Kiêu căng!
Ngạo mạn!
Lục Tâm còn chưa biết sợ ai bao giờ!
Giang Ninh là cái thá gì chứ?
Một con sâu cái kiến ở một nơi nhỏ bé rách nát còn làm ra vẻ trước mặt hắn.
Chỉ cần một lời của hắn thôi là Giang Ninh sẽ phải lùi bước, ngoan ngoấn tự chặt một cánh tay mình xuống dâng lên.
Vu Phóng tỏ vẻ kích động, gã không thể ngờ Lục Tầm lại ngang ngược đến nhường này.
Trách không được ngay cả ông Phó cũng phải cuốn gói khỏi tỉnh Thiên Hải, không dám đối cứng với nhà họ Lục, nhà họ Lục quá mạnh!
“Chẳng phải chỉ là một con sâu cái kiến hay sao?
Lục Tâm nhìn Vu Phóng và Kim Dương: “Bóp chết hắn dễ như trở bàn tay”
“Vâng vâng! Không ai dám ra vẻ trước mặt Lục thiếu cả”
Vu Phóng rót đầy chén rượu, ngoảnh sang nhìn Kim Dương: “Kim gia chủ, chúng ta cùng kính Lục thiếu một ly”
Kim Dương không nói gì nhưng trong lòng đã cuồn cuộn.
sóng trào.
Ông ta biết rõ Giang Ninh đó ngông cuồng biết bao nhiêu, mà còn biết không ít người đến Đông Hải chịu thiệt bao gồm cả nhà họ Kim.
Lục Tầm tự tin như vậy, chỉ cần nói một câu là có thể khiến cho Giang Ninh chặt một cánh tay xuống bồi tội?
Mới vừa nãy ông bất mãn với việc rằng Lục Tâm chơi vợ.
ông, nhưng lúc này ông ta bỗng cảm thấy có chút sợ hãi.
Người có máu mặt như nhà họ Lục thì ông ta không thể dây vào!
“Vu thiếu, tôi kính cậu một ly!”
Kim Dương uống cạn, rồi lại lập tức rót thêm một chén bày tỏ lòng cảm ơn Vu Phóng đã nhắc nhở.
Suýt nữa thì ông ta chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!
Thấy Kim Dương thông suốt rồi, bát đầu nịnh hót hắn, Lục Tầm thấy tâm tình tốt hản lên.
Hắn thích như vậy, cho mày một cái tát, mày vẫn phải kêu lên một tiếng, đánh hay lắm.
Cái loại trịch thượng chà đạp lên tôn nghiêm của người khác thật sự quá tuyệt.
“Yên tâm đi, đến Đông Hải đi đi về về cũng chỉ mất một tiếng, tôi đảm bảo Giang Ninh sẽ trở nên hiểu chuyện ngay thôi”
Lục Tâm khinh thường cười.
Hiện giờ trên tỉnh thế nào, Giang Ninh kia chắc chắn phải biết, ai dám ngăn cản nhà họ Lục hắn thì kẻ đó sẽ biến mất ngay lập tức.
Ngay cả lão già họ Phó cũng phải cuốn xéo, thì ai còn dám cản bước chân của bọn họ?
Rượu càng uống càng hăng, Lục Tầm lại tìm Liễu Ngọc.
thêm hai lần nữa, lần sau tiếng vang hơn lần trước, Vu Phóng nghe được còn thấy ngứa ngáy trong lòng, mắng thầm lão già Kim Dương, cả đống tuổi rồi còn giỏi chơi như vậy.
Chẳng mấy chốc nửa tiếng đã trôi qua.
Lục Tâm ngồi trên ghế, mặt hơi đỏ, không biết là do uống rượu hay là do lúc nấy kích thích quá.
Hắn ta híp mắt lại, thờ ơ bảo: “Đủ rồi, chúng ta về thôi.”
Hắn ta đang nóng lòng muốn thể hiện sức mạnh của bản thân trước mặt Vu Phóng và Kim Dương.
“Lục thiếu… Lục thiếu… a!”
Âm thanh vừa dứt, một tiếng hét thảm vang lên, còn mang theo chút run rẩy.
Lục thiếu giật mình mở choàng mắt, Vu Phóng và Kim Dương đang còn men rượu trong người cũng tỉnh hơn phân nửa.
Tên thuộc hạ lúc nãy Lục Tâm phái đi lúc này thất tha thất thểu chạy vào, một tay gã cầm cánh tay bị chặt đứt, máu me chảy ròng ròng.
Sắc mặt gã ta tái mét, mồ hôi túa ra trên trán, tràn đầy kinh hoàng: “Lục thiếu… tay của tôi… tay của tôi bị chúng nó chặt..”
“Rầm!”
Mắt Lục Tầm trừng to, tay hán võ mạnh xuống bàn: “Thẳng đó to gan quá nhỉ!”
Mặt hắn đỏ lên như bị Giang Ninh tát mạnh một cái, chỉ thiếu dấu của năm ngón tay nữa thôi!
Lúc nãy hắn vừa mới vỗ ngực đảm bảo, Giang Ninh sẽ phải nghe lời, tự chặt một cánh tay dâng lên để bồi tội.
Nhưng giờ thì sao?
Người hắn sai đi còn bị Giang Ninh chặt mất một cánh tay!
“Tên đó, tên đó còn nói…”
Người đó mất máu quá nhiều, giọng thều thào, đứng không vững xiêu xiêu vẹo vẹo.
“Nó nói cái gì!”
Lục Tầm tức giận.
“Hắn nói, ai đến Đông Hải gây chuyện thì chỉ còn con đường chết!”