Người bản thân mang đến lại bị đánh ngã rồi? Giang Ninh không trả lời, đi thắng đến chỗ Kim Mậu.
Kim Mậu lập tức đứng dậy, chuẩn bị tốt tư thế, vẻ mặt trở nên hung ác.
“Mày tìm chết!
Hắn tức giận gầm lên “Người tìm chết là mày!
” Dám bắt nạt Lâm Vũ Chân!
Trên người Giang Ninh tỏa ra hơi thở cuồng bạo!
Lâm Vũ Chân bây giờ chính là vảy ngược của Giang Ninh, ai cũng không thể bắt nạt cô, dù là khiến cô chịu một chút ấm ức cũng không được!
“Ầm ầm” Kim Mậu ra tay trước, nhưng vẫn ngã xuống, tay rắc một tiếng bị Giang Ninh bẻ gấy xương!
Tiếng kêu thảm, xé gan xé ruột!
“Rắc!
” Giang Ninh không nương tay, càng không nói nhảm, một chân đạp gãy tay còn lại của Kim Mậu.
“Vũ Chân không thích người khác hút thuốc trước mặt cô ấy” Cái tay đó chính là tay Kim Mậu dùng để hút thuốc.
Đến hắn còn không hút thuốc trước mặt Lâm Vũ Chân, Kim Mậu càng không có tư cách này.
Chỉ trong chớp mắt, mấy người trong phòng làm việc đều nằm bò, bất động.
Giờ Giang Ninh mới ngồi trên sofa, nhìn xuống mấy con sâu kiến: “Bây giờ chúng ta có thể đàm phán rồi, nếu bọn mày không biết thì tao có thể dạy mày” Kim Mậu đầu đầy mồ hôi lạnh, cực kỳ đau đớn.
Hắn nhìn chằm chằm Giang Ninh, không ngờ rằng trong Lâm thị còn có một tên lợi hại như vậy.
“Rốt cuộc mày là ai? Dám đánh gấy tay tao, anh Hoa nhất định sẽ lấy mạng của mày!
” “Châu Hoa, người của thành phố Lâm Hải, nghe nói hắc bạch hai đạo đều có dính líu, bá đạo ngông cuồng khoa trương” Giang Ninh nói thẳng, “Các người có phải cảm thấy thế giới ngầm của thành phố Đông Hải bây giờ không có ai nên muốn chia một miếng thịt béo bở?”
Kim Mậu ngây người, Giang Ninh lại biết Châu Hoa.
“Đúng thì sao!
Xưởng này anh Hoa của tao lấy chắc rš Người phụ nữ này anh Hoa cũng lấy rồi!
Ông cũng muốn chơi chết cô ta!
” “Bốp!
” Giang Ninh đi lên trước tát một cái, tát văng mấy cái răng của Kim Mậu.
Trong chốc lát, miệng của Kim Mậu đầy máu tươi.
“Vốn tính cho mày cơ hội nói di ngôn, bây giờ xem ra không cần rồi” Giang Ninh đứng dậy, quay người rời đi, để lại mấy người Kim Mậu ở đó kêu thảm thiết.
Bên ngoài, Lâm Vũ Chân hơi lo lắng.
Giang Ninh một mình đi vào liệu có chuyện gì không.
“Chị dâu đừng lo, đại ca sẽ không có chuyện gì đâu” Hoàng Ngọc Minh an ủi, “Mấy người này không biết sống chết, dám bắt nạt chị, chúng em sẽ không tha cho chúng!
” Rất nhanh, Giang Ninh đi ra ngoài, Lâm Vũ Chân lập tức đi lên.
“Giang Ninh, giải quyết rồi sao?”
“Giải quyết rồi” Giang Ninh gật đầu, “Chút rác mà thôi, dọn dẹp sạch thì không sao rồi” Nói xong hắn quay đầu lại nhìn Hoàng Ngọc Minh: “Rác đã dọn xong rồi, vứt đi!
” “Vâng!
” Hoàng Ngọc Minh vẫy tay, mấy người phía sau lập tức đi vào.
“Giang Ninh…”
Giang Ninh kéo Lâm Vũ Chân lên xe: “Em đó, còn cố chấp à?”
Cứ kiên quyết muốn tự giải quyết vấn đề.
Lâm Vũ Chân không nói gì.
“Nếu em xảy ra chuyện gì thì anh sẽ điên mất” Anh không nói là nếu Lâm Vũ Chân xảy ra chuyện, cả tỉnh Thiên Hải này đều sẽ rung chuyển!
Lâm Vũ Chân càng ấm ức hơn.
“Em không thể cứ ỷ lại vào anh được” Cô cắn môi, “Làm sao đây, em cảm thấy bản thân ngày càng vô dụng hơn, em không xứng với anh..”
Giang Ninh lườm cô một cái: “Lại hối hận rồi đúng không? Không được” Anh lười nói nhiều, lái xe đưa Lâm Vũ Chân rời đi.
Mà trong phòng làm việc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Cửa đóng lại, hiệu quả cách âm tốt đến mức khiến Kim Mậu tuyệt vọng.
Hoàng Ngọc Minh ngồi đó lạnh lùng nhìn mấy người kia.
“Gan to quá rồi à, không xem thử đây là chỗ nào mà cũng dám đến gây chuyện!
” “Có phải Châu Hoa nghĩ Đông Hải này, hắn cũng có thể nhúng một tay rồi