“Vâng!”
Anh Cẩu lập tức kích động nói.
Đây là nguyên nhân mà bọn họ hết mực kính trọng Giang Ninh.
Ninh không thiếu tiền, mà HẠ T1 li, được tiền từ tay của mấy kẻ này, sau đó cống hiến để xây dựng thành phố Đông Hải.
Bọn anh Cẩu cảm thấy, bọn họ ngày càng giống đại hiệp thời cổ đại, cướp giàu chia cho kẻ nghèo! Ấy không đúng, là cướp của kẻ ác chia cho người nghèo.
“Còn có, hỏi thăm bên xây dựng một chút, Đông Hải chúng ta còn bao nhiêu hạng mục công trình thiếu tiền đang bỏ dở ở đấy và thiếu khoảng bao nhiêu nữa”
Giang Ninh sờ cảm: “Tôi đoán, bên tỉnh thành có không ít người đang muốn đưa tiền đến cho chúng ta đâu”
Anh Cẩu hưng phấn đến suýt khó!
Đây mới là sự nghiệp cả đời của bọn họ!
“Bọn họ muốn đến Đông Hải để chia bát canh này, vậy thì nên cống hiến chút gì đó cho Đông Hải chứ nhỉ”
Giang Ninh thản nhiên bảo.
Chẳng mấy chốc, tin tức lan truyền lên đến tỉnh thành, bọn Chương Trình chỉ vừa mới quyết định xem nên ra tay thế nào.
“Không thấy Hứa Phong đâu?”
“Đúng vậy, nghe nói đi thành phố Đông Hải trước, dẫn theo cả mười mấy anh em đắc lực, đều không thấy đâu cả”
Sắc mặt Cao Phi hơi khó coi: “Hơn nữa, đa số sản của Hứa Phong đều bán hết rồi, hơn tám mươi lền mặt bốc hơi trong một thời gian ngắn”
Trong phút chốc cả căn phòng rơi vào yên tĩnh.
Chương Trình bàn bạc với Lâm Võ xem nên bắt đầu từ đâu, tin tức này đối với bọn họ mà nói thì chả phải là một tin tức tốt lành gì!
“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Một lúc lâu sau, Chương Trình mới nói: “Không thấy Hứa Phong đâu, nhất định phải tìm cho bằng được, tôi không tin, vũng nước xoáy thành phố Đông Hải này đều có thể nuốt hết mọi người?”
Phó gia đã nói rồi, bên Đông Hải không có bóng dáng của phương bắc, vậy thì có thể nói là không cần phải băn khoăn gì nữa.
Hiện giờ tất cả những đại lão ở trên tỉnh thành đều muốn ra tay, chỉ cần bắt hắn, là Đông Hải sẽ trở thành một miếng mồi béo bở cho bọn họ chia nhau.
Gòn chuyện ai lớn ai nhỏ thì là chuyện sau này, lấy được.
Đông Hải rồi bàn tiếp.
“Mấy ông lớn khác thì sao?”
“Đã có người bắt đầu rồi!”
Tình báo của Cao Phi rất kịp thời: “Đại ca, em luôn cảm thấy có gì không đúng lắm”
“Hoàng Ngọc Minh bỗng rời đi vào lúc này, em thấy hình như bọn họ cố tình dẫn dắt chúng ta vào Đông Hải”
Hầu kết hắn hơi động, nhìn xuống chân Lâm Võ: “Ở thành phố Đông Hải, thật sự rất đáng sợ, không phải là Hoàng Ngọc Minh, mà là Giang Ninh..”
Nghe đến tên Giang Ninh, mặt Lâm Võ lúc xanh lúc trắng, ông ta không phục.
Cho dù Giang Ninh thực sự rất mạnh, nhưng một người có mạnh thế nào, khi bị bao vây thì cũng chỉ còn một con đường chết!
“Cao Phi, cậu ngày càng yếu bóng vía! Chỉ cần chúng không có phương Bắc chống lưng, có thể đánh thì cũng có tác dụng gì? Người chúng ta đông hơn bọn chúng, mạnh hơn chúng nhiều!”
Lâm Võ không cam tâm, nghiến răng bảo: “Đại ca, đừng lưỡng lự nữa, san bằng Đông Hải trước một bước, chúng †a nhận được sẽ càng nhiều! Để muộn, thì một hụm canh cũng không húp được!”
“Đi Chương Trình cắn răng, lập tức hạ lệnh, sau đó, hơn một trăm người khí thế đầy mình xuất phát khỏi tỉnh thành, tiến thắng đến Đông Hải.
Đồng thời lúc này Vu Phóng được biết Hứa Phong mất tích cả người như mất thăng bằng rơi thẳng từ trên cao xuống, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm.
Vừa mới đây thôi, Hứa Phong còn nói với gã, Đông Hải chả có gì đáng sợ cả, mới có bao lâu chứ mà Hứa Phong đã mất tích rồi, sản nghiệp của gã cũng bán sạch, bặt vô âm tín.
“Cậu Vu, mấy công ty của chúng ta thua rồi, thua triệt để, tập đoàn Lâm thị quá mạnh, chúng ta đã bị đánh bại: “Chúng ta chịu tổn thất những sáu mươi triệu”
Tim Vu Phóng đau như rỉ máu, Hứa Phong không rõ tung tích, bên này hẳn ta công kích tập đoàn Lâm thị không chiếm được gì thì thôi còn vị Lâm thị phản kích thảm không khác gì một con chó rơi xuống nước, phải chạy trối chết khỏi Đông Hải.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?