phóng biết rất rõ ràng Bạo Long đáng sợ tới mức nào. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi mà ông ta đã đập nát đầu không biết bao nhiêu người chống lại nhà họ Lục ở tỉnh thành rồi!
Đây chính là một quái vật!
“Làm sao lại không có tin tức chứ?”
Vu Phóng khó có thể loại bỏ được sự sợ hãi đối với Giang Ninh.
Vu Phóng quá rõ khí thế mạnh mẽ và ngang ngược của Giang Ninh.
Cho nên gã mới cố ý kích thích Lục Tâm, bảo hãn dẫn theo Bạo Long đi gây phiền phức cho Giang Ninh.
Nhưng bây giờ, gã thấy hơi bất an.
Nếu Lục Tâm chết ở Đông Hải, vậy… vậy chỉ sợ nhà họ Vu của gã… cũng phải kết thúc!
Gã đang nghĩ ngợi thì bên ngoài chợt vọng đến một tiếng động lớn, hình như cửa lớn bị người ta đá vỡ rồi!
“Vu Phóng ra đây cho tôi!”
Nghe thấy tiếng gầm hét giận dữ này, Vu Phóng sợ đến mức đánh rơi chén trà trong tay xuống đất.
Gã ta vội vàng chạy ra ngoài, thấy Lục Thiên và hai quái vật khủng khiếp Băng Long và Huyết Long bên cạnh, gã lập tức cười ngượng.
“Cung kính đón chào Lục gia chủ!”
Vu Phóng chắp tay: “Không biết Lục gia chủ đến chỗ tôi có chuyện gì vậy?”
Mấy người Vu Điền nghe được tiếng động cũng lập tức.
chạy ra, sau khi nhìn thấy người tới, bọn họ lại không dám nói một câu nào, chỉ có thể để Vu Phóng lên tiếng.
“Chuyện gì à?”
Lục Thiên liếc nhìn Vu Phóng, híp mắt lại: “Con trai tôi đâu?”
Vu Phóng nghe vậy, lòng liền run rẩy.
Ngay cả Lục Thiên cũng đang tìm Lục Tâm à?
Lục Tâm còn chưa trở lại!
Vu Phóng cảm giác tim mình như đột nhiên ngừng đập, hầu kết chuyển động lên xuống.
“Cậu chủ Lục cậu ấy… không phải cậu ấy đi Đông Hải sao?”
Vu Phóng thấy sát khí trên mặt Lục Thiên liền vội vàng giải thích: “Cậu ấy nói muốn đi Đông Hải để tìm người tính sổ, đi ngay buổi chiều. Lế nào cậu ấy còn chưa trở lại sao?”
Lục Thiên nghe thấy Vu Phóng nói vậy, trong lòng càng lo lắng hơn.
Đông Hải à?
Chính là cấm địa trong lời đồn đại kia sao? Ông ta hoàn toàn không coi ra gì, nhưng bây giờ Lục Tâm đi tới đó lại chưa trở về!
“Bốp!”
Ông ta tiến lên một bước, nắm lấy áo của Vu Phóng và giơ tay lên tát mạnh, tát đến mức khóe miệng Vu Phóng đầm đìa máu!
Đám người Vu Điền thấy vậy đang định lên tiếng, nhưng bị ánh mắt hai người Huyết Long và Băng Long dọa sợ, hoàn toàn không dám mở miệng.
Tốt nhất là cậu nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi nghe, bằng không, hôm nay nhà họ Vu đừng mong có một người sống sót!”