Hứa Phong vừa tức vừa vội, gã nhìn ra được, Giang Ninh thật sự dám ra tay!
Sau lưng Chu Hoa có thực lực của Bắc Phương ủng hộ, hắn nói giết là giết, rõ ràng là hắn sẽ không nể nang bất cứ ai cả.
Hứa Phong hoảng loạn, gã N. ngờ ở Đông Hải lại só một Người đáng sợ như vậy tồn tại, Hoàng Ngọc Minh gì chứ, chỉ là ra mặt thay cho tên này thôi mà.
Gã bỗng giật mình bừng tỉnh, lẽ nào chúng cố ý nói Hoàng Ngọc Minh rời đi?
Là bởi vì để cho những người trên tỉnh thành kia buông lỏng cảnh giác, sau đó tiến vào Đông Hải?
“Một phút trôi qua, giờ là tám mươi triệu, thiếu một đồng cũng không được.”
Giang Ninh cúi đầu nhìn thời gian, không thèm để ý đến Hứa Phong.
“Lời mày nói có thật không?”
Hứa Phong đau như cắt thịt: “Chỉ cần tao bồi thường, là mày sẽ không tính toán với tao nữa?”
“Đương nhiên, tao là người giữ chữ tín”
Giang Ninh ngẩng đầu lên nhìn gã: “Lại hai mươi giây nữa trôi qua”
Thời gian của mày con mẹ nó có nhanh quá không đấy!
Hứa Phong gào thét trong lòng, nhưng không để ý được nhiều như thế, vội hét: “Tao đền!”
Hiện giờ gã chỉ muốn sống sót, còn tiền ấy, chỉ cần người còn sống thì có thể kiếm lại được, hơn nữa, đợi bọn Chương Trình bao vây Đông Hải, Giang Ninh chết là gã có thể quay lại đây, đến lúc đó những gì bị Giang Ninh lấy đi mất gã sẽ đòi lại gấp bội.
“Mày là người rất biết làm ăn đấy”
Giang Ninh gật đầu: “A Cẩu, cho cậu ta số tài khoản ngân hàng ngầm, trong vòng một tiếng không thấy tiền, vậy thì đem ra ngoại ô làm phân bón”
“Vâng”
Hứa Phong nghe được thì sởn hết cả tóc gáy, tên này ác thật, hở mồm ra là đem người ta ra làm phân bón.
Gã không dám do dự, lập tức gọi điện thoại, yêu cầu quản gia tài vụ nhà mình gom đủ tám mươi lăm triệu trong thời gian ngắn nhất, sau đó lập tức chuyển vào số tài khoản ngầm này.
Hiện giờ, không có gì quan trọng bảng tính mạng của gã!
Bốn mươi phút sau, hiệu suất cũng xem như là cao.
Anh Cẩu báo cáo với Giang Ninh tin tiền đã vào tài khoản.
“Anh Hứa quả là người dứt khoát, tôi thích”
Giang Ninh nhìn gã: “Tao nói được làm được, tao không tính toán với mày chuyện mày đánh anh em tao bị thương nữa”
Hứa Phong thở phào một hơi.
“Nhưng mà, bọn A Cẩu có tính toán với mày hay không thì tao không biết.”
Nghe vậy, Hứa Phong sững người, lập tức chửi: “Đệch, mày chơi tao! Mày quá đê tiện! Thả tao ra! Mau thả ta rat”
Giang Ninh cầm điện thoại lên, tiếp tục đọc tiểu thuyết, còn mấy người A Cẩu bước qua, nhấc Hứa Phong ra sân sau, nghe tiếng gào thảm thiết từ hậu viện truyền đến, mười mấy tên thuộc hạ của Hứa Phong, tên nào tên nấy da đầu tê rần.
Ác quát Tiếp theo đó, từng tên từng tên một bị mang đi, đánh anh em bị thương mà còn muốn sống?
Má nó đi làm phân bón hết đi!
Không bao lâu sau thì Anh Cẩu quay lại.
“Đại ca, trói lại hết rồi, em đã sai người quăng chúng ở trước cục cảnh sát, những tên này chả tên nào sạch sẽ cả”
Giang Ninh gật đầu, anh không muốn tay bọn Anh Cẩu nhuốm máu, muốn đối phó với những tên trong thế giới ngầm này, chỉ cần đưa người và tội chứng đến đồn cảnh sát là được.
“Cho những anh em bị thương mỗi người một trăm ngàn coi như an ủi, dưỡng thương cho tốt”
“Đại ca, đây đều là chuyện họ nên làm”
Anh Cẩu vội nói, theo thu xếp của Hoàng Ngọc Minh, lương bổng của anh em bọn họ không thấp tí nào, không chỉ vậy, còn không phải lúc nào cũng phải thấp thỏm không yên, giờ đây bọn họ dám về nhà, dám cho người nhà tiền họ kiếm được để chăm lo cuộc sống.
“Đây là quy tắc, không thể để anh em bị thương vô ích”
“Thêm nữa, đường cũ ở thành Tây bên kia nát quá rồi, còn lại hơn tám mươi triệu đấy thì lấy ra sửa đường, để người dân người ta đi lại thuận tiện hơn”
Số tiền này, đều là do bọn Hứa Phong dùng những thủ đoạn đê hèn để đút túi, Giang Ninh lấy về không chút áy.
náy nào, đã có được rồi thì đương nhiên phải dùng cho có ích, không thể lãng phí.