“Võ lại!
” “Ha ha ha, ông đây là vô lại mà” Kim Mậu không tức giận mà càng hưng phấn hơn.
Nhìn thấy loại phụ nữ đơn thuần như Lâm Vũ Chân, trong lòng càng dâng lên dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Đối với đàn ông mà nói, nhì nhiều phụ nữ son phấn dung tục hơi thở hồng trần rồi, loại đơn thuần thanh khiết như Lâm Vũ Chân đứng trước mặt quả thật quá mê hoặc!
Hản thậm chí còn nghĩ, đợi sau khi Châu Hoa chơi chán.
rồi, có phải mình cũng có thể chơi tí không? “Tôi nói rồi, nhà xưởng này, chúng tôi lấy rồi” Kim Mậu nói không chút khách khí, “Tôi không quan tâm vấn đề quyền sở hữu gì cả, Lâm Cường bán xưởng cho chúng tôi, tiền đã lấy rồi, xưởng này chúng tôi có phần, còn về cổ phần bao nhiêu, vậy chúng ta có thể từ từ nói” Hân không quan tâm biểu cảm tức giận của Lâm Vũ Chân: “Nếu không chính ta kiện lên tòa đi, xưởng này tạm ngưng sản xuất, cô muốn giải thích thế nào với mấy khách hàng đó đây” Người này chính là vô lại chính hiệu!
Lâm Vũ Chân cắn răng, tức giận đến cực điểm.
Thế này là đang bóp cổ Lâm thị, ép họ nghe lời!
E là Lâm Cường đã nghĩ đến điểm này từ lâu rồi, quá bỉ ổi “Sếp Lâm, cô cũng không cần khó xử, thực ra tôi còn có cách giải quyết khác” Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Lâm Vũ Chân, Kim Mậu búng tàn thuốc, đột nhiên cười xấu xa, “Chỉ cần cô đi theo anh Hoa của chúng tôi, xưởng này vẫn là của cô, cô còn có thêm một thân phận là bà chủ, cô thấy thế nào?”
“Vô sỉ” Lâm Vũ Chân tức điên.
Cô chưa từng thấy ai vô lại như vậy.
Xem ra, căn bản là không đàm phán được, đối phương: cố ý đến khiến người khác ghê tởm!
“Các người đều là khốn nạn!
” Lâm Vũ Chân chửi, “Nhà xưởng này là sản nghiệp của Lâm thị tôi, các người đừng mong cướp đi!
Muốn kiện lên tòa thì chúng ta kiện!
” Lần đầu tiên cô cứng rán như vậy.
Nói xong, cô quay người bỏ đi.
“Đợi đãi” Ai ngờ Kim Mậu lại sa sầm mặt mày, ra lệnh một tiếng, hai người đàn ông lập tức đi lên trước chặn Lâm Vũ Chân lại “Sếp Lâm còn muốn uy hiếp tôi à? Cô không đi nghe ngóng thử xem, thứ mà anh Hoa của chúng tôi muốn, có lúc nào mà không đạt được không?”
Hắn cười lạnh một tiếng, “Nếu đã đến rồi, chuyện còn chưa nói rõ thì đừng mong rời đi!
” Lời vừa dứt, tim Lâm Vũ Chân run rẩy.
Mấy người này muốn làm gì? “Bảo vệ!
” Lâm Vũ Chân lập tức hét lên “Ha ha ha, còn bảo vệ? Bảo vệ ở đây của các cô có khác gì phế vật không? Có đến nhiều hơn nữa cũng vô dụng thôi!
” Kim Mậu cười lớn, “Đến một người, ông làm thịt một người!
” “Bốp!
” “Bốp!
” Đột nhiên có một bóng người nhanh như chớp.
Dường như lập tức đến trước mặt Lâm Vũ Chân, sau đó, hai đấm!
Hai người đàn ông chắn trước mặt Lâm Vũ Chân bay ra như viên đạn, nặng nề đập lên tường, miệng ói ra máu tươi!
Sắc mặt Kim Mậu lập tức thay đổi.
“Giang Ninh!
” Lâm Vũ Chân uất ức đến muốn khóc.
Cô muốn tự giải quyết nhưng bản thân không giải quyết nổi.
“Chúng, chúng bắt nạt em!
” Lâm Vũ Chân bĩu môi, tay chỉ mấy người Kim Mậu.
Giang Ninh kéo Lâm Vũ Chân về phía sau, nhẹ võ lưng cô, “Không sợ không sợ, anh đến rồi, không sợ nữa” Lâm Vũ Chân vẫn uất ức.
“Xin lỗi, em quá vô dụng, em muốn tự mình giải quyết, không tìm thêm phiền phức cho anh, nhưng…”
Giang Ninh lắc đầu, ngón trỏ chắn ở miệng của Lâm Vũ Chân, không để cô nói: “Đứa ngốc, em là người làm chuyện lớn, loại chuyện nhỏ như xử lý rác thải sao có thể để em làm chứ?”
“Ngoan, ở ngoài đợi anh” Nói xong, sắc mặt Giang Ninh lập tức thay đổi, hắn quay đầu nhìn Kim Mậu giống như đang nhìn một con mồi chắc chắn sẽ chết!