"Um."
Tiêu Thanh nhăn mày nói: "Vợ, anh có thể về đây là do ông Kim chống đỡ tất cả, chính anh ta muốn đánh Mặc Hào, không liên quan gì đến anh, mà ông Kim có thể trở về bình an là do ông ấy đã bỏ ra chín trăm triệu bảo lãnh nên ông ấy không bị người ta bắt giam. Có phải em bị người ta lừa rồi không?" "Hả?"
Mục Thiên Lam sửng sở ở đó.
Tiêu Thanh và Kim gia được thả ra không có liên quan gì đến cậu Đinh sao?
Cốc!
Ngô Tuệ Lan lấy đũa gõ gõ, tức giận nói: "Tôi nói này Tiêu Thanh, sao cậu không biết tốt xấu như vậy. Chấn Huy là người đứng đầu Vĩnh Châu Chiến, cấp hiệu bốn sao, sắp được thăng chức lên tướng rồi, sau khi cậu bị bắt anh ta liền gọi điện thoại cho bố anh ta, bố anh ta nói rằng sức giúp cứu cậu ra. Bây giờ cậu ra ngoài rồi không cảm ơn người ta thì thôi đi còn nghi ngờ công lao của người ta, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi sao?” "Dì Lan bớt giận." Đinh Chấn Huy cười nói: "Tôi dùng quan hệ cứu anh ta không phải là muốn anh ta cảm ơn tôi, mọi người hiểu rõ là được rồi. Anh ta có cảm kích hay không không quan trọng, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận.
Ngô Tuệ Lan chỉ về Đinh Chấn Huy nói: "Nhìn xem Chấn Huy người ta, nhìn lại cậu xem, đúng là tố chất chênh lệch quá nhiều, ngày mai đi ly hôn với Thiên Lam đi, tôi phải gả Thiên Lam cho Chấn Huy, có người có quan hệ như vậy bên cạnh thì tôi yên tâm rồi.
Đinh Chấn Huy vô cùng xúc động, cảm ơn.
Vốn dĩ Tiêu Thanh không muốn so đo tính toán nhưng mà kiểu dáng xúc động của Đinh Chấn Huy khiến cho anh rất khó chịu, liền hỏi Đinh Chấn Huy: "Bố anh là thống soái Vĩnh Châu phải không?" "Đúng vậy." "Bắt Kim Chí Nam là ý của phó thống đốc Trần, anh biết không?" "Biết chứ!" “Phó thống đốc Trần lớn hay bố cậu lớn?” "Phó thống đốc Trần lớn." "Nếu anh là phó thống đốc Trần, quán bar của nhà anh bị đánh, anh hạ lệnh bắt người nhưng một thống soái bảo anh thả người thì anh sẽ cho thống soái một bạt tai hay là thả người dữ thể diện cho thống soái?" "Tôi.."
Đinh Chấn Huy bị hỏi câm nín không trả lời được.
Lúc đầu bố anh kiêng dè phó thống đốc Trần, không dám đi giúp anh ta cứu người, vì thể diện anh ta mới nói với Mục Thiên Lam rằng bố anh ta sẽ cố gắng để làm giảm hình phạt cho Tiêu Thanh.
Kết quả Tiêu Thanh bị bắt không lâu thì được thả ra, cả nhà Mục Thiên Lam đều cho rằng nhờ quan hệ của anh ta nên vừa cảm kích, vừa khen anh ta mà anh ta cũng không khách sáo nữa. Như vậy còn có thể dễ dàng khoét được góc nhà Tiêu Thanh.
Nhưng không ngờ rằng Tiêu Thanh lại hiểu rõ chốn quan trường như vậy, lời nói sắc bén như vậy, hỏi anh ta nhưng anh ta không biết.
Cái này mà bị Tiêu Thanh vạch trần thì mất mặt quá. Ngay lúc anh ta không biết nên làm thế nào thì Ngô Bội Dao nói: "Cháu là shipper thì hiểu cái gì, bố cậu Đinh tuy không to bằng phó thống đốc Trần nhưng mối quan hệ của bố anh ta cứng, là bố anh ta nhờ quan hệ cứng bảo phó thống đốc Trần thả cháu ra không biết sao?" "Đúng vậy!"
Đinh Chấn Huy mặt dày nói: "Đừng thấy bố tôi chỉ là một thống soái nhưng bố tôi quen biết tướng lĩnh cấp cao của Chiến bộ, chính như trước đây Hộ quốc chiến soái muốn cưới Thiên Lam, bố tôi cũng quen. Hơn nữa quan hệ còn rất tốt, phó thống đốc Trần có thể không dữ thể diện cho bố tôi sao?" "Wow!"
Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Mục An Phong đều tin lời của Đinh Chấn Huy ánh mắt nhìn Đinh Chấn Huy cũng trở nên gần gũi.
Tiêu Thanh lại nói: "Anh nói bố anh có quan hệ tốt với Hộ quốc chiến soái vậy sao tôi không quen biết bố anh?" "Anh không phải là Hộ quốc chiến soái, sao anh quen biết bố tôi được, vả lại anh chỉ là một shipper, có tư cách quen bố tôi sao?" Đinh Chấn Huy chán nản nói.
Cái thằng cha này hỏi này hỏi kia chính là muốn tát vào mặt chính mình.
Bản thân tôi mới không cho anh cơ hội đó. "Ai nói tôi không phải " "Được rồi Tiêu Thanh."
Mục Thiên Lam ngắt lời của Tiêu Thanh, tức giận nói: "Sau khi anh bị bắt, em không biết làm như thế nào, đúng lúc em họ đưa theo cậu Đinh đến, cậu Đinh biết được tình hình, trước tiên gọi điện thoại cho bố giúp em cứu anh ra." "Cho dù anh có phải là do bố cậu Đinh cứu ra hay không thì anh cũng phải cảm ơn cậu Đinh, dù sao cậu Đinh thực sự chạy quan hệ, về điểm này em có thể làm chứng không hề giả."