Sau đó Ngô Tuệ Lan nhanh chóng bị chĩa súng vào người, gác đao vào cổ đẩy ra khỏi biệt thự, Matsushita cao giọng hét lên: "Đỗ Thiên Sinh, lập tức bảo người của ông dừng tay lại, nếu không tôi bắn chết mẹ vợ của Tiêu Thanh đấy!"
"A a a..."
Ngô Tuệ Lan khóc lên: "Ông Đỗ, làm ơn kêu người của ông cẩn thận một chút, đừng bắn vào người tôi, hơn nữa cứu tôi với! Cứu cứu tôi..."
Tiếng súng bên ngoài rất nhanh đã dừng lại.
Trong nhà Matsushita, bảy tám chục samurai giờ chỉ còn lại không đến mười người, tất cả đều lui về phía sau Ngô Tuệ Lan.
Một lúc sau, Đỗ Thiên Sinh mang theo đàn em xuất hiện cách Ngô Tuệ Lan không . ngôn tình hài
xa.
"Ông Đỗ, cứu tôi, tôi không muốn chết!"
Ngô Tuệ Lan sợ tới mức tè ra quần.
"Yên tâm, tôi sẽ cứu bà."
Đỗ Thiên Sinh nói xong, nhìn Matsushita phía sau Ngô Tuệ Lan, nói: "Thả người ra mau, tôi sẽ tha cho ông không phải chết, nếu để tôi ra lệnh một tiếng, đám người của ông toàn bộ sẽ bị bắn thành tổ ong cho mà xem."
Matsushita cười dữ tợn nói: "Đỗ Thiên Sinh, ông đừng đùa, nếu tôi thả người thì thà chết còn nhanh hơn, ít nhất bây giờ tôi có con tin trong tay, ông sẽ không dám ra tay đâu."
"Nếu ông không muốn bà ta chết, thì lùi lại năm trăm mét tôi sẽ thả bà ta ra, còn không tôi sẽ bắn chết bà ta!"
"Ông cảm!"
Mặt Đỗ Thiên Sinh giận dữ.
Matsushita quát: "Tôi đếm đến ba, nếu các người còn không rút lui, tôi đảm bảo sẽ bắn chết bà ta!"
"Ba!"
"Hai!"
"Một!"
"Rút mau!"
Đỗ Thiên Sinh quát to một tiếng.
>
Dù sao cũng là mẹ vợ Tiêu Thanh, ông ta không dám coi thường tính mạng của Ngô Tuệ Lan.
Đám đàn em lập tức lùi về phía sau.
Kết quả vừa lùi lại chưa đến hai trăm mét.
"Giết cho tao!"
Thì một tiếng hét vang lên.
Sau đó một đám samurai Nhật Bản cầm đao xung phong liều chết chạy về phía
đám người Đỗ Thiên Sinh.
Muto Shinaki và ba cao thủ tôn sự mở đường ở phía trước chắn đạn, còn lại mấy
trăm samurai theo sát phía sau.
"Đánh! Đánh mạnh lên cho tao!"
Đỗ Thiên Sinh hét to.
Pằng pằng pằng!