Vừa dứt lời, anh Cẩu liền xông lên!
Những ngày tháng huấn luyện vừa qua đã luyện cho cơ thể gã có một sức lực dẻo dai, hiện giờ mãi mới có một chỗ để gã trút ra, thì đâu ngu gì mà để kẻ khác cướp mất.
Ầm!
Ầm!
Tựa như một con sói hung hãn, anh ©ẩu xông lên vung nắm đấm, nhanh đến kinh người!
“Rầm!”
Gã đó không kịp phản ứng, người gã cong lại tựa như một con mãng xà đang khom mình, khuôn mặt gã đỏ lên, kêu thảm một tiếng rồi văng ra ngoài.
“Yếu như sên!”
Anh Cẩu hừ một tiếng, ánh mắt quét qua mấy người còn lại, thấy chúng sợ đến cứng người, gã hừ lạnh: “Đánh gãy chân chúng cho tao!”
Đây là cái giá phải trả khi chúng dám đến Đông Hải gây.
chuyện!
AI ALAI Mấy tiếng kêu gào tru tréo thảm thiết, nghe mà tê rần cả da đầu.
Đồng thời lúc này, ở mấy chỗ khác cũng xảy ra chuyện tương tự.
Đám sói đó không nhịn được nữa rồi, thấy có người đến Đông Hải gây chuyện, thậm chí còn đánh anh em mình bị thương, vậy thì nhịn sao nổi?
Nếu như không phải Giang Ninh đã nói không được gây tổn hại đến tính mạng chúng, thì những kẻ đó đừng mong sống ra khỏi Đông Hải!
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi cả lũ đã được giải quyết sạch sẽ, không dây dưa lằng nhằng chút nào.
Bọn anh Cẩu phát hiện, thực lực của họ đã tăng đáng kể, mạnh hơn rất nhiều, kích động đến mức hận không thể có càng nhiều người đến Đông Hải gây chuyện để bọn họ có cơ hội ra tay giải quyết sạch sẽ.
Hứa Phong ngồi trong một khách sạn trong thị trấn đợi tin tức, được dịp nhàn rỗi, gã gọi một cô gái đến vui vẻ một hồi.
Gã hơi bất mãn trong lòng, trình độ phục vụ ở thị trấn này có hạn, đợi gã vào được Đông Hải rồi, thì những địa bàn xung quanh này gã sẽ thu hết, đến lúc đó gã sẽ khai phá cho ra trò, ngay cả những bãi đất ở thị trấn cũng sẽ tóm hết vào tay, tiền kiếm vào tuyệt đối sẽ chẳng ít đâu.
Gã vừa ra sức hùng hục cày cấy, vừa nghe tiếng rên rỉ bên tai, Hứa Phong cảm thấy gã ngày càng dũng mãnh.
“Ting, ting ting…”
Tiếng chuông điện thoại đến không đúng lúc, Hứa Phong nhìn lướt qua, là người tâm phúc của gã gọi đến, nhưng gã cũng không vội tiếp.
Chắc chản là tin tốt, dẫu sao thì gã cũng sẽ tiếp tục trận này đến cuối cùng mới thôi.
Nhưng điện thoại reo mãi không ngừng khiến gã hơi bực mình, Hứa Phong cảm thấy mình vừa mới nhập vào cuộc chơi thì đã mất hết hứng thú rồi.
Gã lùi lại hai bước rồi nhận lấy điện thoại, bực mình quát: “Vội cái gì, đợi lát rồi gọi không được à?”
“Làm anh Hứa cụt hứng rồi?”
Bên kia điện thoại, là một giọng nói xa lạ.
Hứa Phong giật mình: “Mày là ai?”
“Mày đến phá địa bàn của tao, còn hỏi tao là ai à?”
Đầu kia điện thoại, giọng Giang Ninh lạnh lẽo: “Không nói nhiều nữa, người của mày, mười sáu tên, đều đang ở trong tay tao, muốn đem người về thì phải xem Hứa lão đại chịu chi ra bao nhiêu, tao không vội, anh Hứa cứ tiếp.
tục, tao sai người đến đón mày”
Nói xong, liền cúp máy luôn.
Hứa Phong lúc này cả người đều là mồ hôi lạnh.
Người của hản bị bắt hết rồi?
Sao có thể chứ!
Chẳng phải Hoàng Ngọc Minh đã đi rồi sao, chính mắt gã nhìn thấy anh dẫn không ít cốt cán đi theo kia mà.
Sao trong Đông Hải lại còn nhiều nhân vật lợi hại như vậy? Không thể nào.
“Anh…”
Người phụ nữ đang năm ở đó, quay đầu nhìn Hứa Phong giục: “Nhanh lên, anh nhanh nhanh lên xem nào..”
“Nhanh cmml”
Hứa Phong chửi tục một tiếng, không suy xét được nhiều nữa, lập tức mặc quần áo, lúc này gã hoảng loạn vô cùng, người gã dẫn đến bị đo ván hết rồi, đó toàn là những cánh tay đắc lực của gã.
“Anh…còn chưa cho em tiền nữa mà”
“ồn muốn chết!” Hứa Phong rút ra một xấp tiền quăng cho ả: “Tự mặc quần áo vào rồi cút!”
Gã không dám ở lại lâu, Giang Ninh sai người đến bắt gã, thuộc hạ bị bắt hết rồi, nếu bây giờ gã còn không đi, thì e gã cũng không thể đi được nữa.
Nhưng khi Hứa Phong vừa mới mở cửa thì ngoài cửa đã có hai người đứng ở đó cười với gã.