“Ngông cuồng!”
Lục Tầm cười lạnh: “Thứ chó má gì mà lại dám đối với tao?”
“Lục thiếu… bọn họ quá ngang ngược!”
“Ngang ngược? Trước giờ chưa có ai dám ngang ngược hơn với tôi!”
Lục Tầm nhìn Vu Phóng và Kim Dương, hai người không nói gì,nhưng vẻ mặt đã bán đứng hết thảy, Lục Tâm đang tự vả vào mặt mình. ˆ Vừa mới thề thốt nói mình lợi hại bao nhiêu, nhưng giờ thì sao?
Rõ ràng là Giang Ninh coi thường hắn, thậm chí còn đánh vào mặt hắn ta.
“Vu thiếu, sao, cậu cho rằng lời tôi nói là giả?”
Lục Tâm tức điên lên.
Vụ Phóng chỉ cười, không nói gì.
Điều này lại càng khiến cho Lục Tâm thấy mất mặt.
Hản ta siết chặt tay: “Chú ba”
Bạo Long ngồi đó từ đầu đến cuối không tỏ vẻ gì.
Nhưng thấy người của mình mình chặt đứt một cánh tay, đôi mắt hằn lên tia ác độc.
“Ba cậu chưa cho phép chúng ta vào thành phố khác”
Hắn nói.
Đúng là Lục Thiên chưa có mệnh lệnh này.
Bọn họ chiếm thế giới ngầm ở tỉnh thành, dự định sẽ tập hợp hết những tài nguyên ở đây đã, còn những khu vực.
khác, có khi bọn họ không cần ra tay thì chúng cũng tự động ngoan ngoãn quy thuận.
Nhưng hiện giờ, Đông Hải này là thế nào?
“Tôi là thiếu chủ nhà họ Lục, có chuyện tôi có thể quyết định!”
Sắc mặt Lục Tầm tái xanh: “Cũng không thể để ba làm mãi được, tôi cũng nên gánh vác một phần mới phải!”
Bạo Long lúc này mới gật đầu: “Tốt, vậy tôi giúp cậu giết hắn!”
Nghe được lời này thì Lục Tâm đã nắm chắc rồi.
“Giang Ninh! Vốn dĩ chỉ cần một cánh tay của mày, nhưng mày lại không biết điều”
Dám đánh vào mặt hán, dám để hản mất mặt, đây không phải là chuyện một cái mạng có thể giải quyết đượ!
c Mặt mũi Lục Tầm hắn còn đáng tiền hơn so với mười mạng người.
“Lục thiếu!”
Thấy Lục Tâm định đi Đông Hải bây giờ, Vu Phóng lập.
tức đứng lên: “Đừng kích động!”
“Đông Hải là nơi đầy thị phi, không ít người ngã xuống ở đó, giờ Lục thiếu đi thì quá nguy hiểm!”
Hắn tỏ vẻ quan tâm, vội nói: “Lục thiếu không cần phải so đo với thằng nhãi đó, không đáng để anh phải dấn thân vào nơi nguy hiểm!”
“Bốp!”
Lục Tầm vung tay tát, Vu Phóng ngã quy xuống đất.
“Dấn thân vào nơi nguy hiểm?”
Sắc mặt Lục Tầm lại càng khó coi, từ lúc nào mà tỉnh Thiên Hải này trở thành nơi nguy hiểm rồi?
Dựa vào một tên Giang Ninh?
Hắn không xứng!
“Anh chống mát lên mà xem, đắc tội với nhà họ Lục thì sẽ có hậu quả thế nào!”
Lục Tầm tức giận hét lên, lôi Bạo Long đi thẳng.
Vu Phóng ngồi bệt dưới đất ôm mặt, khoé miệng nhếch lên một nụ cười âm hiểm.
“Giang Ninh ơi Giang Ninh… tao còn sợ mày sẽ cúi đầu nhận lỗi, tự chặt tay mình bồi tội, nhưng mày vẫn ngông cưồng quá, mày không biết mày chọc phải nhân vật đáng sợ thế nào đâu!”
Lục Tầm kéo theo Bạo Long rời đi!
Tên đó là cao thủ giết người như ngoé, lòng dạ độc ác đến đáng sợ.
Tựa như Vu Phóng có thể nhìn thấy cảnh Giang Ninh đang sống sờ sờ bị đánh gãy tứ chỉ, vặn cổ, vứt xuống biển cho cá ăn.
“Wu thiếu…
Kim Dương vẫn còn đang sợ mất vía, cảm thấy chuyện đến nước này thật sự quá đáng sợ.
“Kim gia chủ, ông nên chúc mừng một phen”
Vu Phóng ngồi dậy như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, cho dù trên mặt vẫn còn dấu tay, gã cũng không thèm để ý, cầm chén rượu lên tiếp tục uống.
“Chỉ là mất một ả đàn bà là có thể trèo lên được con thuyền nhà họ Lục, chẳng lẽ còn chưa thoả đáng? Ông kiếm được khoản lớn rồi!”
Vu Phóng cười đầy sâu xa.
Thậm chí gã còn nghĩ, giá như mẹ gã trẻ ra vài tuổi nữa thì có phải tốt không.