*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Do Matsushita được samurai kéo đi, nên đã chạy thoát mà không bị bất kỳ thương tích nào, còn Mục Hải Long thì tự chạy thoát được, mặc dù chạy ra ngoài nhưng anh ta không may bị ngã, căn biệt thự sập xuống đã đè lên một bàn chân của anh ta dưới nền bê tông cốt thép.
"A!"
Anh ta hét lên một tiếng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh như hạt đậu lập tức phủ đầy trán.
"Bố vợ! Chân con bị gãy rồi! Mau cho người cứu con với!"
Lập tức có một samurai chạy tới, muốn cứu Mục Hải Long ra.
Đúng lúc này.
Ầm ầm ầm!
Tiếng súng dày đặc vang lên, đạn lập tức bay đến, tên samurai bị bắn chết ngay tại chỗ.
"Giết, giết hết bọn chúng cho tao!"
Đỗ Thiên Sinh hét lên.
Gần một nghìn người từ bốn phương tám hướng xông vào nhà Matsushita.
"Hội trưởng, là Đỗ Thiên Sinh, ông ta dẫn người đến giết chúng ta, bọn Muto-kun còn chưa về, chúng ta phải làm sao đây?"
Các samurai hoảng loạn.
Matsushita nuốt nước bọt ừng ực, nhất thời không biết phải làm sao.
Mục Hải Long bị dọa sợ, trực tiếp nằm trên mặt đất giả chết.
Bởi vì tiếng súng vẫn tiếp tục phát ra, các samurai cũng lần lượt ngã xuống, mấy chục samurai giờ đã chết hơn một nửa, mà người của thương hội Nhật Bản bên kia
vẫn chưa đến, Mục Hải Long cảm thấy bản thân không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa rồi.
"Đứng lên! Đứng vững lên cho tao!"
Matsushita hét lên, run rẩy lấy điện thoại di động ra bẩm số: "Muto-kun, nhanh lên! Đỗ Thiên Sinh đem người đến tận cửa rồi đây này! Mau qua đây đi! Nhanh lên!"
Cúp điện thoại, ông ta quát: "Rút về thiên viện đi, mau giúp tạo vào trong thiên viện!"
Ngay lập tức có hơn chục samurai, che chắn cho ông ta rút vào một biệt thự nhỏ cách đó chục mét.