Lâm Văn lắc đầu.
Đối phương đã dám làm như vậy, tức là không thèm để ý đến pháp luật nữa, hơn nữa, dù đến cơ quan tư pháp thì thời gian liệu có kịp không?
Cho dù thắng thì hạng mục cũng coi như huỷ luôn, hai bên đồng thời cùng chịu thiệt hại.
“Mục đích của đối phương là gì?”
Làm bất cứ chuyện gì cũng cần có mục đích cả.
Không vì danh thì cũng vì lợi.
“Xem thì có vẻ giống như đang báo thù”
Lời này là Lâm Võ Chân nói.
Sau khi điều tra thì phát hiện, sau lưng mấy công ty này đều có bóng dáng của nhà họ Vu, Lâm Võ Chân biết, chắc chản là người nhà họ Vu có đụng chân đụng tay.
Bọn họ liên tục khiêu khích gây hấn, còn thực sự cho.
rằng cô dễ bắt nạt vậy sao!
Nghe được lời này, Lâm Văn hiểu ngay lập tức.
“Phó tổng Hoàng, chúng ta phải lấy bằng được hạng mục này, anh tiếp tục đi bàn bạc đi”
Giọng Lâm Văn vang lên: “Đối phương muốn phá hoại, chúng ta không thể để chúng như ý nguyện được, không thể để họ làm rối loạn trật tự thị trường, mong mọi người đồng tâm hiệp lực, đồng thời giữ vững lý trí. Bát đầu từ giờ phút này, chúng ta bước vào một cuộc đấu tranh”
Đây là kẻ địch đầu tiên của tập đoàn Lâm thị.
Những người có mặt bắt đầu hưng phấn, không phải là lo lắng và sợ hãi, mà là hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên bọn họ chung tay với cha con nhà họ Lâm đối phó với kẻ địch.
Tất cả bọn họ lập tức tiến vào trạng thái làm việc căng thẳng, nếu muốn đánh bại đối thủ vô sỉ như này trên thương nghiệp, phải có trí thông minh, và hơn nữa là sự dũng cảm và sự quyết đoán, mà những thứ này tập đoàn Lâm thị đều có cả.
Lúc này chính là lúc cần phát huy.
Cùng lúc đó.
Người của Hứa Phong đến rồi.
Vẫn là phòng bi-a đó, mấy người bước xuống xe, đi thẳng vào, đá đổ tấm biển quảng cáo hoạt động đang treo trên cửa, sau đó xông thẳng vào trong.
“Coi lời ông mày nói là trò đùa phải không?”
Người đàn ông đánh người ngày đó gào to: “Bọn mày còn dám mở phòng bi-a! Cmn dừng hết lại cho tao!”
Gã rút một cây gậy bi-a ra, đập mạnh lên chiếc bàn bi-a, gậy nhanh chóng gãy đôi, nhìn thật sự rất doạ người!
Nhưng những người đang chơi ở bên trong vẫn chơi như cũ, chỉ nhìn gã một cái như thể đang nhìn một kẻ đần độn không bằng.
“Bộp!”
Con tám đen rơi xuống lỗ, đánh xong ván này anh Cẩu mới ngẩng đầu lên nhìn gã đàn ông kia, cùng với ba người theo sau.
Chỉ có mấy tên nhãi nhép này cũng dám đến gây.
chuyện.
“Dừng lại hết cho tao!”
Thấy không ai chú ý đến gã, người đàn ông đó tức điên lên, tay nắm chặt cây gậy định đánh người.
Anh Cẩu vẫy tay, những người xung quanh lập tức lùi xuống.
“Chuyện làm ăn hôm nay đến đây thôi, miễn phí cho mọi người, xin lỗi vì đã quấy rầy đến hứng thú của mọi người, ngày mai mấy anh lại đến, vẫn miễn phí, còn tặng đồ.
uống nữa”
Anh cẩu cười nhìn những người khách xung quanh, hơi cong người cúi đầu bày tỏ lòng thành.
Không ít người biết anh Cẩu, đừng nhìn anh Cẩu mặt mày hung ác mà lầm, tiếp xúc một khoảng thời gian sẽ rõ, anh Cẩu rất khách khí với người khác, chưa bao giờ cho phép bất cứ ai gây rối trong phòng bia này, bảo đảm an toàn cho tất cả những người chỉ tiền vào đây.
Những người chơi đều hiểu ý, ai cũng chào anh Cẩu một tiếng, nói hôm sau đến đánh với anh Cẩu hai ván, khiến cho gã đàn ông kia tức đến đỏ mặt tía tai.
Mẹ nó chứ, sắp đóng cửa đến nơi rồi, còn hẹn đánh cái con khi!
Tay hắn nắm chặt gậy bia, chỉ anh Cẩu: “Mày là người phụ trách ở đây? Sao lần trước không thấy mày”
Anh Cẩu liếc hắn thì hiểu ngay, chính tên này đã ánh anh em của gã bị thương.
Lần trước không gặp gã hả?
Anh Cẩu cười, vỗ tay, mấy người đứng sau lên đóng cửa phòng bi-a lại.
Muốn đánh chó đương nhiên phải đóng cửa lại, nếu không chó chạy mất thì phải làm sao?
“Lần trước không thấy tao à?”
Cửa đóng chắc rồi, sắc mặt anh Cẩu lập tức sầm xuống, sát khí nổi lên: “Nếu lần trước mày thấy tao, thì mày đã là người chết rồi!”